Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Đột phá bốn tầng

- Tên Vương Nghiễn Phong nay rất không đơn giản!

Những trưởng lão này đã sớm đoán được Vương Nghiễn Phong sẽ lên được tới tầng thứ tư, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy:

- Cứ tiếp diễn như vậy, nói không chừng Vương Nghiễn Phong có thể đột phá tầng thứ tư, bước vào tầng thứ năm, đương nhiên, vượt qua tầng thứ năm là không thể, tuy nhiên thành tích này cũng đủ để hắn kiêu ngạo rồi.

- Cũng không biết Lâm Minh và Lương Thiết Sơn bây giờ như thế nào, hai người bọn họ thành tích chắc là cũng không quá kém.

Lương Thiết Sơn chính là thiếu niên cường tráng trời sinh thần lực, hắn cũng chỉ mười lăm tuổi.

Mười lăm tuổi, tu vi bản thân là Luyện Thể tầng hai, cùng với thần lực trời sinh, loại thực lực này tuyệt đối không kém người cùng tuổi.

Tuy nhiên trong mắt mấy vị trưởng lão này thì hai người cùng so sánh với Vương Nghiễn Phong thì vẫn còn cách một khoảng.

Lâm Minh là trời sinh thần lực là không giả, nhưng tu vi chỉ là Luyện Thể tầng hai, mà Vương Nghiễn Phong là Luyện Thể tầng ba, dấu hiệu Luyện Thể tầng ba chính là chân nguyên Luyện Tạng, võ giả Luyện Tạng tâm phế có lực, sức chịu đựng mạnh hơn Luyện Thể tầng hai nhiều lắm.

Còn về kỹ xảo, chiến kỹ, tốc độ không hề nghi ngờ là Vương Nghiễn Phong dẫn đầu, cho dù chỉ dùng lực lượng đơn thuần thì Vương Nghiễn Phong cũng chỉ kém hơn Lâm Minh ba trăm cân mà thôi, chênh lệch không quá rõ ràng.

Vòng khảo hạch thứ ba này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Vương Nghiễn Phong sẽ về đầu.

Mà vòng khảo hạch thứ ba này có tính quyết định nhất, nếu Vương Nghiễn Phong đứng đầu, cộng thêm thiên phú của hắn cũng vượt qua Lâm Minh, như vậy lần khảo hạch này người về nhất không thể nghi ngờ gì chính là Vương Nghiễn Phong.

Nhưng mà lúc này, kỳ thật Vương Nghiễn Phong vẫn còn ở trên tầng thứ ba khổ chiến, hai tên võ giả này thập phần khó đối phó, thường xuyên sử ra hàng đống sát chiêu liều mạng, Vương Nghiễn Phong hao hết sức chín trâu hai hổ mới giết được một tên, còn mình cũng bị thương nhẹ.

- Chết tiệt! Sao lại biến thái như vậy, ngay cả sát chiêu gia truyền Cửu Đạo Chân Ngôn mới giết một tên, cứ như vậy, hy vọng đi tới tầng thứ tư càng ngày càng xa vời.

Vương Nghiễn Phong trong lòng cảm thấy sốt sắng, chân nguyên trong cơ thể hắn đã hao hết hai thành. Tại trong ảo cảnh này không thể sử dụng đan dược bổ sung chân nguyên, chỉ có thể dựa vào Luyện Tạng kỳ tràn đầy khí huyết từng chútchút bổ sung...

Trong lúc Vương Nghiễn Phong đang lo lâu thì Lâm Minh cũng phát sầu, hắn không phải là võ giả Luyện Tạng kỳ mà chỉ là võ giả Luyện Nhục Luyện Thể tầng hai mà thôi, khí huyết không tràn đầy, chân nguyên cũng tiêu hao nhanh hơn.

Tuy nhiên, may mà Hỗn Độn Chân Nguyên quyết của Lâm Minh đã đạt tới tầng thứ nhất tiểu thành, vận chuyển công pháp này sẽ không ngừng bổ sung chân nguyên cho cơ thể, tuy rằng không đạt tới mức độ không ngừng sinh sôi nhưng mà có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho Lâm Minh.

Lúc này, đối thủ trước mặt hắn là hai đầu hung thú cấp một, Thiết Giáp Hùng.

Hung thú cấp một có mạnh có yếu, mà con Độc Giác Tê chính là yếu, thực lực chỉ tương đương với võ giả Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, mà con Thiết Giáp Hùng này lại tương đương với võ giả Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, hơn nữa lại là hai con.

Ánh mắt Lâm Minh vô cùng ngưng trọng, trước đó, hắn chưa từng giao thủ với đối thủ là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, trong lòng hoàn toàn trầm xuống, huống chi lần này là một chống hai.

Quan trọng nhất là, hắn không thể tiêu hao quá nhiều chân nguyên, cũng không thể bị thương.

Lâm Minh hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại hết thảy tư liệu về Thiết Giáp Hùng.

Thiết Giáp Hùng, lực lượng đạt năm ngàn cân trở lên, tốc độ hơi chậm, lớp giáp bên ngoài vô cùng cứng rắn đao thương khó nhập, cũng không có nhược điểm...

Tuy rằng nói không có nhược điểm, nhưng mà cũng chỉ là nói tương đối mà thôi, ở trong mắt Lâm Minh, Thiết Giáp Hùng có nhược điểm, đó chính là khe hở nho nhỏ chỗ giao nhau giữa các cốt giáp.

Những khe hở kia thường là khớp xương, độ rộng cũng không bằng lóng tay, trong lúc chiến đấu kịch liệt, muốn công kích những chỗ này phải dùng lực chuẩn xác, phán đoán tinh chuẩn và ra tay chính xác.

Mà những điều này Lâm Minh đều có, từ sau khi tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, cảm giác của hắn đã tăng lên một bậc, mà sức phán đoán và độ chính xác công kích nhiều năm giống như dưỡng ra một loại năng lực của hắn.

- Hai con Thiết Giáp Hùng này, nếu như là Chu Viêm nửa năm trước khi tu vi ở Luyện Thể tầng ba đỉnh phong có thể ung dung đối phó, huống chi bây giờ đã qua nửa năm, nhất định Chu Viêm đã có tiến bộ, ta tự nhiên cũng không thể thua hắn.

Lâm Minh nhìn hai con Thiết Giáp Hùng đánh tới, trong lòng bùng lên chiến ý.

- Vù!

Một con Thiết Giáp Hùng từ mặt đất nhảy mạnh lên, hùng chưởng to lớn mạnh mẽ đập xuống Lâm Minh.

Thân thể Thiết Giáp Hùng đâu chỉ có ngàn cân, cộng thêm lực lượng nhục thể của nó, một chưởng này đừng nói là một người, cho dù một con voi cũng bị nó đập nát.

Ánh mắt Lâm Minh hơi híp lại, không lùi mà tiến tới, cả người giống như một con chim to tà tà vọt về phía trước, ánh mắt tinh chuẩn nhìn về phía tiếp giáp giữa hai khối cốt giáp cứng rắn dưới con Thiết Giáp Hùng này, một đao chém xuống!

- Xịch!

Một đao nhìn như đơn giản, nhưng chính là một đao mà Lâm Minh không biết đã xuất ra mấy vạn lần, lưỡi đao chuẩn xác lách qua hai khối cốt giáp, tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng cũng không bị bật ra, mà ngược lại thu trở về với tốc độ cực nhanh.

Đao vừa thu lại, trong nháy mắt máu tươi đã bắn ra.

- Rống!

Thiết Giáp Hùng trở nên phẫn nộ, một đao này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khiến nó trở nên điên cuồng vọt tới Lâm Minh!

...

- Đào thải không đến bốn mươi người, lần này có hơn năm mươi người đủ tư cách, coi như không tồi.

Một trưởng lão Thất Huyền võ phủ nhìn những thí sinh bị Lung Linh tháp truyền tống ra chậm rãi nói.

Lung Linh tháp là một pháp trận hoàn toàn phong bế, những trưởng lão này bản thân một không phải là cao thủ Tiên Thiên, hai không phải người tinh thông trận pháp, căn bản không thể nhìn ra được diễn biến bên trong Lung Linh tháp, bọn họ chỉ có thể căn cứ thí sinh bị truyền tống ra mà phán đoán người đột phá tầng một.

Nếu như ở tầng một truyền tống ra thì cũng trực tiếp bị đào thải, chỉ có tầng hai trở lên mới đủ tư cách.

Đến lúc này, khảo hạch mới diễn ra được một khắc, người trong tháp tự nhiên đã sớm vượt qua tầng một, thậm chí có người bắt đầu tấn công tầng ba, tầng bốn.

- Trong năm người bây giờ vẫn chưa có ai đi ra.

Một tên trưởng lão vừa nói xong, lại có hai bị trận phù Lung Linh tháp truyền tống ra, vị trí bọn họ bị truyền tống ra chính là tầng ba Lung Linh tháp, hiển nhiên là lúc tấn công tầng ba đã thất bại.

Mấy tên võ giả ở dưới chân tháp đợi sẵn trực tiếp nhảy lên, mang hai tên thí sinh gần như mất đi tất cả tri giác vừa rồi xuống dưới.

Hai tên thí sinh này đều là cao thủ Luyện Thể tầng ba, trong đó một tên còn là Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, ở phần thi trắc lực, người này đánh ra hai ngàn ba trăm cân, nhưng mà đáng tiếc tuổi tác hai người vẫn hơi lớn, một tên đã mười bảy tuổi, một tên thì mười tám, cuối cùng không thể đột phá tầng thứ ba Lung Linh tháp, tuy nhiên thành tích này cũng đủ để bọn họ kiêu ngạo.

Trong lúc hai người bị truyền tống ra, mắt đẹp Lan Vân Nguyệt lập tức nhìn lại, nhưng mà trong nháy mắt nàng đã nhận ra, bọn họ cũng không phải là Lâm Minh.

Chín mươi hai thí sinh, cho tới bây giờ ba mươi chín người bị bắn ra nàng đều thấy rõ, bên trong số đó không hề có Lâm Minh. Điều này ý nghĩa với Lâm Minh vẫn còn ở trong Lung Linh tháp!

- Lâm Minh!

Lan Vân Nguyệt khẽ cắn môi, trong đôi mắt đẹp mang theo vài phần phảng phất.

Nàng rất rõ, điều này đại biểu Lâm Minh đã được thông qua, thậm chí đã qua được tầng thứ ba.

Nếu như thực sự thông qua tầng ba, vậy chính là một sự vinh quang, ở trong ký sử của Thất Huyền võ phủ, người vượt qua tầng thứ ba, trong tương lai cơ bản đều đạt tới Luyện Thể đỉnh phong, tầng sáu Ngưng Mạch Kỳ!

Mà võ giả Ngưng Mạch kỳ chỉ cần triều đình hiệu triệu sẽ được trực tiếp phong tước, tuy rằng tước vị chỉ là một tử tước tam đẳng, nhưng mà tước vị lại khác với chức quan, tước vị này lại có thể thừa kế.

Có tước vị đó là quý tộc! Ở Thiên Vận quốc, danh hiệu quý tộc chính là tượng trưng cho vinh quang, chỉ cần một người mang vinh quang về, gia tộc cũng theo đó trở thành quý tộc, mà cũng làm rạng danh tổ tông.

Đúng lúc này, lại có một thí sinh bị truyền tống ra, hắn bị tống ra từ tầng thứ tư.

Điều này ý nghĩa với hắn đã thông qua tầng thứ ba.

Tên thiếu niên này vóc người cao lớn, mày rậm mắt to, đúng là Lương Thiết Sơn trời sinh lực. Hắn hao hết sức lực, liều mạng trọng thương mới đột phá được tầng thứ ba, tầng thứ tư gần như không đánh đã bị bại.

- Tên Lương Thiết Sơn này là mầm tốt, cũng đáng để tài bồi.

- Ừ, cũng không tồi, hiện tại chỉ còn hai người, Lâm Minh và Vương Nghiễn Phong.

- Lâm Minh có thể kiên trì đến tới bây giờ cũng không dễ rồi, thực lực của hắn mạnh hơn với Lương Thiết Sơn một chút, hơn nữa võ đạo chi tâm của hắn đối với chiến đấu cũng có trợ giúp, tuy nhiên hy vọng thông qua tầng thứ tư vẫn là xa vời...

- Ừ, đừng nói là Lâm Minh, cho dù là Vương Nghiễn Phong cũng không dễ dàng gì.

...

- Phốc!

Lại một đao chém qua, máu tươi bắn ra, cả người Lâm Minh lăn sát mặt đất tránh sự tấn công phẫn nộ của Thiết Giáp Hùng.

Lúc này, hai con Thiết Giáp Hùng đã thành “Huyết Giáp Hùng”, trên người chúng đều mang vết tích mười mấy đao, mười mấy đao này, đao nào đao nấy đều chém vào chỗ giao nhau giữa cốt giáp của Thiết Giáp Hùng, tuy rằng miệng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà mất máu lại là trí mạng.

Hiện tại, hai con Thiết Giáp Hùng này bởi vì mất máu quá nhiều cho nên hành động đã chậm lại rất nhiều.

- Cơ hội!

Trốn trái trốn phải, Lâm Minh mẫn tuệ nhận ra hai con Thiết Giáp Hùng vì mất máu mệt mỏi mà lộ ra sơ hở, cả người như con báo nhảy dựng lên.

- Rống!

Thiết Giáp Hùng đứng bật dậy, hùng chưởng mạnh mẽ đập tới, lại bị Lâm Minh tránh thoát, mà trong lúc tránh đi, đao róc xương trong tay Lâm Minh trực tiếp đâm trúng con mắt Thiết Giáp Hùng!

Máu tươi ộc ra, Thiết Giáp Hùng phát ra tiếng rít gào vừa thống khổ vừa phẫn nộ, mà lúc này Lâm Minh đao đổi thành quyền, một quyền đánh đâm lên chuôi đao, đao róc xương giống như cự chùy nện lên bắp đùi, trực tiếp đâm vào trong não Thiết Giáp Hùng.

Con Thiết Giáp Hùng này trực tiếp tử vong!
Chương 42 Lung Linh Tháp tầng thứ năm

- Hai khắc chung (mười lăm phút)!

Một trưởng lão Thất Huyền võ phủ nhìn đồng hồ cát bên cạnh, có chút kinh ngạc nói.

- Hai người đã ở tầng thứ tư khá lâu rồi.

Lúc này tại Thất Huyền võ phủ, quang phù của ba tầng pháp trận đã tắt, chỉ có tầng thứ tư là còn sng, chứng minh hai người đều đang chiến đấu tại tầng thứ tư.

- Càng lúc càng có ý tứ, Vương Nghiễn Phong thì cũng trong dự kiến, chỉ là tên Lâm Minh này cũng có thể kiên trì lâu như vậy, làm cho người ta khó tin, thiên phú tam phẩm, Luyện Thể tầng hai, thực lực này có thể đạt tới Lung Linh tháp tầng thứ tư, e rằng cũng không chỉ đơn giản là trời sinh thần lực a!

Một cái trưởng lão vuốt râu, cảm giác sức chiến đấu của Lâm Minh có chút cường hãn thái quá, không thể giải thích được.

Lúc này, Mộc Dịch chậm rãi nói:

- Tôn tiên sinh, có đôi khi sức chiến đấu của một người là không thể dựa theo lẽ thường mà phỏng đoán được, các thiên tài chiến đấu có ngộ tính cực cao, nhưng những tấm bia đá dùng để kiểm tra tư chất thiên phú lại không đo ra được.

Mộc Dịch cũng không nói ra chuyện sau lưng Lâm Minh có một “sư phụ”, một sư phụ thông hiểu Tiên Thiên công pháp thì liên lụy đến quá nhiều thứ.

- Ân, Mộc Dịch tiên sinh nói rất đúng, quả thật có một vài thiên tài chiến đấu, tu vi không sâu, công pháp võ kỹ cũng bình thường, nhưng dựa vào kỹ xảo chiến đấu và trực giác chiến đấu có thể lấy yếu thắng mạnh được, tuy nhiên, loại kỹ xảo chiến đấu này chỉ có ưu thế có hạn thôi, có một câu là “nhất lực phá vạn xảo”, dựa vào kỹ xảo thì nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho thực lực tăng lên một tầng thôi, không nhiều thêm được nữa.

Mộc Dịch cười cười, nói:

- Tôn tiên sinh cứ xem tiếp đi!

Khi các trưởng lão đang thảo luận, Vương Nghiễn Phong còn đang khổ chiến tại tầng thứ tư, tu vi của hắn mới vừa tới võ đạo tầng ba, nhưng chiến lực chân chính còn mạnh hơn cả võ giả võ đạo tầng ba đỉnh phong, nhưng hiện tại hắn phải đối mặt với hai con Thiết Giáp Hùng có tu vi võ đạo tầng ba đỉnh phong.

Tuy rằng thân thể Thiết Giáp Hùng vụng về, công kích chỉ có một kiểu, nhưng đối phương có lực lượng khủng bố và lực phòng ngự siêu cường, lại làm cho hắn vô cùng đau đầu.

Nếu như bị nó chạm vào một cái, tuyệt đối sẽ đứt gân gãy xương.

Vương Nghiễn Phong liên tiếp dùng ba lượt tuyệt học gia truyền, rốt cuộc mới giết chết một con Thiết Giáp Hùng, nhưng chân nguyên của hắn cũng gần như tiêu hao cạn kiệt, con Thiết Giáp Hùng này có lực phòng ngự cường hãn, có xu hướng khắc chế võ học gia truyền của hắn.

Mắt thấy một con Thiết Giáp Hùng cuối cùng đang vọt tới, Vương Nghiễn Phong gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên nhảy dựng lên, cầm thanh trường kiếm trong tay, hung hăng đâm vào cái mồm to như bồn máu của con Thiết Giáp Hùng kia!

Toàn thân Thiết Giáp Hùng như mặc áo giáp, chỉ có mắt, khóe miệng là hai nhược điểm mà thôi.

Một kiếm của Vương Nghiễn Phong đâm vào cổ họng của con Thiết Giáp Hùng, nhưng cùng lúc đó, xương cổ tay hắn cũng bị Thiết Giáp Hùng cắn gãy.

- Phốc!

Vương Nghiễn Phong bị Thiết Giáp Hùng đang phẫn nộ dùng hùng chưởng đánh mạnh vào ngực, hắn cảm thấy ngực mình giống như bị một thanh đại chùy đánh trúng, ngũ tạng lục phủ lệch vị trí.

Vương Nghiễn Phong giống như một con gà con bị đánh văng ra ngoài, ngã trên mặt đất vài vòng, miễn cưỡng đứng dậy được, phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn lẫn cả các mảnh vỡ nội tạng.

- Nếu không phải tu vi đã đạt đến cảnh giới Luyện Tạng, ngũ tạng lục phủ được chân nguyên bảo hộ, thì một kích này đã lấy mạng của ta rồi...

Tuy Vương Nghiễn Phong trọng thương gần chết, nhưng con Thiết Giáp Hùng này cũng không tốt hơn là bao, cổ họng bị đâm xuyên, khí huyết bị cản trở, khẳng định không sống được bao lâu, tuy nhiên trước khi nó chết, thì vẫn có thể giết chết được Vương Nghiễn Phong!

Vương Nghiên Phong lau vết máu trên miệng, nghĩ:

“Cửa ải thứ tư này, ta nhất định phải xông qua, tuy rằng lần thí nghiệm này dùng thành tích hiện tại của ta cũng đã ổn định vị trí đầu rồi, tuy nhiên nếu qua được cửa ải thứ tư, địa vị của ta tại gia tộc tất nhiên sẽ càng tiến thêm một bước, mặc dù ta không phải con cả, nhưng vị trí gia chủ trong tương lai chẳng phải cũng là của ta hay sao. Hơn nữa thành tích này cũng có thể bịt miệng của đám lão bất tử kia rồi, sẽ không còn khoa chân múa tay với việc phụ thân phân phối tài nguyên cho ta nữa”.

Vương Nghiễn Phong nghĩ tới đây, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn...

Nhưng khi Vương Nghiễn Phong đang liều mạng, hắn lại không biết rằng, Lâm Minh sử dụng chiến thuật cắt máu hao tổn, dùng lại trò cũ, đã đâm xuyên qua đầu của con Thiết Giáp Hùng thứ hai.

Tầng thứ tư, qua!

Lâm Minh hít sâu một hơi, rốt cuộc đến tầng thứ năm, đây cũng là tầng cuối cùng mà Tần Hạnh Hiên vượt qua, được vị giám khảo trung niên kia gọi là tầng không có khả năng xông qua...

- Không nghĩ tới Lâm Minh có thể kiên trì đến bước này...

Lúc này, bên ngoài Lung Linh tháp, Tần Hạnh Hiên nhìn về phía phù quang chớp động trên tầng thứ tư, trong lòng có chút kinh ngạc.

Nàng vốn đoán rằng Lâm Minh nhiều nhất cũng chỉ xông qua tầng thứ ba, đây đã là đánh giá khá cao rồi, nhưng không nghĩ tới, Lâm Minh lại sống trong tầng thứ tư lâu như vậy, cứ tiếp tục như vậy, việc xông qua tầng thứ tư cũng không phải là không có khả năng.

- Lúc ta xông vào Lung Linh tháp khi trước, tu vi đã đến Luyện Thể tầng bốn, đối phó với hai con hung thú tầng thứ tư có thực lực còn chưa đến Luyện Thể tầng bốn, tất nhiên cũng không quá khó khăn, nhưng nếu ta chỉ có tu vi Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, thì tuyệt đối không có khả năng sống lâu tại tầng thứ tư như vậy.

Tần Hạnh Hiên âm thầm so sánh mình với Lâm Minh, nàng có thể xông qua tầng thứ năm Lung Linh tháp là dựa vào tu vi thâm hậu, nếu cùng tu vi, thì hiển nhiên nàng không phải là đối thủ của Lâm Minh.

- Đã gần nửa canh giờ rồi.

Tần Hạnh Hiên nhìn đồng hồ cát.

Mà ngay khi Tần Hạnh Hiên nhìn về phía đồng hồ cát, tầng thứ năm Lung Linh tháp đột nhiên sáng lên một luồng hào quang, trận pháp phù văn lớn bằng cái nón lần lượt sáng lên, dao động chân nguyên hùng hậu lập tức tản ra bốn phía.

Thấy cảnh này, chén trà trong tay Tôn trưởng lão thiếu chút nữa cũng rơi ra ngoài:

- Tầng thứ năm!

- Vương Nghiễn Phong lợi hại như vậy ư? Chỉ gần nửa canh giờ, Nhạc Lộc thành Vương gia chẳng lẽ xuất hiện một tuyệt thế thiên tài ư?

- Thành tích này, trong vòng mười năm nay, rất gần với Hạnh Hiên tiểu thư rồi.

Một người trung niên vừa nói vừa nhìn Tần Hạnh Hiên một cái, thấy cặp mắt đẹp của Tần Hạnh Hiên đang suy tư, không biết suy nghĩ cái gì...

- Đúng là hiếm thấy, người này cũng không phải vật trong ao, bản thân có thiên phú tứ phẩm thượng đẳng, cộng thêm Vương gia mạnh mẽ bồi dưỡng, nếu có biểu hiện xuất sắc trong Thất Huyền võ phủ, nhận được thượng đẳng võ học, thì ngày khác trúng cử đệ tử hạch tâm của võ phủ, tiến vào Thất Huyền cốc cũng là điều có khả năng a! Vương Nghiễn Phong này, khá là đáng sợ!

Khi một trưởng lão đang nói chuyện, luồng sáng tại tầng thứ tư Lung Linh tháp đột nhiên rung động, cùng lúc đó, một bóng người như cái bao tải bị Lung Linh tháp đá ra.

Tôn trưởng lão ngưng mắt, vội hạ lệnh:

- Lâm Minh đi ra, mau tiếp lấy hắn, đừng để ngã.

Đã gần nửa canh giờ, bên dưới Lung Linh tháp có võ giả chuyên môn phụ trách, lúc này cũng có chút mệt mỏi, cho nên Tôn trưởng lão mới nhắc nhở. Lung Linh tháp là Huyễn Sát trận, thí sinh “bị giết” trong ảo cảnh thì mới có thể bị bắn ra ngoài, trong nháy mắt này, thí sinh sẽ cho rằng mình đã tử vong, cho nên sẽ không có cảm giác gì, một tầng Lung Linh tháp đều cao ba trượng, tầng thứ tư cao chín trượng, trong tình huống không có bất kỳ tri giác nào mà ngã xuống, mặc dù là cao thủ Ngưng Mạch cũng khó mà chịu nổi.

Võ giả phụ trách đón người đỡ lấy bóng người đang rơi xuống kia, vừa nâng dậy thì thấy người kia đã mang sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh.

Bởi vì khuôn mặt quá vặn vẹo, nên các trưởng lão xem khảo hạch ngoài Lung Linh tháp phải rất vất vả mới nhìn rõ bộ dáng của người kia, trong nháy mắt, bọn họ lập tức há hốc mồm.

Người... Người này hình như là... Vương Nghiễn Phong?

Vài trưởng lão há hốc miệng, ngẩng đầu nhìn lại, thấy tầng thứ năm vẫn còn sáng, chẳng... Chẳng lẽ người khi nãy tiến vào tầng thứ năm chính là Lâm Minh ư?

Các trưởng lão Thất Huyền võ phủ đều chấn kinh, bao gồm cả Mộc Dịch tiên sinh khi nãy rất tán thưởng Lâm Minh cũng cảm thấy khó tin, Lâm Minh chỉ có tu vi Luyện Thể tầng hai đỉnh phong, so với Vương Nghiễn Phong thì còn kém hơn nửa cảnh giới! Nhưng hắn lại đi trước Vương Nghiễn Phong, bước vào tầng thứ năm, hơn nữa hiện tại còn kiên trì được mấy chục hô hấp.

Tần Hạnh Hiên nhìn Lung Linh tháp tầng thứ năm, cặp mắt đẹp lưu chuyển, các t sáng kỳ dị liên tục phát ra, Lâm Minh lại làm cho nàng kinh ngạc một lần nữa, chẳng lẽ ngay cả tu vi võ đạo mà hắn cũng đang đuổi kịp mình hay sao?

Lúc này, đứng trong một góc cách Lung Linh tháp khá xa, Lan Vân Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn về luồng sáng tại tầng thứ năm, ánh mắt có chút bị thất thần:

- Lâm Minh... Hắn tiến vào tầng thứ năm ư?

Thất Huyền võ phủ tầng thứ năm, từ khi thành lập tới nay, chỉ có một mình Tần Hạnh Hiên là thành công thông qua, chỉ có một vài người là chạm đến tầng thứ năm mà thôi, hơn nữa còn một, hai năm mới có một người, mỗi một người đều là thiên tài kinh diễm, ngày sau bước vào Ngưng Mạch kỳ là chuyện chắc chắn.

- Lâm Minh...

Trong nháy mắt kia, Lan Vân Nguyệt đột nhiên cảm thấy, có lẽ so với Chu Viêm, thì Lâm Minh cũng không kém chút nào, tuy rằng hắn không có gia thế hỗ trợ, nhưng ngày sau chỉ cần bước vào Ngưng Mạch kỳ, thì sẽ có thể được phong tước.

...

Lúc này, trong Lung Linh tháp tầng thứ năm, Lâm Minh nhìn cảnh tượng khủng bố tại tầng thứ năm, trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ, không ngờ tầng thứ năm lại xuất hiện hai con hung thú cấp hai!

Tuy rằng chỉ là loại yếu nhược trong số hung thú cấp hai, nhưng thực lực cũng có thể so với võ giả Luyện Thể tầng bốn, không chỉ vậy, hai con hung thú này còn có tám con hung thú làm tiểu đệ, mỗi con tương đương với võ giả Luyện Thể tầng ba đỉnh phong.

Mười con hung thú đứng chung một chỗ, cốt giáp dữ tợn, cặp mắt đỏ tươi, móng vuốt và răng nanh sắc bén như nhuộm máu, tất cả đều mang theo một luồng sát khí xông thẳng tận trời, các võ giả có thực lực kém mà nhìn thấy trận thế này, sẽ không tự chủ được nghĩ tới cảnh tượng mình bị hung thú xé thành mảnh vỡ, còn chưa chiến đấu đã khiếp đảm rồi.
Chương 43 Vị trí đệ nhất

Tuy rằng Lâm Minh sẽ không bị sát khí này áp đảo, nhưng hắn cũng rõ ràng, mình không có khả năng thắng lợi nào cả.

Chưa cần nói tới hai con hung thú cấp hai kia, chỉ riêng tám con “tiểu đệ” này cũng không phải là thứ mà mình có thể đối phó được, mặc dù thể lực toàn thịnh thì cũng không được! Huống chi hiện tại hắn đã tiêu hao không ít chân nguyên.

Hắn rốt cuộc hiểu được, tuy rằng mình cũng đặt chân tới tầng thứ năm, nhìn như gần bằng Tần Hạnh Hiên có thiên phú lục phẩm, nhưng kỳ thật còn kém rất xa, nửa năm trước Tần Hạnh Hiên đã thông qua một tầng này, nghĩ đến đây, lại nhìn mười con hung thú tràn ngập sát khí kia, Lâm Minh chỉ có thể âm thầm cảm khái.

Không hổ là thiên phú lục phẩm, thiên chi kiêu nữ.

Nếu hắn muốn vượt qua một tầng này, thì ít nhất cũng phải có tu vi tăng lên một cảnh giới, đạt tới Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, thì mới có một tia khả năng chiến thắng, hơn nữa còn phải trải qua một phen khổ chiến.

Nhưng Tần Hạnh Hiên vào nửa năm trước đã thông qua một cửa này Trách không được vị giám khảo trung niên kia đã tự tin nói rằng, một tầng này là tầng không có khả năng thông qua.

Quả thật là không thể thông qua, một khi đã như vậy, thì giết được bao nhiêu thì cứ giết đi.

Đương nhiên Lâm Minh sẽ không thúc thủ chịu trói, loại cơ hội thực chiến này là rất hiếm có, cảm giác gần chết rất chân thực, chiến đấu khi cạn kiệt thể lực, cùng với cảm giác chiến đấu bên bờ sinh tử, những thứ này đều là kinh nghiệm quý giá hiếm có.

- Chiến đi!

Mắt thấy đám hung thú vọt tới, Lâm Minh quát lớn một tiếng, một đao đâm về phía một con Ngân Hổ, hắn biết rất rõ ràng, hai con hung thú cấp hai kia là thứ tuyệt đối không thể trêu vào, mục tiêu của hắn là tám con “tiểu đệ” của hai con hung thú cấp hai kia, con có da dày thịt béo thì hắn khẳng định không đối phó được, cho nên hắn lựa chọn hai con Ngân Hổ, tuy rằng chúng có lực công kích rất cao, nhưng phòng ngự thì lại yếu ớt hơn một chút.

Phốc!

Một đao đâm trúng bụng của Ngân Hổ, cùng lúc đó, Lâm Minh cảm thấy cánh tay đau nhói, đòn tấn công của Ngân Hổ làm cho cơ thể hắn tê rần, thanh đoản đao suýt nữabay khỏi tay.

- Nguy rồi!

Nha như một tia chớp, một cái đuôi dài quất về phía bụng Lâm Minh, đây là đòn giáp công của hai con hung thú cấp hai kia, cái đuôi dài này có tốc độ nhanh như chớp, hơn nữa còn sắc bén như đao, có thể trực tiếp xuyên thủng thân thể võ giả. Lâm Minh cố gắng xoay người giữa không trung, nhưng cái đuôi này vẫn quét qua đùi hắn, làm cho da tróc thịt bong.

Trong khoảnh khắc, Lâm Minh cảm thấy đùi của mình giống như bị một cây gậy sắt nóng rực đánh trúng, cực kỳ đau nhức, đây mới chỉ là sát qua một chút thôi, nếu như bị quất trúng thì còn thê thảm hơn nhiều.

Chỉ trong chốc lát này, tám con hung thú cấp một kia đã xông tới, trong nháy mắt vây quanh Lâm Minh vào giữa, chỉ cần những dã thú này xông lên một lần thì sẽ xé nát thân thể Lâm Minh...

- Không tốt!

Lâm Minh rất rõ ràng, nếu chờ cho đám mãnh thú này cùng nhau vồ lên, thì sẽ thật sự không thể thoát được, vì thế, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Minh đạp mạnh hai chân xuống mặt đất, tay cầm đoản đao đánh về phía Ngân Hổ, tiên hạ thủ vi cường!

- Rống!

Ngân Hổ điên cuồng gầm lên một tiếng, cũng lao về phía Lâm Minh, những dã thú trong ảo cảnh này căn bản không hề có chút sợ hãi nào.

Phốc!

Ngân Hổ bị Lâm Minh đâm một đao vào cổ họng, nhưng Lâm Minh cũng bị móng vuốt của Ngân Hổ vỗ trúng, phần bụng bị xé ra một lỗ hổng lớn, nếu không phải hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng hai, Luyện Nhục đại thành, có chân nguyên bảo hộ, thì một kích này chắc chắn đã xé nát bụng hắn rồi.

- Giải quyết một con!

Lâm Minh băng bó phần bụng đang đầm đìa máu tươi, hiện tại bản thân hắn đã bị trọng thương, chân nguyên cũng tiêu hao không đủ một thành, không nghĩ tới độ khó của tầng thứ năm này còn gấp mười lần tầng thứ tư kia.

- Nửa khắc! Từ khi Lâm Minh tiến vào tầng thứ năm thì đã được nửa khắc rồi, tên Lâm Minh này vẫn còn đang kiên trì, thật sự là khó tin!

- Ân, tuy rằng có thể chỉ là đang lẩn trốn, tuy nhiên lúc này chân nguyên không còn thừa nhiều lắm, có thể trốn được nửa khắc thì cũng rất giỏi rồi.

- Lâm Minh này e rằng sắp được các thế lực lớn mời chào, Mộc Dịch, phủ nguyên soái các ngươi không có hứng thú hay sao?

Mộc Dịch cười mà không nói, đám người này còn không biết sau lưng Lâm Minh có một sư phụ cường đại, lần này hắn đi ra chỉ là để lịch lãm bản tâm mà thôi, có lẽ không lâu sau, hắn sẽ bị hắn sư phụ đưa lên núi tu luyện, phủ nguyên soái bọn họ làm sao có thể mời chào được.

Đương nhiên, những lời này thì Mộc Dịch sẽ không nói ra, lúc này, một trưởng lão họ Từ đang cầm hai viên bi bằng ngọc thạch trong tay, chậm rãi nói:

- Tôn trưởng lão, ngươi không khỏi quá coi trọng hắn rồi, ta thừa nhận Lâm Minh không tồi, nhưng dù sao cũng chỉ có thiên phú tam phẩm, hắn có thể đạt tới trình độ này vào tuổi này, e rằng do có kỳ ngộ nào đó, ăn được thiên tài địa bảo, cho nên mới khiến cho thực lực tăng nhanh, về phần thành tựu sau này, ha ha, còn khó mà nói.

Lời này của trưởng lão họ Từ cũng có chút đạo lý, có vào người vận khí tốt, khi còn trẻ đã ăn được thiên tài địa bảo, kết quả là lập tức tăng mạnh, nhưng theo thời gian trôi qua, ưu thế của thiên tài địa bảo chậm rãi bị hao mòn, cuối cùng phai mờ dần, việc này cũng không hiếm thấy.

- Từ trưởng lão nói có lý, Lâm Minh này rất không tồi, tuy nhiên tốc độ tu luyện sau này có theo kịp hay không, hay là sẽ bị người khác đuổi theo thì chưa biết được.

Có vài trưởng lão phụ họa theo, Mộc Dịch mỉm cười, nói:

- Nhiều lời vô ích, xem thành tích sau này của Lâm Minh, tất cả đều sẽ hiểu rõ!

Mộc Dịch vừa dứt lời, tầng thứ năm Lung Linh tháp chợt rung động, một bóng người bị đại trận đá văng ra, giống như trang giấy, từ từ hạ xuống.

- Lâm Minh, tiểu tử này rốt cuộc đi ra!

Lâm Minh ở tầng thứ năm, giết chết một con Ngân Hổ, bản thân bị trọng thương, nhưng dù vậy, trong lúc hắn gần chết thì cũng kéo được một con Phong Lang làm đệm lưng, cuối cùng giết chết hai con hung thú cấp một.

Chiến tích này cũng đã đủ để kiêu ngạo rồi, nên biết rằng, muốn giết chết hai con hung thú cấp một trong tầng thứ năm thì còn khó hơn so với tầng thứ tư rất nhiều.

Từ rất xa, Lan Vân Nguyệt nhìn Lâm Minh được võ giả dưới Lung Linh tháp tiếp được, trong lòng không biết có cảm giác gì, nàng khẽ hé miệng, nhưng không chút dừng lại nào, lặng yên xoay người...

- Lâm Minh, ân? Hắn đã tỉnh ư?

Huyễn Sát trận là pháp trận giết người, thí sinh chết trong Lung Linh tháp, bị đá ra, thì trong tiềm thức sẽ cho rằng mình đã chết, do đó sẽ hôn mê một thời gian, nhưng Lâm Minh lại tỉnh nhanh như vậy, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt mà thôi, điều này làm cho các trưởng lão Thất Huyền võ phủ có chút giật mình. Nhìn lại Vương Nghiễn Phong thì vẫn còn đang hôn mê, hiển nhiên là do chênh lệch về tâm tính võ đạo.

- Lâm Minh này, hẳn là đệ nhất lần khảo hạch này.

Tôn trưởng lão nói.

- Nói là nói như vậy, nhưng giải thưởng đệ nhất là Hồng Kim Long Tủy đan, ngươi không cảm thấy đưa cho một tiểu tử thiên phú tam phẩm là có chút lãng phí hay sao, hắn có năng lực hấp thu vài phần đây? Danh hiệu đệ nhất trong khảo hạch hàng năm không chỉ xem thành tích khảo hạch, mà còn phải tham chiếu thiên phú của thí sinh nữa.

Sau khi Tôn trưởng lão đưa ra đề nghị, âm thanh già nua của Từ trưởng lão lại từ từ vang lên.

Tôn trưởng lão nói:

- Quả thật phải tham chiếu thiên phú, điều này không sai, nhưng đó là trong trường hợp thành tích kém không nhiều, Lâm Minh này trong ba lượt khảo hạch, toàn bộ chiếm thứ nhất, không đạt được thành thứ đệ nhất thì lấy cái gì cho những người khác phục tùng đây? Chỉ sợ các thí sinh đều sẽ cho rằng việc bình chọn của chúng ta có lỗ hổng bên trong, bất công bất chính, về phần lãng phí Hồng Kim Long Tủy đan, tông môn phân phát Hồng Kim Long Tủy đan cũng chỉ mang tác dụng để hấp dẫn thiên tài đến Thất Huyền võ phủ khảo hạch thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng tông môn sẽ trông cậy vào việc dùng một quả Hồng Kim Long Tủy đan để sáng tạo ra một đệ tử hạch tâm có hy vọng được tuyển vào tông môn hay sao!

- Hơn nữa, theo ta được biết, Từ trưởng lão với gia chủ Vương gia tại Nhạc Lộc thành là bạn cũ, phải không?

Câu cuối cùng này của Tôn trưởng lão xem như vẽ mặt trắng trợn, Từ trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Tôn Ti Phiền, ta chỉ đang nói việc công thôi, nếu ngươi đảm bảo Lâm Minh được đệ nhất lần khảo hạch này thì ta cũng không phản đối, như vậy thì chúng ta cứ nhìn xem, nửa năm sau, Vương Nghiễn Phong và Lâm Minh, rốt cuộc ai mạnh hơn, ai tiến vào Thiên Chi phủ sớm hơn, thế nào?

Tôn trưởng lão bị Từ trưởng lão kích một câu như vậy, lại có chút nói không ra lời, vốn hắn chỉ dựa theo lẽ công bằng mà làm việc, cộng thêm bình thường có chút không hợp với Từ trưởng lão, hơn nữa không quen nhìn hắn lấy việc công làm việc tư, nên mới có chút tranh chấp này thôi.

Nhưng khi Từ trưởng lão thật sự nói ra những lời này, hắn lại không dám nói tiếp, dù sao thì Lâm Minh có thiên phú hữu hạn, thật sự rất có thể giống như lời của Từ trưởng lão, ăn được thiên tài địa bảo gì đó, thì mới có thành tựu hôm nay, mà nhìn lại Vương Nghiễn Phong, tên này cũng là thiên phú tứ phẩm thượng đẳng mười vạn người có một, nếu như vậy, Lâm Minh rất dễ bị bỏ xa.

Nhìn thấy Tôn trưởng lão không dám nói tiếp, Từ trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Sao vậy, không dám trả lời ư? Nếu ngươi chỉ định Lâm Minh là thứ nhất cũng không sao, chúng ta đánh cuộc một phen, ta nhớ rõ Tôn trưởng lão có một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm phải không...

Từ trưởng lão nhắc tới bảo khí nhân giai trung phẩm này, sắc mặt Tôn trưởng lão có chút mất tự nhiên, bảo khí nhân giai trung phẩm tại Thiên Vận quốc cũng là lông phượng sừng lân, mấy vạn lượng vàng cũng không mua được, một kiện này là do Thất Huyền cốc ban cho hắn, cũng là gia sản đáng giá nhất của Tôn trưởng lão, làm sao có thể dùng nó để cá cược được, huống chi còn là ván bài có phần thắng khá là xa vời như vậy.

Nhìn thấy Tôn trưởng lão á khẩu, không trả lời được, sắc mặt Từ trưởng lão mới có chút đắc ý, hắn tự nhiên nắm chắc Tôn Ti Phiền không dám cược, hắn nói như vậy cũng chỉ muốn quét sạch uy phong của Tôn Ti Phiền mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, Mộc Dịch lại cười tủm tỉm nói:

- Không biết ta và Từ trưởng lão cá cược một chút được không?
Chương 44 Không phục

- Ân?

Từ trưởng lão âm thầm cả kinh, hắn không nghĩ tới Mộc Dịch lại mở miệng đúng lúc này, hơn nữa nhìn nụ cười ha hả của đối phương, dường như cực kỳ tin tưởng vậy.

Trong nháy mắt này, Từ trưởng lão có chút dao động lòng tin, hay là Lâm Minh này thực sự có con bài chưa lật nào mà mình không biết? Tuy nhiên hắn thật sự không nghĩ ra tiểu tử thiên phú tam phẩm này dựa vào cái gì mà thắng được Vương Nghiễn Phong có thiên phú tứ phẩm thượng đẳng. Cộng thêm hắn đã nói trước mặt nhiều người như vậy, đã là đâm lao phải theo lao rồi, vì thế, Từ trưởng lão cắn răng, nói:

- Tốt, Mộc Dịch tiên sinh muốn đánh cuộc cái gì?

Mộc Dịch cười nói:

- Trận cá cược này chỉ tùy tiện làm thôi, đừng để bị thương tới hòa khí, ta cá cược một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm là được rồi.

Bảo khí nhân giai trung phẩm! Còn gọi là tùy tiện ư?

Khóe miệng Từ trưởng lão giật giật một cái, Mộc Dịch làm Minh Văn sư lâu năm như vậy, nếu nói về gia sản, thì chính là kẻ giàu nhất tại đây.

Cắn chặt răng, Từ trưởng lão nói:

- Tốt, ta cá một kiện Tu Di giới nhân giai hạ phẩm.

Tu Di giới là một loại bảo khí trữ vật, có thể mang theo người một không gian độc lập, tồn trữ vật phẩm, loại bảo khí này khó có thể luyện chế, cho nên giá trị còn cao hơn bảo khí cùng giai vài lần, Tu Di giới nhân giai hạ phẩm đại khái có thể bằng một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm.

- Tốt.

Mộc Dịch đáp ứng rất sảng khoái. Hắn vẫn luôn cười rất tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác nắm chắc trong tay.

Danh hiệu đệ nhất của Lâm Minh cũng đã được quyết định.

Tuy nhiên khảo hạch tiến hành suốt một ngày, hiện tại thời gian đã muộn, thành tích còn chờ chiều mai mới tuyên bố, hơn nữa ngoài Lâm Minh đệ nhất ra, danh hiệu từ thứ hai đến thứ mười cũng phải căn cứ vào thành tích, tuổi và thiên phú của thí sinh mà quyết định, điều này cũng cần các trưởng lão của Thất Huyền võ phủ thảo luận mới có thể quyết định.

- Hạnh Hiên, chúng ta đi chào Lâm Minh một cái đi.

Mộc Dịch nói xong liền đứng lên, tuy rằng Lâm Minh đã tỉnh lại, nhưng Mộc Dịch và các trưởng lão của Thất Huyền võ phủ ngồi chung một chỗ, nên Lâm Minh cũng không tiện mạo muội bước tới.

- Ân!

Tần Hạnh Hiên gật gật đầu, khi Mộc Dịch và các trưởng lão Thất Huyền võ phủ nói chuyện, Tần Hạnh Hiên là hậu bối, nên rất ít ngắt lời, luôn giữ im lặng mà ngồi một bên, nhưng nếu nói về địa vị tại Thất Huyền võ phủ, thì Tần Hạnh Hiên là ngang cấp với các trưởng lão này.

Bởi vì Tần Hạnh Hiên là một trong các đệ tử hạch tâm hiếm hoi của Thất Huyền võ phủ, tương lai mà không có gì ngoài ý muốn, thì nàng sẽ tiến vào Thất Huyền cốc, trở thành một đệ tử chính thức của Thất Huyền cốc.

Đây chính là vinh quang rất lớn, nên biết rằng, mặc dù là đại sư huynh Lăng Sâm có thực lực xếp hạng thứ nhất của Thiên Chi phủ thuộc Thất Huyền võ phủ thì cũng không có hy vọng được Thất Huyền cốc lựa chọn, trừ khi hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới Luyện Thể đỉnh phong, cảnh giới Ngưng Mạch.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn đột phá tới cảnh giới Ngưng Mạch, thì nói dễ hơn làm, hiện tại Lăng Sâm đã hai mươi tuổi, vẫn chỉ là Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong mà thôi.

Đêm đó, Lâm Minh và Mộc Dịch nói chuyện một phen, sau đó trở lại căn phòng được Thất Huyền võ phủ chuẩn bị cho thí sinh thông qua khảo hạch mà ngồi xuống điều tức.

Một đêm trôi qua.

Chiều hôm sau, trong ánh nắng ấm, trên luận võ tràng của Thất Huyền võ phủ đã tập hợp không ít nhân vật quan trọng của Thất Huyền võ phủ, toàn bộ năm mươi ba thí sinh thông qua khảo hạch cũng đứng tại đó.

Hôm nay là ngày tuyên bố thành tích.

Trải qua một đêm thảo luận, phiếu điểm đã được định ra.

Khi Lâm Minh đi đến luận võ tràng, chung quanh liên tiếp có người nhìn về phía hắn, có ghen tị, có cảm khái, có bội phục, Lâm Minh đã nổi tiếng rồi, thành tích Lung Linh tháp tầng thứ năm thậm chí còn khiến cho một ít vài học viên Thiên Chi phủ phải âm thầm chú ý tới hắn.

- Chúc mừng.

Lúc này, một thanh âm âm lãnh vang lên, Lâm Minh nhìn lại, thấy Vương Nghiễn Phong đang khoanh tay đứng cách đó không xa, bộ dáng ngoài cười mà trong không cười:

- Ngươi có vận khí không tồi, thiên phú tam phẩm trung đẳng mà xông lên đến tầng thứ năm a, rất khó được a, khó được a!

Thanh âm của Vương Nghiễn Phong rất lớn, mọi người chung quanh đều nghe được, bọn họ nghe thấy thiên phú tam phẩm thì đều vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thiên phú tam phẩm cũng coi như trăm người có một, nhưng tại Thất Huyền võ phủ này, thì nó lại cực kỳ bình thường, vốn tưởng rằng Lâm Minh ít nhất cũng là thiên phú tứ phẩm thượng đẳng, không nghĩ tới lại chỉ có tam phẩm trung đẳng, đây là chuyện gì vậy!

Đám người chung quanh nhao nhao bàn luận, trên mặt Vương Nghiễn Phong mang theo ý cười, ngày hôm qua hắn đã chuyên môn để cho các thủ hạ tra xét thiên phú của Lâm Minh.

- Ngươi tên là Lâm Minh phải không, ta không biết trước đây ngươi đạp phải vận khí cứt chó gì, ăn được thiên tài địa bảo gì, tuy nhiên ngươi cho rằng dựa vào thứ đó mà có thể đứng trên đầu của ta ư, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Ngươi cũng chỉ có vận khí tốt một chút thôi, đến tầng thứ năm, ngươi cho rằng sức chiến đấu của ngươi sẽ mạnh hơn ta hay sao? Trời sinh thần lực khi đối phó với đám hung thú ngu ngốc tại Lung Linh tháp thì còn dùng được, nhưng đối phó với người khác, hừ hừ, chiêu thức xông tới như trâu điên kia, ngươi có thể đánh trúng người hay sao?

Kỳ thật ngày hôm qua tại Lung Linh tháp, Vương Nghiễn Phong cũng giết chết hai con Thiết Giáp Hùng tầng thứ tư, nhưng hắn cũng bị trọng thương mà tử vong, cho nên bị đá ra ngoài, điều này làm cho Vương Nghiễn Phong cực kỳ nghẹn khuất, chỉ cần kiên trì thêm một hơi, thì hắn cũng có thể đi vào tầng thứ năm.

Chỉ cần đi vào tầng thứ năm, đó chính là thành tích ngang nhau, Vương Nghiễn Phong cũng sẽ không cho rằng, Lâm Minh ở tầng thứ năm gây ra sóng gió gì, tuy rằng hắn biết Lâm Minh kiên trì nửa khắc, nhưng Vương Nghiễn Phong cho rằng, nếu mình không bị thương quá nặng, cho dù chỉ còn lại một thành chân nguyên, chỉ trốn không chiến thì cũng có thể kiên trì nửa khắc, thậm chí một khắc cũng không thành vấn đề.

Mình chỉ sai lầm khi dồn hết sức vào tầng thứ tư mà thôi, kết quả là dùng chiêu thức liều mạng, nếu lúc đó mà chậm rãi mài chết hai con gấu kia, thì cũng không đến mức bị thương nặng.

Hơn nữa trọng yếu là, khi ở Lung Linh tháp thì Vương Nghiễn Phong không thể dùng bảo khí!

Một khi không có bảo khí, uy lực của tuyệt học gia truyền “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương Nghiễn Phong sẽ giảm đi, cũng khiến cho lực công kích của hắn giảm mạnh, cho nên mới vượt tầng một cách kiệt lực như vậy.

Mà nếu là giao chiến giữa võ giả, thì sẽ không cấm bảo khí, bảo khí cũng giống đan dược, đều là ưu thế do gia thế mang lại, gia thế cũng là một phần thực lực của võ giả.

Vương Nghiễn Phong vuốt bội kiếm của mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh, mang theo vẻ khinh miệt.

- Nếu để ta sử dụng Cửu Ngôn kiếm, giết ngươi như giết gà!

Trong lòng hắn còn lầm bầm một câu, không nói ra miệng:

“Làm sao ta có thể thất bại bởi ngươi được! Tương lai lại càng không cần phải nói, cho dù là hiện tại, ta cũng thắng ngươi một cách dễ dàng!”.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Minh không có phản ứng gì, cũng không cãi lại, hắn không muốn gây ra xung đột, cũng mặc kệ tên Vương Nghiễn Phong này.

- Đứng lại, công tử nhà ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị điếc à, không nghe thấy sao?

Bên cạnh Vương Nghiễn Phong có một tên tùy tùng vênh mặt nói.

Tên tùy tùng này nói còn khó nghe hơn cả chủ nhân, Lâm Minh dừng bước, lạnh lùng nhìn người kia một cái, nói:

- Nơi này là luận võ tràng của võ giả Thất Huyền võ phủ, ngươi chỉ là một tên nô tài, ngay cả Luyện Thể tầng một cũng không phải, vào đây bằng cách nào?

- Ngươi...

Bị mắng là “nô tài”, người kia phẫn nộ, nhục nhã tới mức sắc mặt đỏ lên, dựa theo quy định, hắn quả thật không có tư cách vào đây.

Mắt thấy không khí căng thẳng, đúng lúc này, một trưởng lão Thất Huyền võ phủ lên đài nói:

- Im lặng, chuẩn bị công bố thành tích.

Mọi người tự nhiên im lặng, tên “nô tài” kia cũng chỉ có thể thầm mắng vài câu, không dám lên tiếng nữa.

Trưởng lão kia cầm một tấm phiếu điểm, nói:

- Thành tích khảo hạch lần này được cân nhắc thì thành tích trong ba lượt thi, tuổi, thiên phú của thí sinh, trải qua các trưởng lão thương nghị, hiện tại định ra xếp hạn mười hạng đầu như sau, thứ mười, Đoan Chính Dương, phần thưởng mười viên Tụ Nguyên đan, thứ chín...

Thành tích công bố từ thấp đến cao, thanh âm của trưởng lão kia không nhanh không chậm, mãi cho đến công bố tên thứ hai...

- Xếp thứ hai, Vương Nghiễn Phong, phần thưởng một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn, xếp thứ nhất, Lâm Minh, phần thưởng một viên Hồng Kim Long Tủy đan. Thành tích công bố như trên, chúc mừng mọi người, nếu không có dị nghị, xin mời Tôn trưởng lão trao giải.

- Chờ một chút! Ta có ý kiến!

Vương Nghiễn Phong giơ tay lên. Từ trưởng lão của Thất Huyền võ phủ là hảo bằng hữu của phụ thân, kỳ thật hắn đã sớm biết phiếu điểm rồi, lần này nhấc tay cũng là do Từ trưởng lão bảo hắn làm.

- Ân? Ngươi có ý kiến gì?

Trưởng lão phụ trách đọc tên khẽ nhíu mày.

Vương Nghiễn Phong cười cười, đi lên quảng trường, cao giọng nói:

- Theo ta được biết, Lâm Minh chỉ có thiên phú tam phẩm trung đẳng, thiên phú của ta là tứ phẩm thượng đẳng, vừa rồi trưởng lão nói, xếp hạng cuối cùng được cân nhắc từ thành tích ba lượt thi, tuổi và thiên phú của thí sinh, nhưng những thành tích này đều chỉ là tham khảo mà thôi, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay trưởng lão, nhân tố chủ quan quá lớn, ta không phục.

Đối với Vương Nghiễn Phong mà nói, Hồng Kim Long Tủy đan là thứ hắn tuyệt đối không thể buông tha, có viên đan dược này, hắn tự tin có thể trước mười tám tuổi, đột phá đến Luyện Thể tầng bốn, sau đó trước hai mươi tuổi, đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, thực lực như vậy cũng không kém hơn đại sư huynh Lăng Sâm của Thiên Chi phủ.

Nếu như vậy, địa vị của hắn tại gia tộc sẽ không có người nào có thể dao động được nữa.

Lúc này, Tôn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:

- Ngươi đang nghi ngờ kết quả do các trưởng lão hội quyết định sao?

Một tiếng hừ lạnh này của hắn mang theo chân nguyên, khiến cho nhiệt độ chung quanh giảm xuống vài độ, Vương Nghiễn Phong đứng phía trước, không chịu nổi áp lực, thân thể liên tiếp thối lui vài bước.

- Tôn Ti Phiền, ngươi đang dùng lớn hiếp nhỏ hay sao?

Từ trưởng lão cũng đứng lên, vốn hắn đã không hợp với Tôn Ti Phiền
Chương 45 Vừa đúng lúc dùng để giết ngươi!

Lúc này Vương Nghiễn Phong nói:

- Tôn trưởng lão bớt giận, ta không nghi ngờ quyết định của trưởng lão hội, chỉ là ta cảm thấy không công bằng, trong khảo hạch vòng thứ ba, ta cũng đánh chết hai con hung thú tầng thứ tư, chỉ bởi vì nóng lòng phân ra thắng bại, bị trọng thương trí mạng, cho nên mới không thể bước vào tầng thứ năm, nếu ta ổn định một chút, thì cũng có thể đạt tới tầng thứ năm.

- Cho nên, ta không phục, ta không cho rằng thực lực của mình kém hơn Lâm Minh!

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

- Rất đơn giản, ta muốn giao chiến một trận với Lâm Minh, nếu ta thua, cam bái hạ phong, nếu ta thắng, như vậy danh hiệu thứ nhất thuộc về ta!

Vương Nghiễn Phong nói tới đây, đột nhiên nhìn sang Lâm Minh, khiêu khích:

- Lâm Minh, ngươi có dám hay không?

Lâm Minh còn chưa đáp lời, Từ trưởng lão đã đứng lên, hắn cười nói:

- Chủ ý này không tồi, kỳ thật kỳ thi của võ phủ khảo hạch rốt cuộc cũng có hai loại, một là thực chiến, loại khác chính là thiên phú. Thiên phú hiển nhiên là Vương Nghiễn Phong thắng, nếu thực chiến cũng là Vương Nghiễn Phong thắng, như vậy thì về tình về lý, danh hiệu đệ nhất này đều nên thuộc về Vương Nghiễn Phong.

Một câu này của Từ trưởng lão tương đương với lấp kín đường lui của Lâm Minh. Tuy nhiên Từ trưởng lão cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn lại chuyển sang Lâm Minh, cười tủm tỉm nói:

- Lâm Minh, võ giả tu võ chẳng những là tu luyện thân thể, mà còn tu luyện bản tâm, đầu tiên thì võ giả cần phải có tín niệm tất thắng, nếu sợ hãi mà không chiến, như vậy bản thân tín niệm tất thắng của mình sẽ sụp đổ, người như thế, không thành đại sự được.

Lời này của Từ trưởng lão quả thật là không sai, tuy nhiên dụng tâm của hắn lại cực kỳ ác độc, trong trường hợp này, một khi thua, như vậy thì sẽ là đả kích rất lớn với lòng tin, hơn nữa Lâm Minh chỉ mười lăm tuổi, còn là xếp hạng thứ nhất đánh với xếp thứ hai, nếu thua thì sẽ không thể gượng dậy nổi.

Từ trưởng lão đã nhận định Lâm Minh hơn phân nửa sẽ thất bại, dù sao Vương Nghiễn Phong cao hơn Lâm Minh một cảnh giới, hơn nữa hắn ở trong Lung Linh tháp thì không có bảo khí, không thể phát huy ra thực lực chân chính của “Cửu Đạo Chân Ngôn”. Võ kỹ có thể tăng mạnh chiến lực của võ giả, có đôi khi, một võ kỹ cấp cao thậm chí còn có thể làm cho võ giả vượt cấp chiến đấu.

Về phần Lâm Minh có trời sinh thần lực, đối phó với hung thú trong Lung Linh tháp có tốc độ chậm, lực phòng ngự cường đại thì còn dùng được, nhưng đối phó với người thì lại không thể cậy mạnh được.

Dùng sở trường đánh sở đoản, Vương Nghiễn Phong tất nhiên sẽ không thua.

Lâm Minh lạnh lùng nhìn Từ trưởng lão một cái, âm thầm ghi nhớ món nợ này, sau đó chuyển sang Vương Nghiễn Phong, nói:

- Ta so đấu với ngươi thì cũng có thể được, tuy nhiên, trận tỷ thí này nhìn kiểu gì cũng đều là ta chịu thiệt, nếu không so đấu, ta vẫn là thứ nhất, mà một khi so đấu, chỉ có thắng thì ta mới là thứ nhất, không có bất kỳ chỗ tốt nào, mà một khi thua, vị trí thứ nhất của ta sẽ phải chắp tay nhường cho người khác, ngươi cho rằng đó là hợp lý hay sao?

Vương Nghiễn Phong vừa nghe Lâm Minh đã có ý định đáp ứng trận đấu, trong lòng lập tức mừng như nở hoa, tên này còn dám cò kè mặc cả, hắn cho rằng mình đến được Lung Linh tháp tầng thứ năm thì có thể thắng hay sao, hừ, thật là ngu ngốc, ta sẽ để cho ngươi biết sự lợi hại của “Cửu Đạo Chân Ngôn”.

Khóe miệng Vương Nghiễn Phong hiện lên một nụ cười trêu tức:

- Ngươi muốn thế nào?

Lâm Minh nói:

- Như vậy đi, nếu ta thắng, ngươi giao Kim Xà Xích Đảm Hoàn cho ta, nếu ta thua, ta tặng danh tiếng thứ nhất, còn cả Hồng Kim Long Tủy đan cũng cho ngươi, thế nào?

- Tốt! Một lời đã định!

Vương Nghiễn Phong mừng rỡ, đây chính là muốn giao cả hai viên đan dược cho mình a, thật là cầu còn không được, hắn khẩn cấp nói:

- Như vậy ta bắt đầu so đấu đi!

- Ân, có thể.

Nhìn thấy Lâm Minh sảng khoái đáp ứng như vậy, đám người Tôn trưởng lão khẽ lắc đầu, thật sự cũng không có nghĩa là Lâm Minh nhất định sẽ thua, mà là khả năng thua là hơn phân nửa, tham gia cuộc thi khác với so đấu với người khác, tên Vương Nghiễn Phong này xuất thân từ thế gia, mới đây còn được Cách Đấu đại sư chuyên môn dạy hắn kỹ xảo chiến đấu, hơn nữa hắn còn có thể có cả võ kỹ nữa.

Tuy nhiên lúc này, trận chiến đã được quyết định, bọn họ cũng không có gì để nói nữa.

Vương Nghiễn Phong đi tới giữa luận võ tràng, trường kiếm trong tay run lên, hào hứng nói:

- Đi lên!

Nhìn thấy trường kiếm của Vương Nghiễn Phong, mọi người đều khẽ kinh hãi:

- Bảo khí!

Đã là bảo khí, giá trị đều trên mấy ngàn lượng vàng, mặc dù là con cháu quý tộc thì cũng chỉ khi đạt đến Luyện Thể tầng bốn, Luyện Thể tầng năm thì mới có tư cách có một thanh bảo khí, không nghĩ tới Vương Nghiễn Phong mới chỉ là Luyện Thể tầng ba mà đã có rồi, hơn nữa còn được Minh Văn nữa, hiển nhiên tên Vương Nghiễn Phong này được gia tộc cực kỳ coi trọng.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Minh, muốn biết hắn có thể lấy ra vũ khí gì, với gia cảnh của Lâm Minh, lấy ra bảo khí là điều không có khả năng.

Tuy rằng điều này nhìn như có vẻ không công bằng, nhưng tại Thiên Vận quốc, các võ giả luận võ từ xưa giờ đã vậy, ngươi không có khả năng để cho người khác lâm trận đổi vũ khí, như vậy khẳng định sẽ không dùng quen.

Gia thế vẫn luôn là một bộ phận thực lực, nói vũ khí không công bằng, như vậy thì tu vi tăng mạnh do dùng đan dược thì cũng không công bằng, không có khả năng để cho võ giả khi luận võ không được dùng đan dược tăng tu vi.

Cho nên chút thiệt thòi này thì Lâm Minh chỉ có thể chấp nhận.

- Lâm Minh này, tám phần là không có vũ khí tốt.

- Ân, điều này cũng không có biện pháp, một kiện bảo khí giá mấy ngàn lượng, người bình thường không kiếm ra đến, chỉ hy vọng Lâm Minh không lấy ra một kiện trang bị rác rưởi, bị người ta một kiếm chặt đứt, vậy thì thà rằng không đánh còn hơn.

Khi mọi người đang bàn luận, Lâm Minh đã mang vũ khí ra, đó là thanh Dịch Cốt đao mà hắn vẫn dùng để giải cốt tại Đại Minh Hiên.

Nhìn thấy chuôi đao này, mọi người lập tức trợn trừng mắt, đây không phải là... Là đao mổ heo hay sao?

Tuy rằng đã sớm dự đoán được Lâm Minh không có vũ khí tốt, nhưng mọi người cũng không nghĩ tới vũ khí của hắn lại là như vậy, chỉ dài một xích, tục ngữ nói một tấc dài thì một tấc mạnh, thanh Dịch Cốt đao này chỉ dài một xích, phải chống lại thanh kiếm dài ba xích, tất nhiên là chịu thiệt rất nhiều, hơn nữa đao mổ heo thì chắc chắn đến đâu cơ chứ? Nói không chừng còn bị người ta dùng một kiếm chặt đứt, vậy còn đánh như thế nào nữa?

Vương Nghiễn Phong nhìn thấy thanh Dịch Cốt đao này, lập tức cười ha hả:

- Ngươi dùng thứ này so với ta ư? Đây là đao mổ heo phải không? Ngươi đúng là cực kỳ ngu xuẩn a!

Lâm Minh khẽ kinh ngạc, hắn nói:

- Đúng là bất ngờ a! Không ngờ kiến thức của ngươi cũng không ít, vẫn biết đây là đao dùng để mổ heo, bình thường thì ta đều dùng nó để giết heo, hôm nay vừa đúng lúc dùng để giết ngươi.

Một câu này của Lâm Minh ngấm ngầm mắng người, mắng Vương Nghiễn Phong là heo, điều này làm cho Vương Nghiễn Phong nổi giận:

- Không biết sống chết!

Lâm Minh chậm rãi bước lên luận võ tràng, kỳ thật từ khi Vương Nghiễn Phong vừa rút kiếm, hắn cũng đã vận dụng linh hồn lực của Minh Văn sư để quan sát thanh kiếm này, đối với hiểu biết về bảo khí và Minh Văn, Lâm Minh chính là chuyên gia.

Bảo khí của Vương Nghiễn Phong nhìn như có vẻ uy phong, kỳ thật ở trong mắt Lâm Minh thì cũng chỉ là loại bình thường mà thôi, mà Minh Văn trên bảo khíia lại còn không lọt vào mắt Lâm Minh. Hễ là Minh Văn sư thì đều có thuật xem khí, Minh Văn sư có thể vận dụng pháp quyết linh hồn để thẩm thấu linh hồn lực vào trong bảo khí, phán đoán ưu khuyết của bảo khí này. Lâm Minh được truyền thừa từ vị tiền bối đại năng vô danh tại Thần Vực kia, tất nhiên cũng có một bộ thuật xem khí của mình, tuy rằng hắn chỉ nghiên cứu thuật này một chút, nhưng cũng thừa sức để xem thấu thanh kiếm này của Vương Nghiễn Phong.

Bảo khí quả thật có thể tăng mạnh sức chiến đấu của võ giả, nhưng Vương Nghiễn Phong chỉ mới bước vào Luyện Thể tầng ba, chưa Dịch Cân Luyện Cốt, có thể phát huy ra hiệu quả của bảo khí rất có hạn, Lâm Minh cũng không có chút lo lắng nào cả.

Đương nhiên, mặc dù Vương Nghiễn Phong không phát huy ra uy lực của thanh kiếm này, thì thanh Dịch Cốt đao trong tay Lâm Minh cũng không chịu nổi một chém của Vương Nghiễn Phong, tuy rằng thanh đao này cũng coi như hảo đao, nhưng dù sao vẫn chỉ là do thợ thủ công bình thường tạo ra từ sắt thường mà thôi.

Tuy nhiên điều này đối với Lâm Minh mà nói, căn bản không phải là vấn đề gì lớn, vốn Lâm Minh cũng không định dựa vào đao để công kích, hắn dựa vào hai nắm đấm của mình. “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” là một quyển công pháp Luyện Thể chí cao vô thượng, chí cương chí dương, xương cốt và thân thể của người tu luyện chính là vũ khí tốt nhất!

Với tu vi võ đạo tầng hai đỉnh phong của Lâm Minh, quyền lực đạt tới hai ngàn bảy trăm cân, một quyền đánh xuyên qua một gốc cây một người ôm, nếu một quyền này mà đánh lên thân người, mặc dù là cao thủ Dịch Cân Luyện Cốt thì cũng không chịu đựng được!

Chân nguyên toàn thân Vương Nghiễn Phong lưu chuyển, không đợi Lâm Minh đứng vững, hắn đã hét lớn một tiếng, thân kiếm dài ba xích sáng ra từng luồng phù văn, những phù văn này có tổng cộng mười cái, trong đó có chín cái màu xanh là do chân nguyên của Vương Nghiễn Phong ngưng tụ thành, một cái cuối cùng là do Minh Văn sư khắc vào.

- “Cửu Đạo Chân Ngôn” kiếm pháp, đây là tuyệt học mà sau khi gia chủ đời trước của Vương gia lập được chiến công phong tước, được tiên hoàng ban cho Nhạc Lộc thành Vương gia để truyền lại đời sau, Vương Nghiễn Phong này dựa vào tu vi Luyện Thể tầng ba sơ kỳ, đã tu luyện “Cửu Đạo Chân Ngôn” đến cảnh giới biến ảo chín phù văn, tuy rằng chỉ phù văn màu xanh cấp thấp nhất, nhưng quả thật vẫn rất giỏi rồi!

Các trưởng lão quan sát cuộc chiến tất nhiên có kiến thức rất uyên bác, lập tức đã nói ra lai lịch cùng cảnh giới võ kỹ của Vương Nghiễn Phong.

- “Cửu Đạo Chân Ngôn” chỉ khi sử dụng bảo khí thì mới có thể thi triển được, con cháu quý tộc quả thật là có chỗ khác, có võ học gia truyền như vậy, có khả năng dùng bảo khí giá trị mấy ngàn lượng vàng xứng đôi, khởi điểm của hắn đã cao hơn các võ giả bình dân khác rất nhiều rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK