“Công ty là chỗ làm việc, không phải là chỗ trẻ con chơi”, Tiểu Tiểu rất không vui trả lời con trai.
“Đó cũng là chỗ con ngồi tù. Mẹ, Con Rùa Nhỏ sẽ lo lắng không biết con ở công ty có tốt không, phải để em ấy đi xem một chút, em ấy mới có thể yên tâm đi học”. Nghiêm Cẩn nói đầy lý lẽ.
“Cái gì là ngồi tù?”, Mai Khôi không hiểu.
“Chính là đem người ta nhốt lại, rất đáng thương”, Nghiêm Cẩn đáp nhanh như bay.
Tiểu Tiểu cốc đầu con trai một cái, nói với Mai Khôi: “Làm chuyện xấu mới bị nhốt lại, mục đích là để người làm chuyện xấu chịu phạt và thay đổi. Công ty không phải là phòng giam, đừng nghe anh Nghiêm Cẩn nói bừa”.
Nghiêm Cẩn nhảy lên: “Vậy cũng phải tận mắt nhìn thấy mới biết, Con Rùa Nhỏ không đến công ty, làm sao biết chỗ đó không phải phòng giam, để Con Rùa Nhỏ đi xem một chút mà. Trẻ con không có kiến thức rất đáng thương”.
Tiểu Tiểu lau lau miệng cho Mai Khôi, không để ý đến lời này của con trai. Thằng nhóc này muốn kéo Mai Khôi đi, chẳng phải xuất phát từ lòng ham chơi sao? Nếu Mai Khôi ở đó, Nghiêm Lạc đương nhiên sẽ không ép con trai huấn luyện học hành nữa, chút tâm sự này của Nghiêm Cẩn, người làm mẹ đương nhiên biết. Thế là cô nói: “Con tự mình đi nói với bố con, bố đồng ý là được”.
*STENT*
Ý bảo cậu tự đối phó với bố? Nghiêm Cẩn không có gan này. Cậu nhìn Mai Khôi một cái, cô bé đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống nước, con rùa ngốc này, thật đần, cũng không biết phối hợp với cậu một chút. Nghiêm Cẩn không có cách nào nữa, đành tập trung tinh thần, dùng ý niệm gọi về hướng Mai Khôi: “Con Rùa Nhỏ, Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, nghe thấy xin trả lời, nghe thấy xin trả lời”.
Mai Khôi đặt cốc xuống, nghi hoặc không hiểu, quay đầu sang hướng Nghiêm Cẩn ngồi, hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
Tiểu Tiểu đang thu dọn bát đũa, nghe thấy quay đầu hỏi: “Cái gì?”. “Không có gì, không có gì”, Nghiêm Cẩn vội vàng cắt ngang lời mẹ. Cậu tiếp tục dùng ý niệm nói: “Đây là hành động bí mật, không thể nói chuyện, Con Rùa Nhỏ, suýt chút nữa em làm lộ rồi”.
Miệng Mai Khôi há hốc thành chữ O, sau đó gật gật đầu, cuối cùng đã hiểu. Nghiêm Cẩn lúc này mới hài lòng, ra chỉ thị không lời: “Một lát bố anh thay quần áo xong đi ra ngoài, em hãy lao đến ôm lấy chân ông, bảo ông đưa em đến công ty”.
“Được.” Mai Khôi gật gật đầu, chuyện này hình như không phải chuyện xấu, cô nghe anh trai.
Nghiêm Lạc thay xong quần áo đi ra, hai đứa trẻ nhìn chằm chằm sang anh. Nghiêm Cẩn đang hạ lệnh trong đầu: “Chính là lúc này, Con Rùa Nhỏ, xông lên”.
Mai Khôi được lệnh, bò xuống khỏi ghế, đôi chân ngắn bước bước, chạy đến trước mặt Nghiêm Lạc, một tay ôm lấy chân anh. Nghiêm Lạc cúi đầu, nhìn vào cặp mắt đen như ngọc thạch của Mai Khôi, hỏi: “Mai Khôi, sao vậy?”.
“Chú ơi…” Giọng nói Mai Khôi non nớt vừa nói được hai tiếng, liền tắc nghẹn. Cô bé hỏi Nghiêm Cẩn ở trong đầu: “Anh ơi, phải nói gì đây?”
Nghiêm Cẩn lúc này sốt ruột, vội vàng dạy cô bé: “Cứ nói em cũng muốn đến công ty”.
Thế là Mai Khôi liền nói với Nghiêm Lạc: “Cháu cũng muốn đến công ty”. Ánh mắt của Nghiêm Lạc chuyển từ trên người Mai Khôi đáng yêu sang con trai mình, chỉ thấy Nghiêm Cẩn đang làm bộ làm tịch đi đến sofa nhặt cuốn tạp chí thời trang của mẹ lên, rồi giấu mặt sau cuốn tạp chí.
Nghiêm Lạc không nói gì, Mai Khôi cũng không biết ứng đối, chỉ ôm chân anh, ngẩn ra nhìn. Trong lòng Nghiêm Cẩn chỉ sợ việc không thành, vội vàng hạ chỉ thị mới cho cô bé: “Bố không đồng ý, em ngồi xuống đất khóc”.
Mai Khôi rất nghe lời, liền “bụp, rầm” một cái ngồi xuống đất, nhăn nhó mặt mày, sau đó hỏi Nghiêm Cẩn: “Anh ơi, không khóc được thì làm thế nào?”.
Nghiêm Cẩn vừa kích đông, suýt chút nữa ném cả cuốn tạp chí trên tay đi, đồ ngốc nghếch này, sao mà có thể ngốc như vậy chứ, khóc không ra thì cứ giả vờ đi.
Mai Khôi không nhận được chỉ thị cho bước tiếp theo, đáng thương chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể chăm chú nhìn Nghiêm Lạc. Bị cô bé đáng yêu này nhìn khiến cho mềm cả người, Nghiêm Lạc thở dài, ôm Mai Khôi lên, đi đến sofa, cốc một ngón tay lên đầu con trai: “Chắc chắn lại là con đang giở trò quỷ”.
Nghiêm Cẩn ôm lấy đầu kêu oan: “Con đâu có, con bị oan uổng, mọi người có chiếc tai nào nghe thấy con xúi giục Con Rùa Nhỏ không. Là Con Rùa Nhỏ tự muốn đi, đúng chứ?”. Cậu trong miệng vừa nói, vừa không quên hô lên với Mai Khôi ở trong đầu: “Mau nói đúng, mau gật đầu”.
Mai Khôi “ồ” một tiếng, rất phối hợp gật gật đầu. Nghiêm Cẩn cưỡng chế đè nén sự kích động lại muốn cướp cô bé trong lòng bố về lắc cái đầu của cô bé, thật là Con Rùa Nhỏ vừa ngốc vừa đần, nên đáp “đúng”, tại sao lại đáp là “ồ” chứ?
Nghiêm Lạc bị Mai Khôi chọc cho cười, nhưng vẫn nói với con trai: “Công ty sẽ dọa Mai Khôi sợ, con đừng làm loạn”. Nghiêm Cẩn nhanh chóng nhảy lên đảm bảo: “Sẽ không đâu, Con Rùa Nhỏ biết cái gì là pháp thuật, Con Rùa Nhỏ sẽ không nói cho ai”.
Lần này không cần cậu dạy, Mai Khôi đã gật đầu: “Vâng, cháu biết pháp thuật, cháu sẽ không nói cho ai cả”.
Nghiêm Lạc nhìn cô bé, nghĩ cũng biết cô bé này sẽ không gây phiền phức, liền nói: “Được thôi, hôm nay không đến trường mẫu giáo, chú đưa cháu đến công ty”.
“Ồ zê!” Nghiêm Cẩn vui đến mức nhảy tưng tưng, điều này biểu thị hôm nay cậu tự do rồi, ở công ty cũng có thể chơi. Nghiêm Lạc lườm một cái, nói với con trai: “Còn nói là không phải con giờ trò quỷ”.
Nghiêm Cẩn lao đến ôm lấy chân bố nịnh bợ: “Bố, bố thật đẹp trai, mẹ nhìn trúng bố thật quá có mắt”. Mai Khôi bị cảm xúc vui mừng của cậu cảm nhiễm, cũng cứ cười hì hì vui vẻ. Tiểu Tiểu từ trong bếp đi ra nhìn thấy một lớn hai nhỏ ôm nhau này, đang kinh ngạc, lại nhận được ánh mắt bất lực chẳng biết làm thế nào của ông xã, tự nhiên cũng thấy vui.
Cứ như vậy, ngày huấn luyện đặc biệt đầu tiên của Tiểu Ma Vương biến thành cả nhà chơi một ngày trong công ty. Tiểu Tiểu đặc biệt trang điểm cho Mai Khôi một chút, trên mái tóc kiểu em bé đen nháy mềm mại cài thêm một chiếc kẹp tai thỏ đáng yêu nữa, phối hợp với nụ cười má lúm đồng tiền mê người của Mai Khôi, trông vô cùng đáng yêu, vừa vào công ty liền bị mọi người bao vây.
“Em bé từ đâu đến thế này, đáng yêu quá.”
“Tiểu Tiểu, cô với Boss lại lén sinh một đứa nữa rồi? Đáng yêu quá giấu đi để chúng tôi không gặp à?”
“Tiểu Ma Vương xong đời rồi, thất sủng rồi, có em bé như thế này có thể vứt Tiểu Ma Vương đi rồi nhỉ?” Đề nghị này Boss đại nhân rất hứng thú, anh hỏi người phát ngôn Thư Đồng: “Vứt cho cô, muốn không?”.
Thư Đồng quay người đi luôn: “Hôm nay công việc rất nhiều, phải nhanh chóng đi làm thôi”. Nghiêm Cẩn bi phẫn lườm bóng lưng dì Đồng Đồng của câu, ghi nhớ món nợ này trong lòng, hừ, những người lớn này, thật không có mắt, Con Rùa Nhỏ ngốc nghếch, đâu có tốt bằng cậu.
Cậu nỗ lực đẩy từng người ra, dẫn Mai Khôi đi, vừa đi vừa quay đầu nói với bố mẹ: “Con đưa Con Rùa Nhỏ đi tham quan, một lát nữa sẽ đến phòng làm việc”. Mai Khôi bị quá nhiều người vây lấy, đang thấy hơi khó chịu, tin tức suy nghĩ của mọi người rất nhiều, cô bé phải rất gắng sức mới có thể ngăn chặn được, Nghiêm Cẩn kéo cô bé đi, vừa khéo giúp cô bé giải vây.
Nghiêm Cẩn vừa đưa Mai Khôi đi bộ, vừa giới thiệu: “Công ty của bố anh rất tuyệt, bọn anh chuyên đi bắt những con yêu ma quỷ quái, bảo vệ người khác, nhưng mà là người tốt mới bảo vệ, người xấu mặc kệ”.
“Đó chính là giống như các chú cảnh sát phải không?”
“Ừ, giống như các chú cảnh sát, chỉ là người xấu bắt không giống nhau. Hơn nữa trong này mỗi một cô chú đều biết pháp thuật đó, siêu lợi hại.” Nghiêm Cẩn dương dương đắc ý, hài lòng nhìn Mai Khôi ngạc nhiên thán phục há tròn miệng, điều này lần đầu tiên cậu cảm thấy, có ông bố Diêm Vương thực ra cũng không tồi.
Hai đứa trẻ đi chỗ này, xem chỗ kia. Nghiêm Cẩn là khách thường xuyên ở đây rồi, người nào cậu cũng quen, không những thông suốt không trở ngại, hơn nữa cả quãng đường còn có người dừng lại chào hỏi cậu, đùa với cậu. Trong ánh mắt sùng bái của Mai Khôi, lòng hám hư vinh của cậu bạn nhỏ Nghiêm Cẩn đạt đến sự thỏa mãn triệt để.
Câu đang nói khoác với Mai Khôi, Thủy Linh cùng chú chuột béo Bát Bát chạy đến, Thủy Linh suốt cả đoạn đường còn hét: “Tiểu Ma Vương, Tiểu Ma Vương, cậu đến tìm chúng tôi chơi?”. Thủy Linh là linh vật của nước, bản thân chính là có hình dạng của nước, có thể dùng hạt nước ảo hóa thành hình dạng của bất cứ vật nào. Còn Bát Bát là chú chuột linh, thân nhỏ tròn mũm mĩm, toàn một màu trắng như tuyết, chỉ có một nhúm lông màu nâu trên đỉnh đầu, dáng vẻ khiến người ta đặc biệt thích.
Hai linh vật nhỏ giống như xuất hiện từ trong phim hoạt hình vừa ra mắt, khiến cho Mai Khôi nhìn mãi không chán, quyến luyến không nỡ rời mắt đi. Nghiêm Cẩn lệnh cho Bát Bát: “Giả chết”. Bát Bát liền đấm mạnh một cái nằm ngửa trên mặt bàn, khiến Mai Khôi cười ha ha rất vui vẻ. Thủy Linh không chịu thua kém, hóa thành hình dáng mấy loại động vật trong phim hoạt hình nhảy nhót khiêu vũ, khiến Mai Khôi nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ.
Nghiêm Cẩn đang muốn giới thiệu hai tên này với Mai Khôi, nhưng bị Thủy Linh hét dừng: “Dừng, dừng, chúng tôi muốn tự mình giới thiệu”. Nó hóa thành hình dạng một chiếc sofa, Bát Bát rất phối hợp ngồi dựa lên trên mặt, trưng ra tạo hình rất cool, sau đó Thủy Linh nói: “Hai chúng tôi là tổ hợp linh lực sấm sét thần uy đệ nhất thiên hạ siêu cấp vô địch, phải nhớ rõ đó, trọng điểm là đệ nhất thiên hạ!”.
Mai Khôi chơi đùa vui đến mức cười híp cả mắt lại, Nghiêm Cẩn đảo đảo con ngươi, nói với Thủy Linh: “Cái gì đệ nhất thiên hạ, tôi với Con Rùa Nhỏ mới là tổ hợp đệ nhất thiên hạ”.
Bát Bát và Thủy Linh đều nhảy lên không phục. Bát Bát kêu “chít chít chít”, khuôn mặt sốt ruột, Mai Khôi dùng bàn tay nhỏ xoa xoa thân hình béo tròn của nó, an ủi: “Không phải nói hai người không lợi hại, hai người lợi hại nhất”.
Nghiêm Cẩn chống hai tay vào eo, nói với Thủy Linh và Bát Bát: “Chúng ta thi đấu chơi trốn tìm, bên nào thắng bên đó chính là đệ nhất thiên hạ”. Cậu kéo Mai Khôi sang một bên, kề vào tai cô bé nhỏ tiếng hỏi: “Em có thể biết bọn chúng nghĩ gì không?”.
Mai Khôi tập trung sức chú ý, sau đó gật gật đầu với Nghiêm Cẩn: “Bọn chúng cũng muốn chơi”.
Nghiêm Cẩn hài lòng, kéo Mai Khôi quay lại, nói: “Hai người có thể tích nhỏ, phụ trách đi trốn, tôi cùng Con Rùa Nhỏ phụ trách đi tìm, mỗi lẫn thời hạn là mười phút, năm trận thắng ba. Đội thua phải thừa nhận đội thắng kia là đệ nhất thiên hạ”.
Thủy Linh đắc ý: “Hi hi hi, Tiểu Ma Vương, cậu đừng hối hận đó”. Nó cùng Bát Bát chạy đến một bên cũng rì rì rầm rầm một hồi rồi quay lại: “Cứ quyết định như vậy, phạm vi trốn không vượt quá tầng lầu này”. Hai bên nói xong điều kiện, cùng bắt đầu trò chơi.
Hoàn toàn khác với không khí vui vẻ của đám trẻ con ở tầng dưới, tầng trên, trong phòng họp, Nghiêm Lạc đang cùng mấy người họp với hội trưởng của Hiệp hội siêu năng lực Phùng Quang Hoa, mọi người đều tập trung tinh thần.
Phùng Quang Hoa là người có siêu năng lực, anh có thể di chuyển đồ vật xuyên qua không gian. Vốn dĩ người có siêu năng lực đều rất kín đáo trong đám đông, nhưng ngày nay yêu ma hoành hành, rất nhiều người trong bọn họ đứng lên đấu tranh với các thế lực ma quái này, mọi người đoàn kết lại với nhau, tổ chức thành hiệp hội người có siêu năng lực.
Đáng tiếc siêu năng lực có mạnh hơn nữa, nhưng không hiểu bùa chú và sử dụng năng lượng chính xác, bọn họ đối phó với yêu ma có năng lực dị thường vẫn còn rất miễn cưỡng. Thế là bọn họ liền hướng sang phía các hàng ma sư xin giúp đỡ, dần dần như thế này đã liên kết được với tập đoàn Nhã Mã của Nghiêm Lạc, hai bên cũng tiến hành không ít hợp tác. Nhưng mà hai năm trở lại đây, một số người có siêu năng lực đột ngột bị mất tích hoặc là tử vong, khiến cho Phùng Quang Hoa lo lắng vô cùng.
“Ngoại trừ một số nhân lực tổn thất trước kia, bây giờ chúng tôi còn nhận được tin tức, có người đang ngầm tìm kiếm tâm ngữ giả[1], hai vị tâm ngữ giả trong hồ sơ của chúng tôi ghi chép đều đã mất tích, cho nên hy vọng Nghiêm tiên sinh có thể giúp đỡ chúng tôi điều tra những chuyện này, bảo vệ cho hội viên trong hiệp hội của chúng tôi.”
[1] Tâm ngữ: Những lời xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng. Tâm ngữ giả: Ý chỉ những người đọc được suy nghĩ của người khác.
“Vì sao là tâm ngữ giả? Mục tiêu bị tấn công trước đây chẳng phải đều là nhóm hệ vũ lực sao? Tâm ngữ giả lại không có năng lực tấn công”, Nghiêm Lạc thấy hơi khó hiểu.
Phùng Quang Hoa hít thở sâu một hơi: “Tâm ngữ giả bình thường chỉ là có thể nghe thấy hoặc nhìn thấy những sự việc trong lòng người khác, hoặc là có thể truyền đạt suy nghĩ của mình đến người khác, nhưng mà nghe nói có tâm ngữ giả có năng lực cấp cao nhất, còn có thể lọc đầu mối từ trong mọi người thông qua tin tức ý niệm, tìm thấy tin tình báo hoặc là người muốn tìm, thậm chí, có thể dùng ý niệm để khống chế hành động của một người”.
Nghiêm Lạc hiểu rồi: “Chính là giống như một công cụ bằng não người siêu mạnh, có thể đem thu thập lọc tất cả các tin tức ý thức, rồi tìm thấy thứ mình muốn? Nói như thế này, chẳng có bí mật gì giữ được nữa”.
“Đúng, nếu như lại phối hợp thêm lực với tấn công, vậy thì bất khả chiến bại rồi.” Tộc trưởng huyết tộc Cừu An ở bên cạnh xen lời, ông và Phùng Quang Hoa quen biết từ lâu, tính nghiêm trọng của sự việc lần này bộc lộ khiến ông cũng ngầm kinh hãi. Thử nghĩ xem, nếu như suy nghĩ đều bị người khác nắm rõ như lòng bàn tay, vậy kế hoạch chiến lược, sắp xếp hành động, nhược điểm năng lực gì đó, há chẳng phải toàn bộ đều hiện rõ trước mắt người ta sao? Vậy nếu như đối phương muốn tấn công họ, thì thật sự dễ như cắt đậu phụ rồi.
Nghiêm Lạc rõ ràng cũng nghĩ đến việc này rồi, anh suy nghĩ một lát, hỏi: “Tâm ngữ giả hiện nay các anh biết đã đạt đến cấp độ gì rồi?”.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, là có thể nắm chắc tin tức trong đầu óc của toàn bộ mọi người trong một tòa nhà, nhiều hơn nữa thì không được. Nhưng trước mắt chuyện bọn họ mất tích chúng tôi chẳng có một chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết mục đích của những kẻ sau lưng kia. Hơn nữa rất nhiều người có siêu năng lực lại không đăng ký trong hiệp hội của chúng tôi, cho nên hiện nay thật sự không nói chắc được họ có thể nắm chắc đến trình độ nào.” Phùng Quang Hoa giới thiệu tình hình, Cừu An bổ sung: “Đáng được an ủi đó là, chúng ta tìm một tâm ngữ giả làm trắc nghiệm, thêm vào những hiểu biết của A Hoa với tâm ngữ giả trước đó, chúng ta có thể suy luận tâm ngữ giả chỉ có thể cảm ứng được ý thức của con người, không có cách nào cảm ứng được với Thần tộc và Linh giới, cho nên chuyện này do dị tộc phi nhân loại chúng tôi đi điều tra, vẫn sẽ có tỉ lệ thắng cao hơn”.
“Chuyện này không thể coi nhẹ, chúng ta cần phải có nhiều tư liệu hơn mới được, nếu như năng lực của tâm ngữ giả mở rộng đến toàn thành phố, đột phá hạn chế với các chủng tộc loài khác, nhưng rơi vào trong tay người có dụng tâm khác, hậu quả sẽ không thể lường được.”
Cừu An gật đầu, nói tiếp: “Vương, trước đó chuyện xây trường học tôi đề nghị với người, người cân nhắc thế nào rồi? Bây giờ trẻ con có năng lực đặc biệt ngày càng nhiều, bọn nó gây họa cũng không ít, Huyết tộc chúng tôi rất đau đầu, đặt ở trong thôn cũng chẳng sao, nhưng bọn nó đều phải trưởng thành ra ngoài xã hội. Trong hiệp hội của A Hoa bên kia có có một số trẻ con có nhu cầu dạy dỗ như thế này. Bây giờ công ty không phải cũng cung cấp tập trung huấn luyện cho trẻ con của hàng ma sư loài người sao? Mở rộng tổ chức, cũng sẽ cho đứa trẻ khác cơ hội”.
Nghiêm Lạc nhớ đến cậu con trai Tiểu Ma Vương kia của mình, cũng thật sự là đau đầu, anh nói: “Tôi cũng thấy đồng cảm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp xúc tiến”.
Nghiêm Cẩn và Mai Khôi đang ở tầng lầu dưới chơi trốn tìm, và không biết sự việc ảnh hưởng đến vận mệnh hai đứa của cuộc họp nào đó đã xảy ra.
“Gọi Con Rùa Nhỏ, gọi Con Rùa Nhỏ, anh là Tiểu Ma Vương, bọn chúng trốn ở đâu? Em có trinh sát được không?”
“Thủy Linh đang ở trong nhà vệ sinh, em nhìn thấy hình ảnh vòi nước, nó chắc đang nhìn vòi nước đó, nó trốn trong bồn rửa tay.”
“Tốt quá rồi, ghi một công lớn cho em.”
“Bát Bát đang muốn trốn trong ngăn kéo, chúng ta nhất định không tìm thấy. Nhưng mà, anh ơi, ngăn kéo rất nhiều, làm thế nào?”
“Vậy có thể nhìn thấy gì?”
“Tối om om, ngăn kéo đóng rồi, không nhìn thấy.”
“Ừ, vậy em có thể nhìn thấy người khác có biết nó hay không, nếu không thì, anh gọi một tiếng, hỏi nó ở đâu, Bát Bát nghe thấy trong đầu nhất định phải vận động.”
“À, em nhìn thấy rồi, anh, em đưa anh đi.”
….
Trận trốn tìm này, Thủy Linh và Bát Bát đã hoàn toàn thua cuộc trong sự kỳ lạ chẳng hiểu gì và chẳng biết ra sao, Tiểu Ma Vương và Con Rùa Nhỏ vinh quang đăng ngôi tổ hợp đệ nhất thiên hạ.
Mà sự xoay chuyển của vẫn mệnh cũng đang dịch chuyển về phía trước theo thế chẳng thể ngăn cản được.