Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31 Hành hung con trai quân chủ

Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên thảm thống bên tai không dứt, những tiểu lâu la này quả thực là đất bùn dễ nhào, một côn liền nằm trên mặt đất rên rỉ, bộ dáng hấp hối.

Thấy một màn như vậy, Lâm Minh có chút hết chỗ nói, vừa rồi hắn đảo qua căn bản không sử dụng nhiều khí lực, cho dù kém cỏi hơn nữa cũng không đến mức như vậy.

Tuy nhiên bản thân những tiểu lâu la này chính là phường giá áo túi cơm, hơn nữa có thành phần diễn trò, nhưng Lâm Minh một thương quét bảy, tám người vẫn khiến những người chung quanh đứng xem cảm thấy rung động, một ít người đã bắt đầu nhao nhao chú ý Lâm Minh.

Trong nháy mắt chỉ còn lại có một mình Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao có chút luống cuống, mắt thấy Lâm Minh đi tới, hắn ngoài mạnh trong yếu nói:

- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.

Lâm Minh nhìn Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói:

- Lá cây cho dù rớt, diệp mạch của gió cũng có thể thấy được rõ ràng, một gã võ giả thành tựu há lại không có cốt khí? Ngươi không chỉ một... Mà... Hai, ba lần hãm hại ta, ta đã nhẫn nhịn ngươi hai lần, lần thứ ba nhịn nữa, ta tập võ để làm gì?

Lâm Minh nói xong thân mình lắc một cái, trong nháy mắt đi tới trước mặt Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao lập tức dựng thẳng lông tơ lên, lúc này trong lòng hắn trong chỉ có một ý niệm, Lâm Minh này, hắn điên rồi! Ngay cả chính mình đều dám đánh!?

- Ngươi dám! Cha ta phải... A!

Hét thảm một tiếng, Lâm Minh đánh trúng một quyền vào bụng Vương Nghĩa Cao, một quyền này hắn dùng ám kình, tuy rằng hắn không đạt tới cảnh giới Luyện Lực Như Tơ, nhưng từng bước cương nhu hợp nhất hắn vẫn làm được, ám kình một quyền này truyền đến lục phủ ngũ tạng Vương Nghĩa Cao, Vương Nghĩa Cao phun ra một ngụm máu tươi.

Rồi sau đó Lâm Minh lật tay, nhắm ngay hai má Vương Nghĩa Cao, dương tay bốp. Từng cái tát vang lên liên tiếp, đánh trúng má phải Vương Nghĩa Cao, thân thể Vương Nghĩa Cao lập tức giống như một cái con quay giống nhau bay lộn lên, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.

Một bên môi hắn gần như bị một bàn tay Lâm Minh đập nát, từng cái răng rớt xuống phía dưới.

- Ngươi... Ngươi...

Vương Nghĩa Cao che miệng xoay người đứng lên, nhìn bàn tay chính mình chảy máu đầm đìa, hai mắt đỏ rực, hắn từ nhỏ ở quân chủ, đã bao giờ có người dám đánh hắn, hắn vươn ngón tay nhiễm máu run rẩy chỉ về phía Lâm Minh:

- Ta... Ta muốn giết ngươi!

- Giết ta? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.

Lâm Minh tiến lên từng bước, trường thương trong tay run lên, mũi thương lập tức chỉ thẳng vào đầu Vương Nghĩa Cao, trong lúc nhất thời sát khí tỏa ra bốn phía.

Cảm nhận được sát khí này, lại nhìn thấy thương cách cổ chính mình không đến nửa xích, vốn Vương Nghĩa Cao ngoài mạnh trong yếu hoàn toàn bị đánh tan lòng tự tin, hắn té ngà xuống, kêu thảm thiết:

- Giết người rồi!

Lâm Minh xuống tay cũng có chừng mực, rõ như ban ngày, hắn không có khả năng đánh chết con trai quân chủ, tuy rằng một quyền kia dùng ám kình, nhưng chỉ chậm rãi phát tác, để Vương Nghĩa Cao thống khổ, sẽ không trí mạng, về phần vết thương khóe miệng, tuy rằng rất đau, nhưng có thể dùng dược thảo chữa khỏi.

Mà đúng lúc này, lại vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập, Lâm Minh giương mắt nhìn, đã thấy một nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, râu hình chữ bát, mặc bộ khoái phục, thắt lưng đeo một cây đại đao, cưỡi ngựa một đường chạy tới, mà ở phía sau hắn, có mười mấy bộ khoái đi theo.

Nhìn thấy những bộ khoái này, Vương Nghĩa Cao như gặp cứu tinh, lúc này hắn hô lớn:

- Cứu mạng a, giết người!

Rồi sau đó hắn vội vã chạy tới bên cạnh những bộ khoái kia.

Lâm Minh nhìn thấy những bộ khoái này, khẽ cau mày, hắn lập tức hiểu được mục đích Vương Nghĩa Cao gây chuyện, kỳ thật hắn không trông cậy vào nam nhân cưỡi ngựa kia cùng nhóm tiểu lâu la vừa rồi có thể đả thương hắn, mà là muốn gây chuyện, để bọn bộ khoái trật tự cuộc thi Thất Huyền võ phủ bắt chính mình.

Mà một khi bị bắt, nhẹ thì bỏ qua cuộc thi nhập môn Thất Huyền võ phủ, nặng thì bị hình phạt, thậm chí bị ám toán ở trong lao lý.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Đầu lĩnh bộ khoái tên là Triệu Minh Sơn, năm nay ba mươi lăm tuổi, Luyện Thể tầng bốn, đảm nhiệm Thiên Vận thành bộ khoái đại đội đội trưởng.

Triệu Minh Sơn vừa hỏi, nguyên bản những tiểu lâu la té trên mặt đất

Hấp hối đều sinh long hoạt hổ đứng lên, rồi sau đó là chuyện Lâm Minh sớm đã đoán được, bọn họ nhao nhao chỉ vào Lâm Minh:

- Hắn đánh người! Hơn nữa ý đồ mưu hại công tử nhà ta.

- Đại nhân, ngươi xem thương thế trên thân chúng ta, là tên kia dùng thân thương đánh đập, nếu không phải ta phản ứng mau, vừa rồi đã gãy xương.

Một cái tiểu lâu la vén quần áo lên, ở bộ ngực hắn có một khối máu đọng rất lớn.

Lúc này Lâm Minh còn nắm trường thương trong tay, có thể nói là chứng cớ vô cùng xác thực.

- Triệu ca, ngươi có thể làm chủ cho ta a.

Vương Nghĩa Cao phun ra một búng múa, tên này quá thảm, quả thực giống như người tàn tật.

Triệu Minh Sơn vội vàng cho Vương Nghĩa Cao thuốc trị thương, thành tựu đầu lĩnh bộ khoái, Triệu Minh Sơn vẫn luôn mang theo thuốc trị thương tùy thân, hơn nữa là dược giá trị xa xỉ, Vương Nghĩa Cao một bên kêu rên, một bên rắc dược ngoài miệng vết thương, loại dược này gặp máu thấy ngay hiệu quả, đau đớn của Vương Nghĩa Cao cuối cùng giảm bớt một chút.

- Triệu ca, ngươi nhất định đòi lại công đạo cho ta!

Vương Nghĩa Cao oán độc nhìn Lâm Minh, hắn tuyệt đối không nghĩ tới không ngờ Lâm Minh dám động chính mình, hắn chết chắc rồi! Chỉ cần đưa hắn vào phòng giam, vậy có biện pháp đối phó hắn, đánh tàn phế thậm chí giết chết cũng không là việc khó, hoàn toàn có thể nói Lâm Minh mưu toan vượt ngục chạy trốn và vân vân.

Không, giết chết hắn quá tiện nghi, nhất định phải để hắn sống không bằng chết!

Đối với loại sự tình này, phụ thân Vương Nghĩa Cao bình thường sẽ không quản, lần trước đổ đấu là bởi vì Vương Nghĩa Cao cá cược, ngay cả tên đều bị đọc ngược lại, tương đương với sửa lại dòng họ, Vương quân chủ đương nhiên tức giận.

Mà loại ỷ thế hiếp người này, đánh tàn phế vài bình dân, chỉ cần không tổn hại đến gia tộc, Vương quân chủ căn bản sẽ không để ý tới, hắn nào có tâm tư quản chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Nghĩa Cao vui vẻ trong lòng, tuy rằng đã đạt được mục đích nhưng cũng đau đớn gần chết, phun ra khẩu ác khí mới là quan trọng nhất, vẫn là chiêu của Chu ca hay, tuy rằng chính mình không điều đến cao thủ, nhưng có thể dựa thế áp người, chỉ cần có thể nói ra đạo lý, là được mượn được tay người khác xử lý ngươi!

Triệu Minh Sơn làm bộ khoái đầu nhiều năm như vậy, tự nhiên không phải kẻ ngốc, hắn chỉ nhìn hiện trường một cách đơn thuần liền đoán được sự tình trải qua hầu như không còn, tám thành tên tiểu tử này đắc tội Vương thiếu, Vương thiếu là con của chủ nhân chính mình, mà tiểu tử này lại quá thể, chẳng những đánh hạ nhân của Vương thiếu, lại còn ra tay đánh Vương thiếu, hơn nữa đánh thảm như vậy, hắn phỏng chừng là muốn đòi lại công đạo.

Làm đầu lĩnh bộ khoái, cần giao tiếp cũng mỗi thế lực Thiên Vận thành, mà bản thân chức quan của Triệu Minh Sơn cũng không lớn, Thiên Vận thành tùy tiện lấy ra một cái thế lực hắn đều tuyệt đối không thể trêu vào, cho nên nhiều năm qua như vậy Triệu Minh Sơn đã sớm học xong sinh tồn ở trong kẽ hở, một việc đặt ở trong tay hắn, đầu tiên xem không phải ai đúng ai sai, mà là xem bối cảnh phía sau từng người bọn hắn.

Chớ nói Vương quân chủ phụ thân Vương Nghĩa Cao có ân đề bạt đối với hắn, cho dù không có, hắn cũng phải hướng về phía bên Vương quân chủ.

Đừng nhìn Vương Nghĩa Cao không ra hồn, thậm chí ở phủ quân chủ đều bị Vương quân chủ tùy ý dùng gia pháp xử trí, nhưng nếu đi ra ngoài lại không giống, đi ra ngoài sẽ có mặt mũi, quyết định hôm nay của Triệu Minh Sơn chính là một cái tín hiệu, ám chỉ hắn rốt cuộc có phải nhân mã của Vương quân chủ hay không.

Trong lòng hiểu được những điều này, Triệu Minh Sơn tự nhiên có quyết định trong lòng, hắn phất tay, một cái bộ đi ra bắt đầu kiểm tra thương thế những tiểu lâu la kia, rồi sau đó lại kiểm tra trường thương của Lâm Minh, đối lập vết thương một chút, nói một câu phế không thể phế hơn:

- Đúng vậy, là cái chuôi trường thương này đánh tạo thành.

Triệu Minh Sơn gật đầu, nói với Lâm Minh:

- Tính danh?

Lâm Minh đã đại khái đoán được Triệu Minh Sơn này chuẩn bị làm gì, mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Minh Sơn, thản nhiên hồi đáp:

- Lâm Minh.

Nhìn ánh mắt Lâm Minh, Triệu Minh Sơn có cảm giác miệt thị trong ánh mắt này, điều này làm cho Triệu Minh Sơn vô cùng không thoải mái, hắn có chút khó chịu nói:

- Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn có cái gì để nói?

- Chứng cớ vô cùng xác thực?

Lâm Minh cười lạnh một tiếng:

- Ngươi có từng hỏi qua người qua đường? Chỉ nghe lời nói của một bên Vương Nghĩa Cao?

Triệu Minh Sơn nhướng mày, có cảm giác người kia có thể cũng không phải thằng ngu, dường như khi chính mình vừa xuất hiện hắn liền đoán được quỹ tích sự tình có thể phát triển, mà hiện giờ hắn gặp nguy không loạn, dường như đang nhìn chính mình chê cười. Nhưng, nếu tiểu tử này xem thấu như vậy, vì cái gì còn muốn xúc động ra tay đánh Vương Nghĩa Cao thành như thế, chẳng lẽ hắn không biết phụ thân Vương Nghĩa Cao là Vương quân chủ Thiên Vận thành Hộ Vệ quân sao?

Tuy rằng Vương quân chủ không dung túng đứa con, thậm chí thường xuyên xử phạt đứa con, nhưng cũng không có nghĩa có thể cho phép người khác đánh con của hắn, vậy tương đương với đánh vào mặt hắn.

Tiểu tử kêu Lâm Minh này không phải nhân vật lớn chứ... Nhưng nhìn quần áo hắn, cũng không giống. Hơn nữa nếu thật sự là nhân vật, Vương Nghĩa Cao cũng không nên ngu ngốc đối địch mới phải.

Triệu Minh Sơn nói:

- Người qua đường ta đương nhiên sẽ hỏi, ngươi trước tiên theo ta về nha môn lấy khẩu cung, ta sẽ lưu người lại cẩn thận điều tra sự tình.

Tuy nói dân không đấu cũng quan, những người qua đường này chỉ cần không ngốc liền biết không nên lắm miệng, nhưng cánh rừng lớn cái gì cũng có, vạn nhất gặp được một tên ngốc, vậy sẽ không xong việc.

- Mang đi!

Triệu Minh Sơn quyết đoán vung tay lẻn, bộ khoái dưới tay lập tức lấy dây thừng, Vương Nghĩa Cao thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra một tia cười ác độc, đấu với ta, ha ha, xem ngươi chết như thế nào!

Nhìn thấy hai bộ khoái cầm dây thừng lại đây, Lâm Minh lắc lắc tay áo, âm thanh lạnh lùng nói:

- Các ngươi thử trói xem, một khi trói, tất nhiên không dễ cởi.
Chương 32 Trói thì sẽ không tháo ra!

Thấy hai bộ khoái cầm lấy sợi dây đi tới đây, Lâm Minh lắc lắc tay áo, lạnh lùng nói:

- Các ngươi trói thử một chút, một khi trói, tất nhiên không thể dễ dàng tháo ra được a.

- Tháo ra! Ngươi ngu ngốc còn muốn tháo ra, một khi trói lên ngươi tựu vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ có thể tháo ra, ha ha ha!

Vương Nghĩa Cao nghe Lâm Minh nói ra lời nói ngu ngốc như vậy, đắc ý vênh váo cười to, song chợt lại nghĩ tới hắn đang ở trong thân phận “người bị hại” mà cười như vậy có chút không tốt, hơn nữa những lời này rõ ràng có chút ám chỉ muốn giết chết người ở trong lao...

Quả nhiên Vương Nghĩa Cao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Triệu Minh Sơn đang dùng sắc mặt có chút khó coi nhìn mình. Vương Nghĩa Cao vội ho một tiếng, ngượng ngùng nói:

- Triệu ca ngươi phá án, ta chính là không thể xen vào, nhưng tiểu tử này mẹ nó quá hung hăng càn quấy rồi.

Lâm Minh vỗ vỗ bụi trên người, nói với Triệu Minh Sơn:

- Thất Huyền võ phủ đại khảo, ngươi chịu trách nhiệm trị an, có người giục ngựa bay nhanh ở đây, vung thương đả thương người ngươi không đến, rồi sau đó lại có người xúi giục thủ hạ tụ chúng ẩu đả, muốn đánh cho ta tàn tật ngươi không đến, ta vung thương phản kích, ngươi đã tới rồi, một câu nói cũng không hỏi người đi đường đang vây xem liền xác định tội danh của ta là đả thương người, ngươi thật sự rất anh minh a!

Lời nói của Lâm Minh không nhanh không chậm, chữ chữ chém tâm lý, cho dù là Triệu Minh Sơn đã gặp qua rất nhiều tình huống, cũng là trong lòng trầm xuống, tiểu tử này, có mấy phần can đảm, lúc này còn có thể trấn định như vậy, hắn có nơi để dựa vào hay sao?

Triệu Minh Sơn nhìn Lâm Minh, cảm giác chuyện ngày hôm nay không thể kéo dài, cả giận nói:

- Bản quan làm việc, không tới phiên ngươi bình luận, trói lại cho ta!

Theo hắn ra lệnh một tiếng, sợi dây đã chụp vào trên cổ Lâm Minh, lấy bản lãnh của Lâm Minh, đánh không lại Triệu Minh Sơn có tu vi Luyện Thể tầng bốn đại thành, cho nên hắn không có phản kháng.

Mà đúng lúc này, trong đám người truyền đến một thanh âm:

- Tránh ra, đều tránh ra cho ta!

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một thiếu niên mập mạp trong tay mang theo một cái hộp cơm, thân thể vặn vẹo chen chúc đi vào, người này chính là Lâm Tiểu Đông, mới vừa rồi Lâm Minh tĩnh tọa ở chỗ này, Lâm Tiểu Đông đi mua điểm tâm, mới vừa chạy về.

Lâm Tiểu Đông vừa nhìn sợi dây chụp vào cổ Lâm Minh, nhất thời phát hỏa, quát lớn:

- Sát! Các ngươi con mẹ nó dựa vào cái gì mà trói người?

Triệu Minh Sơn không biết là mập mạp này xuất hiện từ nơi nào, đang chuẩn bị phất tay một cái gọi người đuổi người nay đi, mà đúng lúc này, khóe mắt dư quang của hắn đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, quay đầu nhìn lại, lại thấy một chút ánh lửa dập tắt ở trong tay Lâm Minh.

Truyền Âm phù?

Triệu Minh Sơn nheo mắt, Truyền Âm phù có thể thu được một đoạn thanh âm, rồi sau đó xác định địa điểm truyền tống, rồi dùng để truyền thông tin đi, hiển nhiên, thiếu niên này mới vừa rồi ở dưới tình huống chính mình không biết chuyện lặng lẽ ghi chép thanh âm, rồi sau đó truyền ra ngoài.

Người này!

Triệu Minh Sơn nhìn lại thiếu niên này, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh cả người, hôm nay đắc tội với hắn, sau này hắn nhất định sẽ trả thù, xem ra thật sự cần thiết nên dung túng Vương Nghĩa Cao giết chết hắn hay không, nếu không tất có hậu hoạn.

Nhưng là... Mấu chốt là hắn rốt cuộc truyền âm cho người nào?

Người Lâm Minh truyền âm tự nhiên là Mộc Dịch tiên sinh, lần trước Lâm Minh phó thác cho Mộc Dịch giữ bí mật chuyện tình Minh Văn thuật cho mình, Mộc Dịch từng đã nói, có phủ nguyên soái ở đây, Lâm Minh tuyệt đối an toàn ở Thiên Vận thành, chỉ cần gặp phải phiền toái, chỉ cần sử dụng Truyền Âm phù báo cho hắn, hơn nữa hắn đã lưu Truyền Âm phù ấn lại rồi.

Lâm Minh mặc dù có huyết tính, nhưng không phải là người nhất thời vọng động không để ý tới hậu quả, trước khi Vương Nghĩa Cao xuất hiện ở trước mặt hắn, trong lòng hắn đã có tính toán. Hắn sẽ không để cho một hạng người như bọn đạo chích áp chế tâm kiêu ngạo của mình, thiếu Mộc Dịch một cái nhân tình này ngày sau có thể trả lại.

Mặc dù hôm nay Mộc Dịch làm khách khanh của phủ tướng quân cùng thái phó của thái tử, nhưng hắn cũng không tính là người trong quan trường, mà là người trong giang hồ, người trong giang hồ trọng nghĩa khí, một câu bạn vong niên kia của Mộc Dịch cũng không phải là thuận miệng nói một chút, Mộc Dịch thật sự coi Lâm Minhà một người bạn.

Nghe được ghi âm của Truyền Âm phù, Mộc Dịch đại khái hiểu chuyện đã xảy ra, hắn hừ lạnh một tiếng, đối với vây cánh mọc lên như rừng, nịnh nọt triều đình, hắn từ trước đến nay rất phản cảm, hôm nay đừng nói Lâm Minh coi như là bạn vong niên của hắn, sau lưng còn có một sư phụ sâu không lường được, cho dù hai người quan hệ bình thường, hắn cũng sẽ nhúng tay quản chuyện này.

Mộc Dịch cùng quan liêu trong triều kết giao hời hợt, căn bản không nhận ra mấy người, chuyện như vậy người duy nhất hắn có thể nhớ tới chính là học sinh của hắn, thái tử đương triều Dương Lâm.

Lấy một tờ Truyền Âm phù truyền cho Dương Lâm, thái tử Dương Lâm đối với lão sư này của mình từ trước đến giờ khâm phục, cũng hết sức kính ngưỡng, sự tình lão sư nhờ vả, hắn tự nhiên làm hết sức, cho nên hắn tự mình truyền âm cho đại thần xử lý công việc của Trị An phủ.

Hoàng đế, thái tử dùng là Truyền Âm phù màu tím vàng đặc biệt, lúc này đại thần xử lý công việc đang ôm tiểu thiếp cười đùa, phong hoa tuyết nguyệt, lúc thấy tử quang này liền nhanh chóng đứng lên, đại thần xử lý công việc thiếu chút nữa từ trên ghế lăn xuống.

Truyền Âm phù đến từ chỗ thái tử!

Khi biết được nguyên nhân thái tử truyền âm, đại thần xử lý công việc đau cả đầu, hắn chỉ cảm thấy nặng đầu một trận, một câu “dùng người không tra, giám thị bất lực” kia để cho tim hắn đập cũng chậm lại nửa nhịp.

Triệu Minh Sơn là người nào hắn dĩ nhiên rõ ràng, một bên nha nội của Vương quân chủ, một bên tiểu tử không biết có địa vị gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể suy nghĩ cẩn thận xem Triệu Minh Sơn sẽ xử lý chuyện này thế nào, nhưng là... Tiểu tử này dĩ nhiên là người của thái tử!

Triệu Minh Sơn, con mẹ nó ngươi sát thiên đao khốn kiếp, không ngờ đút cho lão tử cái sọt lớn như vậy!

- Dựa vào! Các ngươi tại sao lại trói người?

Lâm Tiểu Đông còn đang gạ hỏi, Triệu Minh Sơn tâm phiền ý loạn vung tay lên, chỉ vào Lâm Tiểu Đông nói:

- Làm trở ngại công vụ, nhục mạ quan sai, trói tất cả lại cho ta!

Triệu Minh Sơn nói xong, lại sai thêm hai công sai đè Lâm Tiểu Đông xuống, những quan sai này đại đa số là Luyện Thể tầng hai, Luyện Thể tầng hai bọn họ cũng không phải là thùng cơm như Vương Nghĩa Cao, căn cơ phải vững chắc hơn.

Lâm Tiểu Đông đến nay chỉ có Luyện Thể tầng một, tự nhiên không có phản kháng, mấy cái đã bị đè xuống gắt gao, tuy nhiên người này là loại hình con vịt đã đun sôi còn mạnh miệng, hắn một bên giãy giụa, một bên kêu:

- Dám trói tiểu gia, các ngươi nhớ lấy cho tiểu gia, một lúc nào đó ta sẽ trả lại cho các ngươi cả vốn lẫn lời.

- Lấp kín cái miệng của hắn lại!

Triệu Minh Sơn có chút tức giận, một tên nha dịch lấy một tấm vải ra, tùy tiện vò vò tựu nhét vào trong miệng Lâm Tiểu Đông, kết quả tiếng chửi rủa lúc đầu của hắn nhất thời biến thành thanh âm ô ô không rõ.

- Cùng mang đi!

Triệu Minh Sơn vung tay lên, Lâm Tiểu Đông cùng Lâm Minh hai người bị áp chế lên phía trên thớt ngựa, thớt ngựa một đường chạy chậm, rất nhanh liền chạy ra khỏi vài dặm đường.

Lúc này, Vương Nghĩa Cao đột nhiên âm trầm cười một tiếng, nói:

- Triệu ca, để bọn họ xuống đất, kéo đi mới đúng a.

Hắn muốn dùng ngựa kéo hai người này chạy ở phía sau, vậy nhất định rất thú vị, Triệu Minh Sơn còn không có đáp lời, đúng lúc này, một đoàn hồng quang không có chút dấu hiệu nào hiện ở trước mặt hắn, rồi sau đó phát thành một vành lửa, là Truyền Âm phù.

Truyền Âm phù sẽ đem thanh âm trực tiếp truyền lại trong đầu người được truyền âm, người khác nghe không được

Ở trong nháy mắt Truyền Âm phù nổ bung, trong đầu Triệu Minh Sơn tựu vang lên thanh âm gầm thét của đại thần xử lý công việc, người lãnh đạo trực tiếp của Trị An phủ:

- Con mẹ nó, ngươi khẩn trương thả người cho ta! Ngươi biết tiểu tử mà ngươi bắt kia sau lưng là ai chăng? Thái tử đương triều! Con mẹ nó ngươi muốn tạo phản sao? Người của thái tử ngươi cũng dám bắt, con mẹ nó ngươi không biết chữ “chết” viết như thế nào sao? Muốn chết thì đừng lôi theo lão tử!! Triệu Minh Sơn, ta cho ngươi biết, người nào tìm phiền toái cho lão tử, lão tử tựu hái mũ ô sa của hắn!!

Triệu Minh Sơn bị người lãnh đạo trực tiếp đổ ập xuống mắng một chập như vậy, chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng tựu nổ, cả người hắn cứng ngắc tại chỗ, đầu óc trống rỗng, thái... Thái tử!?

Triệu Minh Sơn thoáng cái túm lấy ngựa, há hốc mồm nhìn về phía Lâm Minh, mà Lâm Minh lúc này cũng đang nhìn hắn, ánh mắt kia vẫn như mới vừa rồi, trấn định, lạnh lùng, như cấp trên nhìn kẻ tiểu nhân vậy.

Hắn đang nhớ lại Truyền Âm phù lúc trước Lâm Minh đưa ra, đó là cho thái tử?

Thái tử là cái khái niệm gì? Hắn một cái đầu lĩnh bộ khoái nho nhỏ, chính là từ ngữ mà lúc bình thường hắn chưa bao giờ được tiếp xúc đến, trong lòng rung động tới mức không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

Hắn rốt cuộc hiểu được ánh mắt lúc trước của Lâm Minh.

- Ta nói Triệu ca, kéo đi thôi, dù sao hiện tại cũng không có người nhìn thấy, không có chuyện gì, hai tiểu tử này công phu không tệ, kéo không chết.

Kéo con mẹ ngươi ấy! Lúc này nghe được Vương Nghĩa Cao nói nhảm, Triệu Minh Sơn thật muốn rút đao chặt hắn, hôm nay nếu như không phải là tên ngu ngốc này, mình tại sao có thể lâm vào khốn cục như vậy!

- Đều xuống ngựa đi, thả bọn họ ra.

Triệu Minh Sơn chợt vung tay lên, thủ hạ ngây ngẩn cả người, Vương Nghĩa Cao cũng ngây ngẩn cả người.

Thả người?

Vương Nghĩa Cao cũng không phải người ngu, hắn nghĩ tới tờ Truyền Âm phù mới vừa rồi kia, chẳng lẽ có liên quan cùng nó?

Tuy nhiên Triệu Minh Sơn không nói một tiếng liền thả người, Vương Nghĩa Cao vẫn là rất không thoải mái, hắn đang chuẩn bị tranh luận mấy câu, mà đúng lúc này, trước mặt hắn cũng tuôn ra một đoàn ánh lửa, đồng dạng là Truyền Âm phù, mà vừa nghe thanh âm truyền ra từ Truyền Âm phù này, Vương Nghĩa Cao thiếu chút nữa ngồi phịch ở trên mặt đất, đó là Truyền Âm phù do phụ thân hắn tự mình phát ra, chỉ có một câu nói:

- Lập tức chạy trở về cho ta!

Vương Nghĩa Cao thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo dày đặc truyền tới từ trong những lời này của phụ thân, hắn không nghi ngờ chút nào, lần này phụ thân sẽ nhổ một lớp da của hắn.

Nếu song phương gây chuyện, một phương người sau lưng là thái tử, phương kia người sau lưng là Vương quân chủ, đại thần xử lý công việc tự nhiên cũng sẽ phát ra một tờ Truyền Âm phù cho Vương quân chủ nói rõ tình huống. Trong lòng Vương quân chủ chưa từng có tức giận như vậy, ngôi vị hoàng đế mới cũ thay đổi, Vương Nghĩa Cao này thế nhưng chọc phải đương kim thái tử gia! Mặc dù chỉ là một tiểu nhân vật không biết có quan hệ cùng thái tử gia, nhưng rất nhiều người chỉ là bởi vì một chuyện nhỏ, cũng đủ để cho thái tử lúc lựa chọn thành viên nòng cốt loại bỏ hắn ra bên ngoài, hắn thật muốn giết đứa con không nên thân này.

Triệu Minh Sơn thấy Vương Nghĩa Cao nhận được Truyền Âm phù tựu dự đoán được đã xảy ra chuyện gì, thấy thủ hạ còn đang thất thần, Triệu Minh Sơn nổi giận quát:

- Còn không thả người, sững sờ để làm chi?

Những thủ hạ kia bị giáo huấn, lúc này mới vội vàng hấp tấp đi đến mở trói, song lúc bọn họ cởi sợi dây, Lâm Minh cười lạnh nói:

- Ngươi muốn bắt liền bắt? Muốn thả liền thả? Ta nói rồi, một khi trói, tất nhiên sẽ không thể dễ dàng tháo ra.
Chương 33 Dựa thế áp người!

Triệu Minh Sơn nhìn Lâm Minh, lúc này trong đầu mới nhớ lại cái câu kia lúc trước Lâm Minh đã nói:

- Các ngươi trói thử một chút, một khi trói, tất nhiên sẽ không thể dễ dàng tháo ra.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Triệu Minh Sơn mặc dù coi trọng thể diện, nhưng so với tiền đồ của mình thậm chí là mạng nhỏ, thể diện xem là cái rắm.

Triệu Minh Sơn thay đổi sắc mặt lúc trước, đầy mặt cười làm lành nói:

- Thật là “nước lớn trôi miếu Long Vương”, hai vị tiểu huynh đệ nói sao, cũng là người một nhà, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là trường hợp hiểu lầm, hiểu lầm. Mấy người các ngươi, còn không mau mở trói cho hai vị tiểu huynh đệ.

Lúc này mặc dù không có mở trói, nhưng là vải ngoài miệng Lâm Tiểu Đông bị lấy xuống, hắn cũng không rõ ràng xảy ra chuyện gì, tuy nhiên mấy ngày nay Lâm Minh mang tới không ít kinh ngạc cho hắn, Lâm Tiểu Đông cũng là thích ứng vô cùng mau.

Chẳng lẽ sư phụ “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi” sau lưng Minh ca ra mặt?

Đối với Lâm Tiểu Đông mà nói, đám nhân vật kia rốt cuộc ngưu bức đến loại trình độ nào hắn hoàn toàn không có khái niệm, dù sao là lão ngưu bức, có loại nhân vật này làm chỗ dựa, chính mình còn sợ cái chim!

- Người một nhà, cắt! Con mẹ nó, ai là người một nhà với ngươi chứ? Biến, đều con mẹ nó cút!

Nha dịch đi lên cởi sợi dây bị thân thể mập mạp của Lâm Tiểu Đông trái phải nhún nhún, toàn bộ đẩy đi ra ngoài.

- Tiểu gia là người mà các ngươi nói trói tựu trói, nói thả tựu thả đấy sao?

Lâm Tiểu Đông vốn chính là người không chịu ăn thiệt thòi, hiện tại được thế, tự nhiên là người đúng lý không buông tha.

Triệu Minh Sơn bây giờ là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói ra được, có đắng nói không ra lời, hắn cười làm lành tự mình tiến lên, nói:

- Tiểu huynh đệ, ta mắt vụng về, ngươi nhìn chuyện hôm nay làm sao mới coi là...

Lâm Tiểu Đông nghiêng cổ một cái, những thứ quan sai này lúc bình thường bổng lộc không nhiều lắm, mặc dù có chút thu nhập phi pháp, nhưng là chút tiền kia Lâm Tiểu Đông cũng chướng mắt, bồi thường không có ý nghĩa, như vậy còn có thể làm sao chỉnh bọn họ đây?

Lúc này, Lâm Tiểu Đông vừa hay nhìn thấy Vương Nghĩa Cao cưỡi ngựa một bên, thất hồn lạc phách đi về nơi xa, Lâm Tiểu Đông nhất thời nổi giận, quát:

- Đứng lại, con mẹ nó, ai cho tiểu tử ngươi rời đi? Chạy trở về cho tiểu gia ta.

Nghe Lâm Tiểu Đông vừa nói như vậy, Vương Nghĩa Cao suýt nữa từ trên lưng ngựa té xuống, hắn bây giờ là bị sợ bể mật, phụ thân nếu là thật nếu là thật động gia pháp, đây tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Hiện tại, hắn thấy Lâm Minh tựu trong lòng sợ hãi, đừng nói trả thù hay gì đó, hắn giờ nhìn thấy Lâm Minh cũng muốn đi vòng qua, Vương Nghĩa Cao là thật sợ, hơn nữa cũng không biết sau lưng Lâm Minh có năng lượng gì, nhưng có thể khẳng định, phần năng lượng này tuyệt đối so với chính mình lớn rất nhiều!

Mất đi ưu thế duy nhất, Vương Nghĩa Cao lúc này đối với Lâm Minh đã là e sợ tránh không kịp.

- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?

- Ngươi cứ đi như vậy? Thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy?

Lâm Tiểu Đông linh cơ vừa động, nói với mấy nha dịch bên cạnh:

- Mấy người các ngươi, đánh người này một trận, chuyện này coi như xong.

Vương Nghĩa Cao nghe được cái yêu cầu này, cả người khẽ run rẩy, mà Triệu Minh Sơn lại càng là vẻ mặt đau khổ, hắn bây giờ trở về còn không biết có thể giữ được mũ ô sa trên đầu hay không, nếu là đánh Vương Nghĩa Cao nữa, hắn thật sự là chết chắc.

Triệu Minh Sơn nhìn về Lâm Minh, trong ánh mắt đã có một cỗ vẻ cầu khẩn.

Lúc này, Lâm Minh nói:

- Quên đi, náo cùng những người này không có ý gì.

Hắn chuyển hướng về phía Vương Nghĩa Cao, hỏi:

- Ta hỏi ngươi một cái vấn đề, lúc ngươi đi ra ngoài tìm ta, ta cảm thấy trong xe ngựa nơi xa kia còn có người nhìn trộm ta, người nọ có phải Chu Viêm hay không.

Nghe được Lâm Minh hỏi như thế, đáy lòng Vương Nghĩa Cao run lên, người nay, sau lưng có gắn mắt hay sao?

Hắn hoàn toàn sợ Lâm Minh, lúc này Lâm Minh trước mắt, ở trong mắt của hắn càng thêm bí hiểm cùng kinh khủng.

Hắn khúm núm không có lên tiếng, Lâm Minh tiến lên trước một bước, ánh mắt sáng quắc ngó chừng Vương Nghĩa Cao, lạnh lùng nói:

- Là phải hay là không phải?

Vương Nghĩa Cao trong lòng lộp bộp một chút, cắn răng gật đầu.

- Chuyện ngày hôm nay, cũng là Chu Viêm làm chủ sao?

Vương Nghĩa Cao gật đầu như cũ.

- Tốt lắm, ngươi đi đi.

Lâm Minh đã hiểu, Chu Viêm này chẳng qua là không muốn chính mình vào Thất Huyền võ phủ mà thôi, Vương Nghĩa Cao chỉ là con cờ bị lợi dụng, hơn nữa lại bị hù dọa bể mật, Lâm Minh không cần thiết so đo cùng hắn nữa, dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì sau lưng Vương Nghĩa Cao có một phụ thân quân chủ, Lâm Minh làm việc cũng có có chừng có mực, đánh Vương Nghĩa Cao, lưu lại một cỗ ám kình để cho hắn chịu khổ một chút cũng là thôi, nếu thật sự đánh hắn tàn phế, Mộc Dịch cũng sẽ khó làm.

Nghe được Lâm Minh có dấu hiệu nhả ra, Triệu Minh Sơn như trút được gánh nặng, vội vàng tiến lên đây tự mình tháo sợi dây trói Lâm Minh cùng Lâm Tiểu Đông ra.

Lâm Tiểu Đông hoạt động cổ tay mập mạp một chút, liếc Triệu Minh Sơn một cái rồi ngồi xuống thớt Ô Tông mã kia, Lâm Tiểu Đông mắt sắc, vừa nhìn cũng biết ngựa này là hàng thượng đẳng, mặc dù xa xa không so sánh được với Tuyết Long mã ngày được hai ngàn dặm, nhưng là ngày đi ngàn dặm lại không thành vấn đề, giá trị sẽ không thấp hơn năm trăm lượng vàng.

- Được rồi, chúng ta trở về cũng không cần các ngươi tiễn đưa, lưu lại hai con ngựa là tốt lắm, thớt Ô Tông mã này có thể được, ta liền thu.

Triệu Minh Sơn nghe được Lâm Tiểu Đông nói như vậy, khóe miệng trừu động một trận, thớt Ô Tông mã này là vật hắn yêu mến, cắn răng, Triệu Minh Sơn nói:

- Tiểu huynh đệ thích thì cứ việc cưỡi đi a.

- Ha ha, ta đây tựu không khách khí.

Lâm Tiểu Đông vừa nói, tung người nhảy lên, thân thể mập mạp tựu rơi vào phía trên Ô Tông mã:

- Hắc hắc, giá!

Rời đi bọn nha dịch này, Lâm Tiểu Đông tâm tình thật tốt, nói:

- Hôm nay mới gọi là thoải mái, các anh em đời này cho tới bây giờ không có thoải mái như vậy, nhìn Cao Nghĩa Vương lúc bình thường ánh mắt đều đặt ở trên đỉnh đầu, đã bị đánh còn phải đưa người ra nhận lấy, đầu lĩnh bộ khoái kia vẻ mặt lại càng đau khổ, biết điều một chút dâng lên ngựa yêu của mình, ha ha, đây mới gọi là khoái ý nhân sinh!

Lâm Minh cười cười, nói:

- Hôm nay chúng ta là mượn uy thế người khác, nói trắng ra chính là cáo mượn oai hùm mà thôi, có cái gì có thể thoải mái, ngày khác tự chúng ta có thực lực, dựa vào thực lực của mình uy chấn thiên hạ, không người dám lấn, đó mới gọi là thoải mái.

- Uy chấn thiên hạ? Ha ha, Minh ca, ta cũng không có ý nghĩ cao xa như vậy, mượn uy thế người khác không tồi nha, ta xem như vậy, ngày sau lúc Minh ca ngươi uy chấn thiên hạ, ngươi tựu bảo về huynh đệ ta, ai khi dễ ta, ta liền báo danh hiệu của ngươi, vừa báo ra đã hù dọa lá gan bọn họ.

- Được!

Lâm Minh cười nói.

Vốn hai người cũng chỉ là bị mang đi ra ngoài trong vòng ba bốn dặm đường, giục ngựa chạy như điên, chỉ trong chốc lát đã trở lại. Trên quảng trường vẫn người ta tấp nập như cũ, cuộc thi đo lực vừa mới bắt đầu mà thôi.

Lâm Minh lơ đãng liếc mắt một cái nhìn về chỗ mà xe ngựa lam bố ni tử đỗ, lại thấy xe ngựa kia đang ở chỗ này, mà Chu Viêm vốn là ngồi ở trong đó rõ ràng đã xuống xe, lúc này hắn đang ôm trong ngực một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Minh.

- Ngươi rất có bản lãnh, ta coi thường ngươi rồi.

Sau một khắc, trong tai Lâm Minh truyền đến thanh âm Chu Viêm, khoảng cách hai người rõ ràng xa hai ba mươi thước, nhưng là Lâm Minh vẫn có thể nghe được thanh âm kia rõ ràng vang lên bên tai.

Chân nguyên truyền âm, cái này yêu cầu chân nguyên trong cơ thể võ giả phải có lực nắm trong tay cực cao mới có thể làm được, bằng vào điểm này, nửa năm trước hắn lấy tu vi đỉnh cao Luyện Thể tầng ba tiến vào Thiên Chi phủ của Thất Huyền võ phủ liền có thể lý giải.

- Đừng tưởng rằng ngươi tiến vào Luyện Thể tầng hai, lại có thể dễ dàng thắng mấy võ giả đồng cấp vô tích sự là có gì đặc biệt hơn người, ngươi đã nói sớm muộn có một ngày vượt qua ta, rất tốt, ta chờ ngươi, ta sẽ cho ngươi biết ta và ngươi chính là chênh lệch, chúng ta nhất định không phải là người cùng một thế giới.

- Không phải là người cùng một thế giới sao?

Lâm Minh nhìn Chu Viêm, mỉm cười nói:

- Quả thật không phải là người cùng một thế giới.
Chương 34 Cuộc thi trắc lực!

Cuộc thi trắc lực của Thất Huyền võ phủ điểm tổng cộng có hai mươi, sau khi cuộc thi bắt đầu, liền xếp thành hai mươi hàng dài, kể từ đó, trên quảng trường cũng không phải hỗn loạn như vậy.

Hai mươi tấm bia đá trắc lực tạo ở cửa đại môn Thất Huyền võ phủ, lát nữa, mấy chữ sáng lên trên tấm bia đá sẽ quyết định vận mệnh thí sinh tại chỗ.

Lúc này, một mỹ phụ ước chừng ba bốn mươi tuổi đi lên sân khấu của cuộc thi, nói:

- Mọi người khỏe mạnh, ta là một trong giám khảo cuộc thi trắc lực, tiếp theo, ta sẽ tuyên bố tình hình chung của khảo hạch Thất Huyền võ phủ lần này cho mọi người một chút, khảo hạch tổng cộng chia làm ba bộ phận, toàn bộ thông qua sẽ được coi là hợp cách, kết thúc cuộc thi, giám khảo sẽ căn cứ thành tích ba vòng của thí sinh, số tuổi, cùng với thiên phú để bình chọn ra trước mười người đứng đầu, đạt được phần thưởng của khảo hạch, khảo hạch lần này, phần thưởng của hạng nhất chính là Hồng Kim Long Tủy đan!

Một cái Hồng Kim Long Tủy đan nói ra, thí sinh phía dưới, bao gồm con cháu quý tộc cũng rối rít sợ hãi than, chắc lưỡi hít hà, một vài người thực lực yếu đều toát ra vẻ mặt tiếc hận cùng buồn bực, bởi vì bọn họ nhất định không thể nào đoạt được vị trí thứ nhất, phần thưởng càng cao, bọn họ sẽ càng buồn bực, mà một vài người thực lực mạnh, cũng là hai mắt sáng lên, xắn tay áo lên, phảng phất Hồng Kim Long Tủy đan này chính là chuẩn bị vì bọn họ.

Lâm Minh những ngày qua cũng đọc một chút về sách đan dược, đối với Hồng Kim Long Tủy đan cũng có hiểu rõ, loại đan dược này chỉ có cỡ quả nho, là dùng long cốt cốt tủy của Hồng Kim Long, hỗn hợp các loại dược thảo trân quý để phối chế mà thành. Có thể cải thiện thể chất thật to, đề cao tu vi, thậm chí trợ giúp võ giả đột phá bình cảnh.

Hồng Kim Long dĩ nhiên không phải là Chân Long, chỉ là một loại hung thú có một chút huyết mạch á long, tuy nhiên mặc dù như thế, hung thú có thể có quan hệ cùng Long không có một người nào, không có một cái nào yếu, cao thủ Hậu Thiên bình thường cũng không là đối thủ!

Mà cao thủ Hậu Thiên của Thiên Vận quốc vốn là không nhiều lắm, hơn nữa loại thuốc này căn bản cũng không ai biết luyện chế, cho nên Thiên Vận quốc không sinh ra Hồng Kim Long Tủy đan!

Không nghi ngờ chút nào, thuốc này là từ Thất Huyền cốc lưu truyền ra, Thất Huyền cốc hàng năm vì sàng lọc thiên tài, cũng sẽ phát ra một chút đan dược đến các đại học phủ lệ thuộc trực tiếp làm phần thưởng để hấp dẫn thiên tài tới tham gia khảo hạch.

Có lẽ đối với Thất Huyền cốc mà nói, Hồng Kim Long Tủy đan không tính là quá mức trân quý, nhưng là thả vào Thiên Vận quốc, đây tuyệt đối là có tiền mà không mua được, ngay cả nhân vật đại thế gia thực quyền cũng sẽ vì thế mà đỏ mắt.

Phụ nhân xinh đẹp cũng không có cho các thí sinh hoặc hưng phấn hoặc buồn bực phía dưới thời gian thảo luận, tiếp tục nói:

- Lần này khảo hạch vị trí thứ hai và thứ ba, có thể đạt được một viên Kim Xà Xích Đảm Hoàn, còn lại từ vị trí thứ tư tới thứ mười, mỗi người mười viên Tụ Nguyên đan.

Kim Xà Xích Đảm Hoàn là dùng xà đảm của Xích Kim Xà trăm năm luyện chế mà thành, loại xà đảm này hiện lên màu vàng tinh khiết, cho nên được gọi là Kim Xà Xích Đảm Hoàn, mặc dù Kim Xà Xích Đảm Hoàn không bằng Hồng Kim Long Tủy đan, nhưng tuyệt đối là dược liệu hiếm quý khó gặp.

Tuy nhiên mười viên Tụ Nguyên đan, vậy thì xuống một cấp bậc, cũng không phải nói Tụ Nguyên đan kém cỏi, mấu chốt là phải so sánh với cái gì, Tụ Nguyên đan này hai trăm lượng vàng một viên, mười viên mới hai ngàn lượng, mà hai loại đan dược phía trước, một vạn lượng vàng, thậm chí mấy vạn lượng vàng cũng chưa chắc đã mua được.

Phần thưởng phong phú để cho bản thân các thí sinh thiên tài vô cùng hưng phấn, một đám tựa hồ cũng khẩn cấp muốn lên sàn thử thân thủ một lần. Nhìn những thiếu niên thiếu nữ không thể kìm chế này, một người thiếu niên mặc cẩm y, thắt lưng mang bội ngọc khinh miệt cười một tiếng, ở bên cạnh thiếu niên này, còn có một tùy tùng mặc tơ lụa giống như trước.

Tùy tùng nịnh hót cười nói:

- Những người này thật là không biết tự lượng sức mình, Hồng Kim Long Tủy đan này đã là vật trong túi thiếu gia, chỉ bằng bọn họ cũng muốn tranh giành quyền lợi sao?

Thiếu niên khẽ mỉm cười, mở chiết phiến ra đong đưa hai cái, cũng không nói chuyện, hắn chính là thiên tài Vương Nghiễn Phong của gia tộc họ Vương ở Nhạc Lộc thành, thiên phú tứ phẩm, hôm nay tu vi là Luyện Thể tầng ba sơ kỳ, từng có được đệ nhất danh trong cuộc thi tinh anh ở Nhạc Lộc thành, phải biết rằng, Nhạc Lộc thành là một tòa thành lớn, đệ nhất danh là tương đối có phân lượng.

Thiếu phụ xinh đẹp trên sân khấu tiếp tục nói:

- Phía dưới bắt đầu vòng khảo hạch thứ nhất, Trắc Lực quan, mời võ giả tham gia khảo nghiệm dùng toàn lực công kích tấm bia đá, tấm bia đá sáng lên cột sáng, một tấc đại biểu cho một trăm cân lực lượng, sáng lên một thước, cũng chính là lực lượng một ngàn cân, như vậy sẽ hợp cách. Mỗi người có ba lần cơ hội, chỉ cần một lần đạt yêu cầu là được. Phía dưới, mời xem một người làm mẫu, Lăng Sâm, ngươi tới.

Trong khi mỹ phụ nói chuyện, một người nam tử cao gầy, sắc mặt kiên quyết đi lên sân khấu.

Người này người mặc một thân chiến giáp màu đen, đeo sau lưng một thanh trường đao ba thước, mặc dù là ban ngày, nhưng là người này vừa lên sân khấu liền làm cho người ta có cảm giác nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống vài lần.

- Là Lăng Sâm!

- Đại sư huynh của Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ!

Lăng Sâm này hiển nhiên danh khí rất lớn, Lâm Minh cũng không hiểu biết hắn, liền hỏi Lâm Tiểu Đông bên cạnh:

- Lăng Sâm là ai?

Lâm Tiểu Đông lúc bình thường tu luyện không hề để ý, nhưng là cực kỳ ham thích thu hồi tình báo bát quái, hắn sách sách hai tiếng, nói:

- Lăng Sâm này là đại sư huynh ở Thiên Chi phủ trong Thất Huyền võ phủ, cũng chính là người lợi hại nhất ở Thiên Chi phủ, hai mươi tuổi, thiên phú tứ phẩm, Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, năm hắn tiến vào Thiên Chi phủ, rồi sau đó chủ động yêu cầu đi chiến trường biên cảnh chém giết một năm, lực chiến đấu hôm nay rất khó đánh giá, có người nói hắn rất nhanh sẽ tiến vào Luyện Thể tầng năm.

Hai mươi tuổi đã là Luyện Thể tầng năm sao? Lâm Minh hơi giật mình, võ giả bình thường ở trước ba mươi tuổi bước vào cảnh giới Luyện Cốt của Luyện Thể tầng năm cũng đã rất khủng khiếp, hơn nữa Lăng Sâm này cả người tỏa ra sát khí bốn phía, hiển nhiên ở chiến trường biên cảnh giết qua không ít người, người như thế ở trong võ giả đồng cấp tất nhiên là cao thủ của cao thủ.

Lăng Sâm tùy ý đi tới trước tấm bia đá trắc lực, hắn rất chán ghét loại làm mẫu này, nhưng là mỗi lần khảo hạch để cho đại sư huynh của Thiên Chi phủ làm mẫu cũng là lệ cũ, mục đích chính là để bắt bí các thí sinh tự nhận là thiên tài này một chút, để cho bọn họ hiểu được thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Lăng Sâm tùy ý đứng ở trước, tấm bia đá trước, cũng không thấy hắn làm hoạt động chuẩn bị gì, tay phải vung lên, chỉ nghe “ầm!” Một tiếng, tấm bia đá trắc lực chấn động mạnh, đung đưa một cái, cột sáng cuồng loạn, cuối cùng ổn định ở phía trên bốn xích chín tấc.

Bốn ngàn chín trăm cân!

Trong sân một mảnh âm thanh kinh ngạc than thở phát ra, Lăng Sâm này tựa hồ không dùng toàn lực, nếu như dùng tới toàn lực thì nhất định phải vượt qua năm ngàn cân!

Thấy cái thành tích này, Lâm Minh cũng là mí mắt nhảy lên, lực lượng của tên Lăng Sâm này cơ hồ là gấp hai lực lượng của mình!

Lâm Tiểu Đông nói:

- Không có gì phải kinh ngạc, hắn là một trong mấy người mạnh nhất ở thế hệ trẻ Thiên Vận thành, nếu là đánh không được cái thành tích này mới là kỳ quái.

Lâm Minh nói:

- Một trong mấy người mạnh nhất thế hệ trế Chẳng lẽ Tần Hạnh Hiên không thắng được hắn sao?

Lâm Tiểu Đông nhún nhún vai, nói:

- Thực lực của Tần Hạnh Hiên bao nhiêu ta cũng không biết, tuy nhiên Tần Hạnh Hiên học vô cùng pha tạp, mà Lăng Sâm chuyên học kỹ thuật giết người, nếu thật sự là đánh giết sinh tử, ta cho rằng Tần Hạnh Hiên chưa chắc có thể thắng, hơn nữa đừng quên, Tần Hạnh Hiên chỉ có mười lăm tuổi, mà Lăng Sâm cũng đã hai mươi.

Nghe được Lâm Tiểu Đông nói như vậy, Lâm Minh khẽ gật đầu.

Sáu tầng cảnh giới của Luyện Thể kỳ, càng về sau, lực lượng chênh lệch càng lớn, lực lượng võ giả Ngưng Mạch kỳ không sai biệt lắm là tám ngàn cân, Lâm Minh cách cảnh giới này hết sức xa xôi.

- Khảo hạch bắt đầu!

Lúc này, mỹ phụ trung niên trên sân khấu phát ra lệnh bắt đầu cuộc thi trắc lực.

Một đám các thí sinh thiếu niên không thể kìm chế, xắn tay áo lên, nhưng mà thật sự tiếp xúc đến tấm bia đá tiếp xúc đến, lại xuất hiện không ít người không được tuyển chọn.

- Chín trăm cân, tám trăm năm mươi cân, tám trăm năm mươi cân, ba lần không hợp cách! Người tiếp theo!

- Chín trăm năm mươi cân, chín trăm cân, chín trăm cân, ba lần không hợp cách! Người tiếp theo!

Không ít thí sinh không hợp cách đi xuống đã miễn cưỡng đạt đến Luyện Thể tầng hai, nếu như bọn họ là trạng thái đỉnh phong, cũng có thể đánh tới một ngàn cân, song trạng thái đỉnh phong cũng không phải là lúc nào cũng đều có, cộng thêm cuộc thi căng thẳng, thường thường chỉ có thể đánh ra tám trăm chín trăm cân, tự nhiên sẽ bị loại bỏ.

- Một ngàn cân, hợp cách.

Đội ngũ chỗ Lâm Minh sinh ra một người hợp cách, người hợp cách kia bởi vì cao hứng mà kích động nắm tay hô một tiếng, thật ra thì hắn cũng hiểu được, mặc dù miễn cưỡng hợp cách, nhưng vòng thứ hai vẫn là rất có thể bị loại bỏ, bất quá hắn có thể lấy mười sáu tuổi thông qua vòng khảo hạch thứ nhất của Thất Huyền võ phủ cũng là một cái vinh quang.

- Một ngàn ba trăm cân, hợp cách!

- Chín trăm năm mươi cân, không hợp cách!

Từng thành tích được đọc lên, người thất bại ủ rũ, ảm đạm rời đi, mà người thành công hoặc là vô cùng kích động, hoặc là lạnh nhạt, đối với một chút thiên tài mà nói, thông qua kiểm tra này là đương nhiên.

Đang lúc này, một đội ngũ đột nhiên xảy ra một trậnao động không nhỏ, Lâm Minh ghé mắt nhìn lại, lại thấy một người thiếu niên cao mặc quần áo màu xanh đứng ở trước tấm bia đá trắc lực, đang tụ lực chuẩn bị công kích.

Lâm Minh đang tò mò người kia là ai, liền nghe được có người nghị luận nói:

- Đây là Tôn Bình ở Đông Thủy thành, tu vi Luyện Thể tầng ba, thực lực rất mạnh.

Những nghị luận kia chưa dừng lại, Tôn Bình liền xuất thủ, theo một tiếng oành vang lên, cột sáng trên tấm bia đá trắc lực rung động chấn động mạnh một cái, dừng ở phía trên sáu tấc hai thước ba tấc.

- Hai ngàn ba trăm cân!

Lần đầu tiên có người vượt qua hai ngàn cân, trong đám người phát ra một trận âm thanh ngạc nhiên.
Chương 35 Ảo Cảnh quan!

- Tôn Bình này tiến vào Luyện Thể tầng ba đã được thời gian không ngắn, tuy nhiên mới đánh ra hai ngàn ba trăm cân mà thôi, hơn nữa hắn đã mười bảy tuổi, căn bản một chút cũng không uy hiếp được ta.

Vương Nghiễn Phong phe phẩy cây quạt, nheo mắt lại nhìn Tôn Bình, ở bên trong bình chọn thành tích khảo hạch cuối cùng, chẳng những nhìn tình huống khảo hạch, cũng phải nhìn số tuổi cùng thiên phú phẩm cấp. Số tuổi càng nhỏ, thiên phú phẩm cấp càng cao, xếp hạng càng cao, cho nên bình thường võ giả đủ tư cách sẽ tham gia khảo hạch thật sớm, mười bảy tuổi coi là muộn.

- Thiêu gia, đến ngài.

- Ừm.

Vương Nghiễn Phong vừa thu cây quạt lại, đưa cho tùy tùng.

Theo Vương Nghiễn Phong đi tới trước tấm bia đá, rất nhanh liền có người nhận ra hắn.

- Vương Nghiễn Phong của Nhạc Lộc thành!

Theo một cái thanh âm này, ánh mắt của thí sinh phụ cận cũng tập trung tới đây, bên trong một đám thí sinh ở nơi này, Vương Nghiễn Phong là người tuyển chọn có khả năng nhất để tranh đoạt vị trí thứ nhất, bởi vì hắn chẳng những thực lực cường đại, hơn nữa tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm tuổi.

Còn có một điểm trọng yếu nhất, đó là Vương Nghiễn Phong có thiên phú cao!

Vương Nghiễn Phong là thiên phú tứ phẩm, thiên phú tứ phẩm thật ra thì cũng chia cao thấp, Vương Nghiễn Phong này chính là tứ phẩm thượng đẳng, hết sức khó có được.

Vương Nghiễn Phong đứng ở trước tấm bia đá, phun ra một hơi, hơi thở cơ hồ tạo thành hai con xà rất dài, đây là dấu hiệu của Luyện Tạng kỳ Luyện Thể tầng ba.

Người chung quanh không nhịn được than thở:

- Chậc chậc, không được, mới vừa gia nhập Luyện Thể tầng ba là có thể thổ khí như xà, Vương Nghiễn Phong này mới mười lăm tuổi, thật nghịch thiên a.

- Ừm, tâm phế ngũ tạng của võ giả Luyện Tạng kỳ đều có chân nguyên che chở, năng lực kháng đòn mạnh không nói, võ kỹ thi triển ra cũng có uy lực lớn, cũng sẽ không bởi vì nội tạng yếu ớt cản tay mà gánh không được cắn trả, hơn nữa tâm phế của võ giả Luyện Tạng kỳ có lực, khí huyết nồng đậm, hô hấp lâu dài, cơ thể được ngâm trong dạng khí huyết này lâu dài, lực lượng mạnh hơn không chỉ một nửa lần hay một lần. Vương Nghiễn Phong này đã thổ khí như xà, cũng không thể bởi vì hắn mới vừa gia nhập Luyện Tạng kỳ tựu khinh thị hắn.

Trong khi nói chuyện, Vương Nghiễn Phong đã ra quyền, chỉ nghe “ầm!” Một tiếng, tấm bia đá trắc lực chấn động mạnh một cái, tia sáng nhanh chóng hỗn loạn, cuối cùng dừng ở phía trên hai xích bốn tấc.

- Hai ngàn bốn trăm cân!

Bình thường cảnh giới Luyện Tạng mới vào Luyện Thể tầng ba cũng chính là hai ngàn cân lực lượng, mà Vương Nghiễn Phong mới vào Luyện Thể tầng ba, mà bản thân chỉ có mười lăm tuổi, có thể đạt tới hai ngàn bốn trăm cân, đủ để cho người ta kinh ngạc.

Song mọi người chưa phục hồi tinh thần lại từ trong lúc kinh ngạc, một bên đội ngũ khác vừa phát ra một trận kinh hô, một người thiếu niên cực kỳ to con từ tấm bia đá trắc lực đi về trước, hắn vừa mới ra quyền xong, cột sáng của tấm bia đá rõ ràng dừng lại ở phía trên hai xích bốn tấc, hai ngàn bốn trăm cân!

Kỷ lục của Vương Nghiễn Phong vừa sinh ra đã bị ngang bằng, Lâm Minh nhìn về vị thiếu niên phá kỷ lục của Vương Nghiễn Phong kia, trong lòng kinh hãi, người này thế nhưng giống như chính mình, cũng là tu vi Luyện Thể tầng hai!

Luyện Thể tầng ba đánh tới hai ngàn cân không kỳ quái, nhưng là Luyện Thể tầng hai đánh tới hai ngàn cân tựu quá khoa trương.

Lúc này, Lâm Minh phát hiện mặc dù thiếu niên kia trên mặt vẫn còn chút hơi ngây thơ, nhưng là thân cao so với các thiếu niên và thiếu nữ chung quanh ước chừng hơn nửa cái đầu, da thịt cả người so sánh với người trưởng thành còn bền chắc hơn nhiều.

Chẳng lẽ là thần lực trời sinh?

Rất nhiều người lực lượng trời sinh lớn hơn nhiều lần so sánh với những người khác, số lượng người như thế hết sức thưa thớt, thiếu niên to con này hiển nhiên chính là người nằm trong số thưa thớt đó.

Vương Nghiễn Phong tự nhiên cũng nhìn thấy thiếu niên to con kia, hắn khẽ hừ một tiếng, không để bụng, thần lực trời sinh sao? Võ giả chiến đấu cũng không phải là chỉ xem lực lượng, hơn nữa đi sâu vào võ đạo, chân nguyên sẽ càng ngày càng nặng, võ giả thần lực trời sinh không nhất thiết lợi hại bao nhiêu.

Khảo nghiệm tiến hành một chút xíu, lại xuất hiện mấy cao thủ Luyện Thể tầng hai đỉnh phong đạt được một ngàn tám trăm, một ngàn chín trăm cân.

Thất Huyền võ phủ yêu cầu số tuổi của thí sinh từ mười lăm tuổi đến mười tám tuổi, có thể đạt tới Luyện Thể tầng hai đỉnh phong ở số tuổi nhỏ như vậy đã vô cùng không dễ.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có thiếu niên Luyện Thể tầng ba lớn tuổi hơn đánh ra thành tích hơn hai ngàn cân, trong đó có mấy thiếu niên thậm chí đạt đến hai ngàn năm trăm cân.

Lúc này, rốt cuộc đến phiên Lâm Minh.

Lâm Minh đi tới trước tấm bia đá trắc lực, tình thế lần khảo hạch này nếu so với hắn tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều, mặc dù hắn tự tin sẽ không thua Vương Nghiễn Phong, nhưng là thiên tư của hắn kém Vương Nghiễn Phong quá nhiều.

Tam phẩm đối với tứ phẩm thượng đẳng, ở lượt cho điểm cuối cùng, Lâm Minh sẽ ăn thiệt thòi rất lớn!

Mỗi một vòng khảo hạch, đều phải toàn lực ứng phó!

Lâm Minh thở nhẹ một hơi, làm cho thân thể thanh tĩnh lại, bài trừ hết thảy tạp niệm trong lòng, “Hỗn Độn Chân Nguyên quyết” yên lặng vận chuyển ở trong lòng, chân nguyên đọng lại gấp mấy lần so sánh với võ giả đồng cấp bắt đầu ngưng tụ đến toàn thân trong cơ thể.

Luyện Lực Như Tơ, cương nhu như sông, trong lòng Lâm Minh lặng yên gắng sức thành thạo sử dụng kỹ năng “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, đột nhiên ánh mắt của hắn chăm chú, vốn là thân thể buông lỏng đột nhiên kéo căng giống như một cây cường cung, chân phát lực, thắt lưng hóp lại, Lâm Minh giống như con báo xông ra ngoài.

“Ầm!”.

Một quyền đánh ở chính trung tâm của tấm bia đá, cột sáng chợt lên cao, rồi sau đó nhảy lên một trận kịch liệt, cuối cùng ổn định ở hai ngàn bảy trăm cân.

Lực lượng của Lâm Minh là hai ngàn sáu trăm cân, nhưng là nếu như phát huy tốt, đánh ra hai ngàn bảy trăm cân cũng không hiếm.

- Hai ngàn bảy trăm cân, hảo gia hỏa!

- Biết điều một chút, đây là dã thú hình người a, nhiều hơn mấy trăm cân nữa cũng có thể vượt qua Luyện Thể tầng bốn Dịch Cân!

- Không đúng, không đúng, người này mới Luyện Thể tầng hai, lại là thần lực trời sinh sao?

Người chung quanh rối rít nghị luận, rất nhanh đã có người nhận ra Lâm Minh.

- Ta nhận biết người nọ, nửa canh giờ trước, ở trên cao, hắn chỉ dựa vào lực cánh tay cầm lấy thương nặng trăm cân trong tay kị sĩ võ giả Luyện Thể tầng hai xông về phía hắn, vung mạnh giống như máy xay gió, mà hắn động cũng không động, giống như là một pho tượng Ma Thần Kim Cương, nguyên lai là thần lực trời sinh, chẳng trách như thế!

- Bất quá hắn thật giống như bị quan phủ mang đi, tại sao lại trở lại?

Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người, Vương Nghiễn Phong cùng thiếu niên to con cùng đánh ra thành tích hai ngàn bốn trăm cân lúc trước cũng nhìn sang Lâm Minh. Thiếu niên to con lộ ra một nụ cười hữu hảo với Lâm Minh, hắn không nghĩ tới ở trong khảo hạch lần một còn có thể gặp phải võ giả thần lực trời sinh, rất có mấy phần tỉnh táo.

Mà Vương Nghiễn Phong liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, còn lại là khẽ cau mày, lại là thần lực trời sinh, thật làm cho người ta chán ghét.

- Phong ca, tiểu tử này không biết từ nơi nào xuất hiện, lại đoạt lấy danh tiếng của Phong ca.

Một nam tử bên cạnh Vương Nghiễn Phong nói.

Vương Nghiễn Phong nói:

- Không có gì nghiêm trọng, Luyện Thể tầng hai có cái thành tích này chính là do thân thể sinh ra đã khỏe mạnh, có mấy phần cậy mạnh mà thôi, thật sự đánh nhau cũng không phải là chỉ xem lực lượng, võ giả thần lực trời sinh mặc dù vô cùng hy hữu, nhưng là ngày sau có thành tựu lớn cũng không có mấy người.

Vương Nghiễn Phong tâm cao khí ngạo, lần khảo hạch này hắn đã nhận định chính mình tất có được vị trí thứ nhất, liên tục bị thiếu niên cùng lứa áp đảo danh tiếng để cho hắn cực độ khó chịu.

- Phong ca nói rất đúng, ngày sau tu luyện phải xem chân nguyên nữa, lực lượng mang đến ưu thế chẳng qua là ở bắt đầu mới có tác dụng, tiểu tử này cũng chỉ có thể nở mày nở mặt mấy năm này.

Tùy tùng Vương Nghiễn Phong đúng lúc phụ họa nói.

Sau Lâm Minh tựu đến phiên Lâm Tiểu Đông, nhìn tấm bia đá trắc lực, Lâm Tiểu Đông xoay cổ vặn eo trước tấm bia đá, hoạt động hồi lâu, cho đến giám khảo cũng chờ tới mức có chút không nhịn được, Lâm Tiểu Đông mới hú lên quái dị, một quyền đánh vào trên tấm bia đá.

“Oành!”.

Một tiếng động lớn vang lên, cột sáng của tấm bia đá lung lay mấy cái liền bất động.

Giám khảo nhướng mày nhìn về Lâm Tiểu Đông, nói:

- Bảy trăm năm mươi cân, còn có hai lần cơ hội.

Thành tích này thật sự có chút hỏng bét, võ giả lực lượng bình thường không tới chín trăm cân căn bản sẽ không tới ghi danh, ai cũng không muốn rảnh rỗi không có việc gì tới trước công chúng để mất mặt, tuy nhiên Lâm Tiểu Đông hiển nhiên tâm thái rất tốt, không thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ người khác quăng tới chút nào, lại là một trận xoay cổ vặn eo, lần thứ hai, “oành!” Bảy trăm cân.

Lần thứ ba, bảy trăm năm mươi cân!

Không nghi ngờ chút nào, Lâm tiểu béo hoa lệ lệ thất bại.

Tuy nhiên tiểu béo tâm thái rất tốt, dù sao hắn mới mười lăm tuổi, cha hắn cho hắn mục tiêu xác định là lúc trước mười tám tuổi tiến vào Thất Huyền võ phủ là được, Lâm Tiểu Đông hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không có ý định đột phá Ngưng Mạch kỳ, lý tưởng duy nhất của hắn chính là giữ được vị trí đứng đầu của dòng chính gia tộc mà thôi.

- Ta đưa cho ngươi Úc Kim Lộc Thai Hoàn kia ngươi chưa sao?

Sau khi Lâm Tiểu Đông xuống đài, Lâm Minh hỏi.

- Ăn a, bằng không ta liền đánh hơn sáu trăm cân.

Lâm Tiểu Đông nhún vai tỏ vẻ rất vô tội, Lâm Minh trực tiếp im lặng.

Tuy nhiên thử nghĩ xem cũng là bình thường, mình trước khi tu luyện “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, thành tích tốt nhất cũng chỉ là tám trăm năm mươi cân, trình độ tu luyện khắc khổ của hắn cũng không phải là Lâm Tiểu Đông có thể so sánh. Lâm Tiểu Đông khi đó đánh ra sáu trăm cân cũng không tệ

Thiên phú tam phẩm, không xuất thân từ thế gia, nghĩ tại mười lăm tuổi tiến vào Thất Huyền võ phủ thật sự quá khó khăn, chỉ sợ vòng khảo hạch thứ nhất cũng rất khó thông qua.

Cuộc thi trắc lực kéo dài một buổi sáng mới kết thúc, buổi trưa trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, xế chiều tiếp tục tiến hành khảo hạch.

Bởi vì thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, Lâm Minh ăn một chút đồ đơn giản, hơi ngồi xuống chốc lát, liền tiến đến quảng trường.

Trận khảo hạch thứ hai là Ảo Cảnh quan! Chính là thi võ đạo chi tâm.

Một đường võ đạo, chẳng những phải có thiên phú, có tài lực ủng hộ, mà còn phải có võ đạo chi tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK