• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Vũ Tình không biết mình rời khỏi phủ An quốc công như thế nào, làm sao lên xe ngựa, như thế nào hồi Sở vương phủ. Chỉ biết khi nàng hoàn hồn thì đại nha hoàn trong phòng tỷ tỷ đã đứng ở trước mặt nàng, thúc giục nàng một lần nữa.

“Tình cô nương, phu nhân đang chờ.”

“Hả… hả được, ta đi đây.” Mạnh Vũ Tình miễn cưỡng cười, “Làm phiền Tử Yên tỷ tỷ cất công đến báo một chuyến.”

Nha hoàn bị gọi là Tử Yên cười khách khí một câu, bề ngoài không tỏ vẻ gì, lại thầm có chút khinh thường: Quả nhiên đến từ địa phương nhỏ, còn là một tiểu thư quan gia hàng thật giá thật thế mà không có nửa điểm khí phái của chủ tử, phải nịnh bợ cả nha hoàn như nàng.

“Tình nhi tới rồi.” Mạnh Sơ Tuyết đang chăm sóc một chậu hoa dưới bóng cây trong viện, thấy muội muội đến mới đứng dậy rửa tay, cười dẫn Mạnh Vũ Tình vào phòng rồi ngồi xuống.

“Hôm nay chơi vui không? Ở phủ An quốc công có biết thêm điều gì mới mẻ không?” Mạnh Sơ Tuyết cười dài hỏi.

Mạnh Vũ Tình cúi đầu vân vê góc áo, lòng đầy ấm ức mà không biết mở miệng như thế nào.

Bản lĩnh sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) của Mạnh Sơ Tuyết cũng là số một, rất nhanh phát hiện muội muội không thích hợp, quan tâm hỏi: “Tình nhi sao thế? Ở An quốc phủ bị chọc tức à?”

“Không phải.” Mạnh Vũ Tình lắc đầu, do dự nhiều lần, ấp a ấp úng lên tiếng, “Đại tỷ, không biết Liên nhị cô nương nàng… Nàng có liên hệ sâu xa gì với vương phủ không? Hoặc là, nàng muốn cầu cạnh vương phủ?”

Tay Mạnh Sơ Tuyết bưng cốc sứ men xanh khựng lại, hơi mất tự nhiên cười nói: “Sao hỏi thế?”

“Hôm nay ta đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ.” Mạnh Vũ Tình khẽ cắn môi dưới,“Nàng là thiên kim An quốc phủ, tôn nữ của An quốc công, phụ thân làm quan Tam phẩm, trước đó không lâu ta mới biết nàng ở kinh thành cùng với tiểu tôn nữ Lưu Thái Phó được tôn là ‘Kinh thành song xu’. Một người như nàng, đâu thể vô duyên vô cớ tốt với ta?”

Ánh mắt Mạnh Sơ Tuyết lóe lên, cười nhẹ nói: “Muội muội suy nghĩ nhiều quá. Theo lời muội nói, Liên nhị cô nương thân phận như vậy, đâu thể có ý đồ gì với muội? Ta chưa từng nghe nói nàng muốn cầu cạnh vương phủ cái gì, có lẽ nàng đối xử tốt với muội vì thưởng thức nhân phẩm của muội, lúc này mới chủ động kết giao.”

Mạnh Vũ Tình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm giác không thể vì một câu nói của Quận chúa Vĩnh Ninh liền hoài nghi Liên Ngữ Tương đối nhân xử thế. Xem kia dáng vẻ quận chúa Vĩnh Ninh mắt không nhìn xuống trần thế, có vẻ không dễ ở chung, chưa biết chừng giữa nàng và Liên Ngữ Tương có khúc mắc, cố tình nói ba phải cái nào cũng được để ly gián các nàng!

Nghĩ như vậy, tâm trạng Mạnh Vũ Tình rộng mở hơn rất nhiều, quyết định lần sau gặp mặt Liên Ngữ Tương thử nàng một phen, nếu trong lời nói của nàng quả thật không có chút sơ hở, vậy chính là thành tâm kết giao với mình.

Cảm thấy thoải mái hơn, Mạnh Vũ Tình lại khôi phục dáng vẻ cười cười nói nói ngày xưa, thân thiết trò chuyện với thứ tỷ hồi lâu, lúc này mới cáo từ.

Tú Kết là của hồi môn nha hoàn Mạnh Sơ Tuyết mang đến từ Lâm An, nay đã là quản sự nương tử trong vương phủ. Nàng biết Mạnh Sơ Tuyết biết những chuyện kia, đợi Mạnh Vũ Tình đi tay chân rón rén vào phòng, không hiểu hỏi: “Vì sao phu nhân không nói cho Tình cô nương?”

“Nói cho nàng biết cái gì?” Trong mắt Mạnh Sơ Tuyết tràn đầy trào phúng,“Nói cho nàng biết Liên nhị cô nương quan hệ tốt với nàng là Sở vương phi tương lai?”

Tú Kết càng không hiểu, “Vì sao không thể nói cho Tình cô nương ạ? Tình cô nương băng tuyết thông minh, không chừng có thể giúp phu nhân nghĩ ra biện pháp, phá hỏng chuyện kia của Liên cô nương.”

“A, biện pháp?” Mạnh Sơ Tuyết cười lạnh, “Thôi đi! Đồ đĩ đê tiện không biết xấu hổ, mắt nhìn chằm chằm tỷ phu của mình, ta nào dám trông cậy ả có thể giúp ta? Đại nương xuất thân thư hương thế gia cơ đấy, dạy khuê nữ tốt quá!”

Tú kết đại kinh thất sắc, “Ông trời của ta… đúng là Tình cô nương đúng yêu vương gia?!”

Chén trà trên tay Mạnh Sơ Tuyết đặt mạnh xuống bàn, khuôn mặt vốn tú lệ lộ ra vài phần dữ tợn, “Ai biết ý nghĩ dơ bẩn xấu xa của ả! Ả có thói quen cướp đồ của ta từ hồi nhỏ, ngay cả vị hôn phu của ta cũng muốn cướp!”

Tú kết nghe lời này chỉ thấy xót xa, không nhịn được mắt hồng hồng, cách xưng hô cũng đổi thành trước khi chủ tử lấy chồng, “Bao năm qua, cô nương thật sự chịu nhiều tủi nhục, không dễ dàng gả đến vương phủ sống yên ổn mấy năm, lại gặp chuyện như vậy…” Giọng nói nghẹn ngào.

Mạnh Sơ Tuyết vỗ nhẹ tay nàng an ủi, “Nếu đến giờ ta còn bị bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay, mấy năm nay chẳng phải uổng phí?! Ta không còn là thứ nữ của Mạnh gia năm đó.” Ánh mắt nàng ác độc, “Trên đời này há chỉ có một nam nhân là vương gia? Không phải ả muốn làm trắc phi sao, ta sẽ thanh toàn cho ả!”

***

Cuộc đi săn ở Nam Sơn là tiết mục giải trí theo thông lệ của đế vương các triều đại, hàng năm vào cuối xuân, hoàng đế dẫn đám tâm phúc cải trang ra ngoài. Săn bắn bắt đầu từ chân núi Nam Sơn, theo hướng bắc đến huyện Trì Dương, hướng tây tới cung Hoàng Sơn, hướng nam đến cung Trường Dương, phía đông là Nghi Xuân quan.

Tin Lưu Diên bị ám sát được truyền về vào ngày thứ ba sau khi xuất phát, lúc ấy Liên Tam đang ở bên nhà ngoại phủ Thọ Dương Hầu.

Vợ chồng Thọ Dương hầu từ bảy năm trước thường xuyên đi du lịch khắp sông núi nam bắc, một năm không có mấy ngày ở lại kinh đô. Lần này hai ông bà cố từ Tứ Xuyên về kịp trước sinh thần của Thọ Dương Hầu phu nhân, Thọ Dương yêu chính thê sâu đậm, muốn tổ chức khánh sinh cho bà ở kinh thành. Tuy rằng không phải chính tuổi*, vẫn tổ chức tiệc rượu nhỏ, mời không ít khách.

(*Tùy phong tục của số nơi, lấy số tuổi tròn chục như 50, 60, 70 tuổi để mừng thọ, nhưng lại có nơi chọn những năm 49, 59, 69 tuổi để mừng thọ, vì họ cho rằng, số chính là số “lớn nhất” trong dãy số, mang đến nhiều điều tốt lành hơn. Tập quán ấy gọi là “cửu bất khánh thập” (九不慶十, mừng chín không mừng mười). Danh xưng mừng thọ theo các tuổi chẵn chục ở tuổi 70, 80, 90… thì con cháu thường tổ chức mừng thọ. Chữ “THỌ” phân ra nhiều bậc, để biết mức độ thọ nhiều tuổi, ít tuổi v.v… nhưng nhiều người chưa rõ nên dễ dùng lầm. Theo như m tra ở các chương trước có nhắc đến bà ngoại Liên Tam hơn 50 tuổi nên chắc giờ là mừng “Chúc Thọ” (lễ mừng người thọ từ 60 tuổi trở lên).

Liên Ngữ Hàm bị mợ lôi kéo cùng nói chuyện với Lưu Dao Tranh, Hàn cữu mụ thoạt nhìn cực kì thích Lưu Dao Tranh, khi nói chuyện ngữ khí hết sức thân mật. Lưu Dao Tranh cũng dịu dàng lễ phép, khi nói chuyện với Hàn cữu mụ ôn nhu nhỏ nhẹ, trật tự rõ ràng, sau một lúc, nụ cười trên mặt Hàn cữu mụ càng rạng rỡ.

Không bao lâu sau có hạ nhân tới tìm Hàn cữu mụ, hình như có chuyện gấp, bà nói một tràng dài dặn dò Liên Tam: “Hàm nhi con ngồi đây một lát, trò chuyện với Lưu cô nương giải buồn nhé, muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì thì sai nha hoàn, mợ đi một chút sẽ trở lại.” Rồi khách khí với Lưu Dao Tranh mấy câu, tinh tế phân phó nha hoàn bốn phía hầu hạ chu đáo, sau đó vội vàng rời đi.

Liên Tam rảnh rỗi buồn chán, quay đầu mắt nhìn chằm chằm Lưu Dao Tranh, đến độ mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu, lúc này mới bỏ qua.

Nàng nhìn Lưu Dao Tranh quả thật không tệ, chẳng trách mợ trước nay luôn xoi mói rất hài lòng về nàng ta. Thế nhưng lúc này Hàn Lâm Việt thân ở biên cương xa xôi, thế sự vô thường, ai biết lúc nào huynh ấy trở về? Hơn nữa chẳng ai có thể cam đoan đời này Hàn Lâm Việt không có người khác trong lòng. Thay vì Hàn cữu mụ hao hết tâm tư đính một hôn sự chắc chắc sau này sẽ bị hủy bỏ cho biểu ca, chẳng bằng nhường cho Trọng Lê ca ca.

Liên Tam căn bản lười nói lắt léo, nghĩ gì liền mở miệng hỏi: “Lưu tỷ tỷ đã đính hôn chưa?”

Lưu Dao Tranh mặt đỏ mừng như ráng chiều, tiếng như muỗi kêu: “… Chưa từng.”

“Thế Lưu tỷ tỷ có ý trung nhân chưa?”

Lần này Lưu Dao Tranh thật sự xấu hổ đến nỗi không thể mở miệng, nàng chưa từng gặp thiên kim nào như Liên Tam giống hệt thổ phỉ!

Liên Tam thấy nàng không trả lời, hiểu rõ gật gật đầu, “Ta nghĩ cũng không có.”

“…”

“Không biết Lưu tỷ tỷ đã từng gặp qua ca ca ta Tạ An chưa?”

Lưu Dao Tranh hiểu rõ ý của nàng, cổ cũng đỏ lên, đầu cúi cực thấp không dám ngẩng lên. Qua một lúc lâu, lâu đến nỗi Liên Tam bắt đầu hoài nghi câu mình vừa nói có phải nói nhỏ quá không, thì nàng ta mới dùng giọng nhỏ xíu trả lời: “Gặp, đã gặp.”

Liên Tam vui vẻ, nếu đã gặp thì dễ dàng. “Lưu tỷ tỷ cảm thấy huynh ấy như thế nào?”

“Tạ đại nhân… Huynh ấy rất tốt.”

Lưu Dao Tranh chỉ nói một câu như vậy, sau đó bất luận Liên Tam truy hỏi thế nào, nàng cũng chỉ đỏ mặt lắc đầu, miệng ngậm chặt như vỏ trai, không chịu mở miệng nhiều thêm một câu.

Liên Tam nghĩ tình cảm cần bồi dưỡng, để hai người gặp thêm vài lần là xong, vì thế không hỏi nàng nữa, im lặng.

Qua hồi lâu không thấy Hàn cữu mụ quay lại, trái lại Hàn thị đến tìm, muốn dẫn hai cô gái đến nhà chính ngồi. Có điều mày Hàn thị nhíu lại, dáng vẻ sầu lo, khiến Liên Tam rất ngạc nhiên.

Chờ Lưu Dao Tranh về ngồi bên cạnh mẫu thân mình ở nhà chính, Liên Tam đi theo Hàn thị đến tiểu hoa sảnh phía sau, “Mẹ, hồi nãy sau khi mợ rời khỏi vẫn chưa trở về, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Liên Tam luôn thông tuệ, từ trước đến nay Hàn thị không giấu con điều gì, chỉ than thở: “Sao không đúng lúc thế chứ, vừa có tin truyền đến, Hoàng Thượng bị đâm ở Nam Sơn, chưa biết bị thương thế nào. Vốn không nên bày yến nhưng đây là sinh thần của bà ngoại con, bên ngoài rất nhiều khách đã tới, không thể đuổi người ta đi? Lại sợ vạn nhất tương lai truy cứu tới…”

Cả người Liên Tam như rơi vào hầm băng, đứng thẳng bất động hồi lâu, nàng máy móc nói: “Mẹ không cần lo lắng, chốc nữa các nhà sẽ đến báo tin, khách khứa ở ngoài không ngồi lâu đâu.”

Nghe lời này, ngược lại Hàn thị thả lỏng, kéo tiểu khuê nữ vào lòng, cười nói: “Vẫn là Hàm nhi của mẹ thông minh, mẹ hễ cuống là bị rối loạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK