Lien Ngữ Hàm không quá để ý người dạy mình là nam hay nữ, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột chính là mèo tốt (*). Tương tự, chỉ cần huấn luyện cho nàng có được một thân công phu thì chính là sư phó tốt.
(*) làm việc không cần chú ý đến quá trình, quan trọng nhất là kết quả.
Không phải nàng đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn học võ, sau khi sống lại nàng luôn muốn học được một thân công phu giỏi, dù chỉ là mấy chiêu võ mèo ba chân cũng được, chỉ cần phòng thân là tốt rồi.
Đời trước nàng chịu thiệt ở khía cạnh này, tuy rằng cuối cùng đã chính tay đâm hung thủ, nhưng một đao kia vẫn để lại cho nàng sự thương tổn không thể xóa nhào, đễn nỗi dù sau này được chuyên sủng nhiều năm nàng không thể mang thai được nữa. Đây là lý do khiến nàng không thể trở thành Hoàng hậu, cũng khiến nàng không thể chân chính trở thành một Hoàng quý phi đúng nghĩa.
Nấn ná tại Tô Châu gần nửa tháng, phu thê Thọ Dương Hầu tiêu dao khoái hoạt vô cùng, tất cả các cảnh trí đẹp xung quanh đó họ đều tới du ngoạn. Phu thê An quốc công chỉ ở lại Thẩm gia làm khách vài ngày, sau đó cũng mang theo tiểu tôn nữ đi xung quanh du lãm.
Chẳng qua vì nửa tháng này bên lão tộc trưởng gửi đến mấy phong thư thúc giục, phu thê An quốc công đành vẫy chào tạm biệt Cô Tô thành, tiếp tục xuất phát đi Lâm An. Mà mục đích phu thê Thọ Dương Hầu đi chuyến này chủ yếu là du lãm sơn thủy ôn chuyện cũ, vì vậy chia tay với thông gia ở đây, mang theo Hàn Lâm Việt đi đường bộ tới Dương Châu.
Trước khi chia tay, Thẩm lão thái thái không để ý thân thể gầy yếu, cố ý tiễn Tần lão phu nhân qua Xương Môn (tên cổng thành ở Tô Châu, Trung Quốc). Hai vị lão tỷ muội (chị em lâu năm) cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào khó tả. Mọi người xũng quanh cũng rầu rĩ theo, cùng rơi lệ.
Chỉ có Liên Ngữ Hàm vô tâm vô phế (*), nhìn chằm chằm Thẩm Hi, lập tức đi qua, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, đáng thương hỏi: “Thẩm Hi ca ca, huynh không thích muội phải không?”
(*) không tim không phổi – chỉ người nhẫn tâm hay suy nghĩ đơn giản, không quan tâm đến cảm nhận của người khác
Thẩm Hi nghe hỏi vậy luống cuống tay chân: “Sao, sao có thể? Ta, ta…”
“Ngày đó Diêu cô nương nhận lỗi với muội, huynh có vẻ rất khó chịu.”Liên Ngữ Hàm nhếch môi, lộ ra thần sắc thương tâm nhưng quật cường,“Muội vốn không muốn bắt nàng ấy nhận lỗi, bọn muội vốn không có mâu thuẫn mà.”
Tiểu cô nương xinh xắn như búp bê đứng trước mặt hắn, lộ ra thần sắc khiến người thương tiếc, trong lời nói có chút sắc thái sáng sủa khả ái hoàn toàn khác biệt với Diêu Linh Nhi, cán cân trong lòng Thẩm Hi lập tức trở về thế cân bằng, thậm chí còn hơi nghiêng sang phía Liên Ngữ Hàm: “Ừ, ta biết, là tổ mẫu muốn nàng nhận lỗi, mọi việc không liên quan đến muội.”
Nghe hắn nói vậy, Liên Ngữ Hàm cảm thấy thật thất vọng, đời trước chỉ cần nàng lộ ra thần thái này, dù nàng muốn gì Lưu Diên cũng đồng ý, không ngờ cảm tình giữa Thẩm Hi và Diêu Linh Nhi sâu sắc như vậy, đến lúc này rồi mà thái độ vẫn đoan chính. Nghĩ đến đây, mặt Liên Ngữ Hàm tối sầm, trừng hắn một cái rồi quay ngoắt đi, bước tới chỗ Thẩm Dung Dư.
Đầu Thẩm Hi đầy mờ mịt, sao tiểu cô nương này trở mặt nhanh vậy?
Thẩm Dung Dư sớm nhìn chằm chằm nàng, lúc này thấy nàng đi về phía mình, liền ngồi xuống nhìn thẳng vào nàng, cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu muốn nói gì với Dung Dư thúc thúc nào?”
“…” Liên Ngữ Hàm im lặng một chút, vươn cánh tay trắng nõn, dùng âm thanh trẻ con non nớt nói: “Con nghe nói người tập võ rất coi trọng thiên phú căn cốt, thúc có thể xem hộ con không?”
Thẩm Dung Dư phì cười, cầm lấy cánh tay mềm mềm, giả bộ sờ soạng một chút, chợt không nhịn được nhíu mày nói: “Hắc! Vậy mà thật sự…”, hắn đưa tay thăm dò bả vai tiểu cô nương, thần sắc trịnh trọng hẳn lên, “Để ta xem lại một lần.”
“Tiểu cô nương, con cốt cách thanh kỳ, quả thật là kỳ tài luyện võ vạn người không được một.” Thẩm Dung Dư nghiêm mặt nói với nàng.
Tuy rằng không khí rất bình thường, vẻ mặt hắn cũng thật bình thường, nhưng có thể vì trước đó hình tượng không đứng đắn của hắn đã ăn sâu vào lòng người nên Ngữ Hàm không quá tin tưởng lời này, cứ cảm giác hình như hắn đang trêu đùa chính mình. Nghĩ vậy, Ngữ Hàm trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
“Ai, ta không gạt con đâu, đó là sự thật!” Thẩm Dung Dư nhận ra nàng không tin mình, vừa ảo não vừa sốt ruột.
Liên Ngữ Hàm cười tươi, lộ ra hai núm đồng tiền nho nhỏ: “Con tin tưởng thúc nha!” Ngữ khí thật nhẹ nhàng.
“…Được rồi.” Thẩm Dung Dư nhức đầu, lại không thể làm gì được, xem ra tiểu cô nương này đã gạch một vạch đen lên tên hắn rồi, không dễ dàng sửa lại.
Lần nữa xuất phát, An quốc công vốn nên ôn nhu an ủi lão thê lại tức giận cãi nhau với Tần lão phu nhân, khi Liên Ngữ Hàm chạy đến hai người tranh cãi ầm ĩ đến đỉnh điểm, ngồi quay lưng về phía đối phương, không ai chịu nói gì, không khí vô cùng cứng ngắc.
“Tổ phụ”, Ngữ Hàm ôm cách tay An quốc công lắc lắc, “Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người đừng cãi nhau mà, Ngữ Hàm rất sợ…”, đôi mắt ửng đỏ cùng thanh âm nghẹn ngào thật thích hợp với một tiểu cô nương sáu tuổi bị dọa sợ.
An quốc công hoảng hồn, vội vàng ôm lấy tiểu nha đầu nhẹ giọng dỗ dành:“Hàm nhi đừng sợ, đừng nha, tổ phụ và tổ mẫu không cãi nhau…”
Tần lão phu nhân vốn đang tức giận trượng phu, lúc này cũng không để ý gì nữa, trong mắt đều là đau lòng, hận không thể cướp tiểu tôn nữ từ tay trượng phu vào lòng mình: “Đều tại ông! Tự dưng ồn ào làm gì, không được dọa con bé!”
An quốc công trừng mắt, chòm râu vểnh lên: “Bà còn nói! Nếu không phải bà nhàn rỗi không có việc gì đồng ý định hôn ước của Hàm nhi với người ta, tôi cần lo lắng sốt ruột thế này sao?”
“Hôn-ước?” Mắt Liên Ngữ Hàm trợn tròn, liếc tổ phụ, lại ngó tổ mẫu.
“Cái này…” An quốc công tự biết mình lỡ miệng, cúi đầu không biết nói gì.
Tần lão phu nhân lại bất mãn, hét lên với ông: “Cái gì mà hôn ước với không hôn ước! Tôi đã nói bà ấy chỉ mới nhắc đến thôi, tôi chưa hề đáp ứng! Chẳng qua thấy đứa nhỏ Thẩm Hi cũng khá tốt nên chưa từ chối ngay thôi!”
An quốc công còn định mở miệng phản bác, lại nghe Liên Ngữ Hàm buồn bã nói: “Tổ mẫu, Thẩm ca ca không thích con, hình như huynh ấy ghét con…”
“Làm sao có thể?” Tần lão phu nhân không tin có người không thích tiểu bảo bối của bà.
Ngữ Hàm hừ một tiếng: “Con cũng không thích hắn!”
Lời này vừa nói ra, Tần lão phu nhân không nói thêm gì nữa – nếu bảo bối không thích, vậy thì quên đi.
Thuyền nhỏ khua mái chèo trên Tây Hồ, nước biếc uốn lượn, hoa cỏ xanh tươi, văng vẳng quanh tai tiếng hát ca mờ ảo.
Mặt nước không gió mà gợn sóng lăn tăn, chiếc thuyền trôi chầm chậm, chim chóc quanh bờ giật mình bay vút lên.
(Đây là bài từ “Thải Tang tử – thuyền nhẹ khua mái chèo ngắn dạo chơi Tây Hồ” của nhà văn học họ Âu Dương sáng tác dưới thời Bắc Tống, bài từ gồm 2 câu.
Nguyên văn
轻舟短棹西湖好,绿水逶迤,芳草长堤。隐隐笙歌处处随。
无风水面琉璃滑,不觉船移。微动涟漪,惊起沙禽掠岸飞.
Theo baike
Do vốn văn thơ có hạn nên ta mạn phép để phần tạm dịch thôi.)
Bây giờ đã vào thu, nhưng cảnh vật Lâm An chưa hề có chút thu nào, hoa cỏ xanh tươi, hồ nước xanh biếc, cái gọi là trời cao quang đãng chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.
Liên gia lão tộc trưởng – Liên Quân – năm nay tròn 80 tuổi, thân thể vẫn khoẻ mạnh, râu tóc bạc trắng, bộ dáng tiên phong đạo cốt (*), nhìn lướt qua chỉ sợ sẽ nghĩ đây là đạo sĩ nhà nào mời xuống núi. Liên Ngữ Hàm rất muốn sờ sờ bộ râu bạc kia, nhưng lại ngượng ngùng, dù sao nàng không thân thiết lắm với vị gia gia này.
(*) Tiên phong đạo cốt: Phong thái của ông tiên, cốt cách của người đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.
Lúc này thuyền hoa đang bập bềnh trên Tây Hồ, non sông tươi đẹp, An quốc công Liên Khâm và Liên Quân uống trà cười nói, trong lúc lơ đãng phát hiện ánh mắt tiểu tôn nữ đang nhìn mình chằm chằm thì không nhịn được bật cười:“Hàm nhi nhìn gì thế?”
Liên Ngữ Hàm mở to mắt, ngập ngừng nói: “Đại gia gia để râu dài như vậy, đến lúc ăn cơm người làm thế nào?”
“…” An quốc công ngẩn người, hồi lâu sau quay sang nhìn Liên Quân, “Đại ca, đệ cũng tò mò.”
“Cái này…” Liên Quân nhíu mày, tinh tế suy tư trong chốc lát, bản thân cũng bối rối, “Hình như là vén lên… ta cũng không rõ lắm…” Nghĩ nghĩ, ông nhón lấy một khối điểm tâm thử nghiệm, nhưng làm thế nào cũng không thấy thích hợp.
“Aiz…” Lão tộc trưởng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Hình như ăn cơm hay uống nước đều không tiện.”
An quốc công bật cười, sủng nịch nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Liên Ngữ Hàm, không nói gì.
Ánh mắt lão tộc trưởng rốt cuộc cũng rơi lên người Liên Ngữ Hàm – đây là tiểu tôn nữ mà đệ đệ thương yêu nhất, ông vốn chỉ cảm thấy có chút xinh xắn đáng yêu, không ngờ còn lanh lợi nữa.
Ở trước mặt đại ca, An quốc công không giấu diếm gì cả, thấy Liên Quân đang đánh giá tôn nữ của mình, Liên Khâm cảm thán: “Nay đệ cũng coi như con cháu đầy đàn, tuy không phải mỗi người đều có tiền đồ, nhưng con cháu tự có phúc phận của chúng, đệ không quá bận tâm đến chúng. Chỉ có tiểu nha đầu này…”, vuốt trán Liên Ngữ Hàm một cái, “Luôn khiến đệ lo lắng, đệ đã từng này tuổi rồi, không biết có thể nhìn thấy con bé lấy chồng không…”
Ngực Liên Ngữ Hàm đau xót, ánh mắt mờ đi, vội vàng kéo tay tổ phụ cúi đầu – nàng nhớ lại kiếp trước, tổ phụ cũng yêu thương nàng như vậy, nhưng sự yêu thương này lại gián tiếp dẫn đến cái chết của tổ phụ…
Vừa nhận được hàng e Châu gửi là bạn beta ngay, hu hu, em ý lặn ôn thi rồi.