Liên Ngữ Hàm sớm cảm nhận được ánh mắt của nàng ta nhưng không thèm để ý. Mãi đến khi bước tới cung Phượng Nghi, Liên Ngữ Hàm bước vào trước, sau đó quay đầu tươi cười sáng lạn với nàng ta, lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng tinh, Liên Ngữ Tương sửng sốt, bàn chân vừa nâng lên lại hạ xuống, suýt nữa vấp té.
Liên Ngữ Hàm cười càng tươi, khiến Lưu Diên đang ngồi trên đại điện vui vẻ không thôi, cho rằng nàng nhìn thấy mình mới vui như vậy.
“Miễn lễ, miễn lễ!” Một đám nữ nhân Phủ An quốc công vừa vào đại diện, còn chưa làm tư thế quỳ xuống. Lưu Diên đã khoát tay, dùng khuôn mặt uy nghiêm nói: “An quốc phu nhân tuổi đã cao, mấy vị thiên kim tuổi còn quá nhỏ, những lế tiết rườm rà này không có chẳng sao.” Lại quay đầu nhắc nhở Hoàng hậu: “Sau này gặp mặt Hoàng hậu cũng nên như thế.”
Hoàng thượng hiếm khi dặn dò nàng cái gì, Hoàng hậu sửng sốt, ôn nhu đáp:“Bệ hạ nói phải, thần thiếp nhớ kỹ.” Nếu Hoàng thượng hậu đãi nữ quyến Phủ An quốc công đương nhiên nàng muốn tỏ vẻ ôn hòa thân thiết, phất tay để mọi người ngồi xuống, nàng gọi cả ba nữ hài nhi tới gần hỏi chuyện.
Trong bốn vị thiên kim Phủ An quốc công, đại cô nương Liên Ngữ Dung là thứ xuất không được tiến cung. Trong ba nữ hài trên điện, Hoàng hậu từng gặp Liên Ngữ Tương và Liên Ngữ Yên, tuy không nhớ rõ nhưng còn chút ấn tượng.
Chỉ có Liên Ngữ Hàm, xinh đẹp tinh xảo phi thường, lại còn là một khuôn mặt lạ lẫm, Hoàng hậu vừa thấy nàng đã nở nụ cười, kéo tay nàng ôn nhu nói: “Đây chính là Vĩnh Ninh Quận chúa đi? Đúng là một hài tử ưu tú.”Nàng nghiêng đầu nói với Thừa Bình đế: “Thần thiếp vừa thấy đã thích, phong hào Quận chúa này bệ hạ phong rất đúng.”
Lưu Diên mỉm cười, không nói chuyện.
Hoàng hậu nói không lâu, chúng phi hậu cung lục tục kéo đến. Không có cách nào khác, các nàng đã lâu không được diện kiến thiên nhan, miễn bàn đến thị tẩm. Hoàng thượng luôn ở tại cung Vị Ương, không đặt chân tới hậu cung, chúng phi nếu muốn gặp hắn chỉ tranh thủ lúc hắn đến thăm ba vị hoàng tử ở chỗ Hoàng hậu, Đức phi và Thục phi mà đi qua.
Lần này Lưu Diên đã ngồi tại cung Phương Nghi gần một canh giờ, chúng nữ hậu cung như ong mật ngửi được hương hoa, mỗi người trang điểm tỉ mỉ õng ẹo đi đến.
Tới sớm nhất là Thục phi Tần thị.
Thục phi Tần Hương Quân là tôn nữ của Tần lão phu nhân, cũng là nữ nhi thứ xuất của Tương Dương Hầu đương nhiệm. Nàng hiện đang nuôi dưỡng Tam hoàng tử Lưu Thâm mẹ đẻ mất sớm, phẩm vị cao, lại là thân thích phủ An quốc công, cho nên tới sớm không ai dám lắm mồm.
Nàng mặc một kiện cung trang màu thủy lam thêu hoa, váy gấm màu xanh nhạt thêu mai trắng, vừa mới 18, 19 tuổi, thoạt nhìn tươi mát mềm mại như hoa lê ngày xuân, vô cùng nổi bật.
Nói thật, trong đám hậu phi của Lưu Diên không có người nào quá đẹp. Hoàng hậu không tính, cưới vợ phải cưới người hiền; trước mắt phi tử địa vị cao trong hậu cung đều là Lưu Diên nạp khi còn là Thái tử, chủ yếu coi trọng gia thế. Người có dung mạo như Thục phi cực ít, cho nên lúc Hoàng hậu vừa thấy Thục phi đã thu lại nụ cười nhu hòa, trong mắt tràn ngập đề phòng.
Dường như hôm nay Thục phi không đến tranh thủ tình cảm, nàng rất thân thiện trò chuyện với Tần lão phu nhân và mấy vị Liên phu nhân, sau đó đùa giỡn với mấy tiểu cô nương, nhìn qua có vẻ rất thích tiểu hài tử.
Hoàng hậu thường thường liếc sang Hoàng đế ngồi bên cạnh, phát hiện ánh mắt hắn luôn dừng ở chỗ Thục phi ngồi, ánh mắt ôn nhu như sắp chảy nước. Hoàng hậu nhất thời bị dọa một thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ, ngài xem, Thục phi muội muội có vẻ cực kỳ yêu thích tiểu cô nương!” Hoàng hậu che miệng cười duyên nói: “Nếu Tam hoàng tử là công chúa chắc sẽ rất hợp ý muội muội đó!”
Thục phi không chút để ý ẩn ý trong lời nói của nàng, ngước măt cười cười:“Mấy cô nương phủ An quốc công đều là biểu muội của thần thiếp, chỉ là tuổi tác cách nhau hơi xa, thần thiếp coi các nàng như tiểu bối, nhất thời hợp ý hơi nhiều lời, mong bệ hạ chớ trách.”
Lưu Diên hôm nay vẫn tỏ ra rất ôn hòa, nghe Thục phi nói vậy hắn chỉ cười nhạt: “Trẫm nhìn mấy tiểu thiên kim này cũng thấy vô cùng đáng yêu, huống chi thân là biểu tỷ như Thục phi? Thục phi nếu thích các nàng, dẫn các nàng tới ngự hoa viên đi dạo, nơi này toàn là người lớn nói chuyện, chắc các nàng không thích.”
Thục phi cười nhìn lướt qua Hoàng hậu, nhẹ nhàng đáp ứng, mỗi tay nắm một người đi ra cửa.
Thục phi rời đi không lâu, Lưu Diên đứng dậy, Hoàng hậu muốn tiễn hắn nhưng hắn phất phất tay: “Nàng cứ chiêu đãi các phu nhân Phủ An quốc công đi, mời họ dùng ngọ thiện trong cung. Trẫm mệt mỏi, không cần tiễn.”
Nghĩ Thục phi vừa rời khỏi hắn đã muốn đi, Hoàng hậu lòng đầy chua xót, lại không thể lộ ra mảy may, quỳ gối hành lễ: “Dạ, thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Kỳ thật trong Hoàng cung chẳng chả có gì hay để xem, nhất là với người đã quen thuộc nơi này như Liên Ngữ Hàm. Thế nhưng Liên Ngữ Tương và Liên Ngữ Yên lần đầu đi dạo trong cung. Nhất là Liên Ngữ Tương, thân là người xuyên việt, hứng thú của nàng đối với Hoàng cung khó có thể đo đếm được. Vậy nên, tình huống bây giờ là Thục phi dẫn ba tiểu cô nương đi một chút lại dừng, Thục phi không ngừng nói, Liên Ngữ Tương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hứng trí bừng bừng nghe, thỉnh thoảng nhu thuận đáp lại vài câu, những người khác trở thành phông nền.
Liên Ngữ Hàm chán ngán quét mắt nhìn Ngự Hoa Viên cả chục năm không thay đổi, thầm tính toán thời gian Lưu Diên cho người tới đón nàng. Quả nhiên, khi đi tới Lan Đài Thục phi dường như có chút cảm giác dừng chân, quay sang Liên Ngữ Hàm mặt đầy không kiên nhẫn, cười nói: “Ngữ Hàm không thích hoa à? Gần đây mới có một đám tiên hạc được đưa vào cung, ta phái cung nhân dẫn muội đi xem nhé?”
Liên Ngữ Hàm gật gật đầu, Thục phi ngoắc một cung nữ đứng hầu phía sau, để nàng ta dẫn Liên Ngữ Hàm đi Ngự Cầm Uyển.
Liên Ngữ Tương nhìn theo bóng lưng Liên Ngữ Hàm, cảm thấy dường như có điều gì đó cổ quái, nhưng trước mắt lần đi dạo Ngự Hoa Viên này vẫn hấp dẫn nàng hơn. Cho nên nàng chỉ suy tư chốc lát rồi lập tức lắc lắc đầu, đuổi đám suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi óc, tiếp tục tươi cười ngọt ngào trả lời câu hỏi của Thục phi.
Cung nhân dẫn Liên Ngữ Hàm đến trước một thủy các (lầu các xây trên mặt nước), tiểu cô nương không sợ, thản nhiên ngồi trên cây cầu trước thủy các, bắt đầu thưởng thức non sông tươi đẹp quanh mình.
“Sao không đi vào?” Giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng nàng, Liên Ngữ Hàm chưa quay đầu thân thể đã rơi vào trong vòng tay rộng lớn. Nam nhân ôm lấy tiểu nữ hài nho nhỏ, giọng điệu có chút trách cứ: “Mặt đất rất lạnh, đây còn là mép nước, nàng cứ ngồi như vậy… Thật là không trông chừng nàng không được.”
Liên Ngữ Hàm không thèm để ý cười cười, đầu ngửa ra tựa vào bờ vai hắn, cười hì hì hỏi: “Tần Hương Quân đã bị chàng thu phục à? Không những thế còn nghe lời quá mức, nàng ta không cảm thấy kỳ quái chàng tìm ta làm gì sao?” Nàng tươi cười có chút xấu xa.
Lưu Diên đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười cười: “Thế nàng nghĩ ta sẽ dùng lý do gì đón nàng tới? Tây Uyển còn có một vị Hàn gia lão thái phi đấy, mẹ nàng không dễ thoát thân nên gọi nàng tới gặp một lần cũng là chuyện rất bình thường, Thục phi còn vui vẻ bán cho Hàn gia chút mặt mũi.”
Liên Ngữ Hàm bừng tỉnh đại ngộ: “Ta đã quên mất Tây Uyển còn có một vị cô tổ mẫu (chị em của ông ngoại)…”
Tuy rằng trời đã sang thu, gần hồ nước vẫn có muỗi, Lưu Diên không chú ý, một lúc sau thấy trên mu bàn tay trắng nõn của tiểu cô nương nổi lên một nốt hồng hồng, nhất thời đau lòng không biết làm sao, vội vàng ôm tiểu nhân nhi về cung Vị Ương bôi thuốc.
Nơi bị đốt được thoa ít thuốc mỡ mát lạnh, tiểu cô nương thấy chân mày Lưu Diên nhíu chặt nhịn không được đưa tay xoa: “Ngày ngày cau mày, ngày ngày cau mày! Chàng vốn lớn tuổi hơn ta nhiều mà còn cau mày, chờ đến khi ta trưởng thành chẳng phải chàng sẽ biến thành lão đầu nhi (ông lão – xưng hô có ý thân mật) sao?”
Lưu Diên tức cười, nhẹ nhàng búng trán nàng: “Nàng có thể một ngày không làm ta tức giận không hử?” Biết rõ hắn để ý nhất là vấn đề tuổi tác còn thường xuyên làm hắn phiền não. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy còn chưa vui lắm, hắn nhón một quả nho đã lột vỏ nhét vào miệng nàng, thấy nàng phồng má trừng mình, tâm tình hắn tốt lên đôi chút, bắt đầu bón cho nàng ăn.
Trong điện không khí ấm áp, Trương Phúc đứng chờ trước cửa điện hồi lâu, rốt cuộc vững tâm hơn, nhẹ nhàng bước tới trước tấm bình phong sơn thủy khảm ngọc thạch, mặc dù còn cách một tấm chắn ông không dám ngẩng đầu lên, rũ mắt bẩm báo: “Bệ hạ, Sở vương cầu kiến.”