Nghiêm Cẩn ở trong trường học như cá gặp nước, trong thời gian ngắn ngủi đã quy được hai lớp năm thứ nhất và thứ hai về phạm vi khống chế của mình. Mọi người vô tình hay hữu ý đều coi cậu là chỉ huy, ngay đến Đổng Trạch Huy kia, sau mấy lần chịu thiệt thòi công khai có, ngấm ngầm có, bất mãn nhiều hơn nữa cũng không dám làm khó trước mặt cậu. Nghiêm Cẩn coi như đã trở thành người lãnh đạo nhỏ trong đám bạn học ở cấp nhỏ tuổi, thậm chí ở cấp lớn tuối, cậu cũng là một người nổi tiếng.
Nghiêm Cẩn đã thành bạn tốt của Hạ Bồi như ý nguyện. Cậu nhiều lần thí nghiệm xác nhận, Hạ Bồi thực sự là không có cách nào nghe được tâm ngữ của cậu, lúc này Nghiêm Cẩn mới yên tâm. Cậu chẳng hề muốn bất kỳ người nào biết được chuyện của Con Rùa Nhỏ từ chỗ cậu.
Nghiêm Cẩn thấy hơi thương xót Hạ Bồi, nhưng không quá thích cậu ta. Hạ Bồi nhát gan, cẩn trọng, vẫn luôn có tâm trạng muốn được đồng cảm, vô thức trưng ra dáng vẻ muốn giành lấy sự thương xót của những người ở xung quanh có thể tiếp nhận cậu ta. Cậu ta nhiều lần nói với Nghiêm Cẩn nỗi khổ từ nhỏ trong lòng mình, phải chịu tẩy chay gì, bị cưỡng ép vào bệnh viện như thế nào. Lúc mới bắt đầu nói như thế, Nghiêm Cẩn còn tiếp nhận được, dù gì cậu cũng rất hiếu kỳ đối với thế giới của tâm ngữ giả, nhưng nghe nhiều rồi, quay đi quay lại đều là một chuyện đó, Nghiêm Cẩn thấy chán nản.
Con Rùa Nhỏ nhà cậu không lải nhải như vậy, hơn nữa cô bé yên lặng, cứ coi như chịu ấm ức, nội trong phạm vi bản thân có thể chịu đựng được, cô bé sẽ không đi làm phiền người khác. Nào có giống như Hạ Bồi này, tuổi lớn hơn so với bọn cậu, nhưng chẳng hề mang dáng vẻ có thể gánh vác mọi chuyện gì cả.
Nghiêm Cẩn nghe ngóng chỗ Hạ Bồi xem có quen tâm ngữ giả nào khác không, rồi nói như đùa, nếu hai tâm ngữ giả A và B ở cùng nhau, thứ A nghĩ bị B biết, sau đó A lại biết chuyện B biết chuyện của mình rồi, sau đó B lại biết A biết rằng B biết chuyện của A rồi, tuần hoàn như vậy, chẳng phải sẽ mệt chết sao.
Hạ Bồi nghe thấy cũng cười, nói thực ra nếu tâm ngữ giả luyện tập nhiều, có thể ngăn chặn được tin tức của người khác, và cũng có thể che chắn được tin tức của bản thân mình. Cậu ta từng quen biết một vị giáo viên cùng là tâm ngữ giả trong Hiệp hội siêu năng lực, chính là giáo viên đó đã dạy cậu ta cách tập trung sức chú ý như thế nào, xây dựng một pháo đài ý thức an toàn, để bản thân mình có thể được yên tĩnh, nếu không thì, làm tâm ngữ giả rất đâu khổ, chuyện trong đầu người khác nghĩ toàn bộ đều chen vào đầu mình, căn bản là không chịu đựng nổi.
Trước khi học được cách che chắn, thế giới của Hạ Bồi không lúc nào không có những tạp âm và tiếng ồn, thậm chí rất nhiều cảm xúc oán hận và đau khổ ảnh hưởng đến cậu ta, dăm ngày ba bữa cậu ta lại sốt, xuất hiện ảo giác, sống không bằng chết. Vì để thoát khỏi những điều này, lúc còn rất nhỏ, Hạ Bồi thường điên cuồng đập đồ, tự làm thương bản thân, cho nên mới bị cưỡng chết bắt vào bệnh viện. Cứ như vậy sống rất lâu cho đến khi Phùng Quang Hoa tìm thấy cậu ta trong bệnh viện, và vị giáo viên tâm ngữ giả kia dạy cậu ta biết làm thế nào để bảo vệ bản thân, Hạ Bồi mới có thể làm người bình thường. Nhưng mà, mỗi khi biết cậu ta là tâm ngữ giả, mọi người đều sẽ né tranh, xa lánh cậu ta.
Hạ Bồi lại bắt đầu huyên thuyên không ngừng nói về lịch sử bi thảm của mình, nhưng Nghiêm Cẩn quan tâm lại là một vấn đề khác: “Vị giáo viên tâm ngữ giả trong hiệp hội kia tên là gì? Bây giờ ông ta ở đâu?”.
“Thầy giáo tên Hùng Đông Bình, ông ấy mất tích rồi. Cho nên thầy Phùng bảo anh đến trường học, nói ở đây sẽ an toàn hơn.”
“Là giáo viên nam à? Anh từng gặp qua giáo viên tâm ngữ giả nữ nào chưa?”
“Chưa, anh chỉ gặp mỗi thầy Hùng thôi. Thầy ấy rất lợi hại, có thể nghe thấy tâm ngữ của người trong cả một tòa nhà, còn có thể không chịu ảnh hưởng, lọc ra được ai là ai, đang làm gì. Năng lực khống chế của thầy rất mạnh, thầy có dạy anh, bảo chỉ cần luyện tập nhiều là được. Nhưng anh không muốn luyện, anh chỉ cần không nghe thấy tạp âm, không để người khác nghe thấy mình là được rồi.”
Chẳng muốn quản chuyện cậu ta có luyện tập hay không, Nghiêm Cẩn đang suy nghĩ tình trạng của Con Rùa Nhỏ. Không có tâm ngữ giả nữ, vậy chắc chắn là không có mẹ của Con Rùa Nhỏ. Con Rùa Nhỏ luôn nói nhớ mẹ, Nghiêm Cẩn cũng muốn mong chóng giúp cô bé tìm thấy bà. Quan trọng nhất đó là, mẹ của Con Rùa Nhỏ cũng là một tâm ngữ giả, bà ấy chắc chắn biết một số chuyện.
@[email protected]
Buổi tối, Nghiêm Cẩn theo lệ thường lén lút trèo vào tòa nhà văn phòng muốn gọi cho Mai Khôi. Lần này vào trong phòng làm việc của hiệu trưởng, cậu không ngờ rằng bị Tất Mặc Kỳ bắt ngay tại trận.
“Ta đặc biệt không khóa cửa, biết chắc cháu sẽ trèo vào từ cửa sổ. Bản lĩnh bố cháu dạy, đều được cháu dùng để trèo tường rồi”, Nghiêm Cẩn vừa mới chui vào phòng, liền nghe thấy tiếng ông chú của cậu.
Biết sự việc đã bại lộ, Nghiêm Cẩn bèn cười hì hì, nhào đến ôm lấy Tất Mặc Kỳ làm nũng: “Chú, chú còn để cửa cho cháu à, chú đối xử với cháu tốt quá. Hay là, chú cho cháu mượn di động, cháu sẽ càng thuận tiện hơn”.
Tất Mặc Kỳ cốc vào đầu cậu: “Thằng nhóc này, đã cho ít nắng mặt trời là xán lạn luôn, cháu còn không thể an phận chút sao? Hôm nay bố cháu còn hỏi về cháu đó”.
“Có phải bố hỏi cháu có nghịch ngợm ở trường học hay không phải không ạ?”
“Không phải, bố cháu hỏi là cháu nghịch ngợm những gì trong trường học rồi, có cần bố đến thăm cháu không?” Hiểu con không ai bằng cha, Nghiêm Lạc biết mong muốn Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn là điều không thể, có điều không rõ cậu đã gây ra những phiền phức gì.
Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy chuyện bố muốn đến thăm, có chút đông cứng. Tất Mặc Kỳ tiếp tục nói: “Cháu yên tâm, ta không nói cho bố cháu chuyện ngày đầu tiên cháu đến trường đã trộm điện thoại của người khác còn phá hỏng nó đâu, cũng không bảo cho anh ấy biết buổi tối hằng ngày cháu đều trèo tường, hoặc chuyện cháu đã đổi toàn bộ đồ ăn của nhà ăn Huyết tộc sang sinh tố cà chua, đương nhiên, còn cả chuyện cháu nhân lúc lớp lớn tuổi đang học, lẩn vào ký túc xá của người ta, tháo hết giường ra, rồi còn cả tháo hết toàn bộ đinh trong kho huấn luyện của trường nữa,… chú đều không nói”.
Nghiêm Cẩn vừa nghe vừa buồn cười. Hai tuần này ngoại trừ đi học, kết bạn, xây dựng phạm vi thế lực, hóa ra cậu còn làm không ít chuyện, bây giờ nghe nhắc đến, Nghiêm Cẩn cảm thấy rất thành công, chỉ là không ngờ rằng nhất cử nhất động của cậu hóa ra đều bị người khác nhìn thấy hết rồi.
“Báo cáo hiệu trưởng, cháu có chuyện muốn nói.”
“Cháu nói gì cũng đều không có tác dụng, lần này ra không nói cho bố, cho cháu một cơ hội, lần sau ta sẽ phải mời bố cháu đến uống trà.”
“Hiệu trưởng, theo như giáo dục tâm lý học mà nói, phải tiếp nhận lòng hiếu kỳ của trẻ con. Cháu làm những việc kia, chính là vì hiếu kỳ mà. Huyết tộc nói bọn họ tiến hóa rất nhiều rồi, cho nên cháu muốn thử xem sinh tố cà chua và máu nhân tạo đối với bọn họ có phải là giống nhau hay không thôi mà. Nếu như vũ khí của trường huấn luyện không thể dùng được nữa, giáo viên sẽ dạy mọi người như thế nào, cháu cũng rất muốn biết. Còn nữa ạ, học sinh của lớp lớn bắt nạt lớp bé bọn cháu, mâu thuẫn làm ầm lên đến chỗ giáo viên thì cũng chẳng hay ho gì, chúng cháu chỉ là dùng phương thức của người lớn giải quyết khúc mắc.”
“Phương thức của người lớn chính là đi tháo giường của người ta?”
“Không phải, không phải, nên nói rằng, áp dụng hình phạt nhẹ ngầm răn đe.”
Tất Mặc Kỳ ngồi trên sofa thở dài: “Tiểu Ma Vương à, cháu trời phú có tài năng đặc biệt, lại thích làm những chuyện ấu trĩ”. Anh chuyển sang vấn đề trước mắt: “Cháu nói xem, trường học rõ ràng có xây phòng điện thoại, các bạn học đều đến đó gọi điện thoại, tại sao cháu lại phải trèo tường buổi tối lén gọi điện thoại?”
“Phòng điện thoại quá nhiều người, phải xếp hàng rất lâu.”
“Vậy ban ngày cháu đến phòng làm việc mượn điện thoại, ai không cho cháu mượn chứ?”
“Ban ngày cháu bận mà.”
“Bận cái đầu cháu đó, có phải vì Con Rùa Nhỏ ban ngày đi học, không nhận được điện thoại chứ gì?”
“Chú, chú cũng biết rồi thì càng thuận tiện. Cháu gọi điện thoại chứ không làm chuyện xấu.” Nghiêm Cẩn mặt dày mày dạn cười hì hì, nhìn Tất Mặc Kỳ hơi nghiêng về phía cậu, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Chú, cháu thương lượng với chú một chuyện chính”.
Tất Mặc Kỳ nhìn cậu một cái, không trả lời. Nghiêm Cẩn nhào đến sofa, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Chú, trình độ của những giáo viên đó không được, rất nhiều thứ cháu đều hiểu rồi, trước đây bố cũng dạy cháu học, bây giờ ông ấy không ở đây, chú cũng mở mang một chút cho cháu, dạy cháu học đi”.
Tất Mặc Kỳ nhướn mày, Tiểu Ma Vương hiếu học như thế này, có vẻ hơi lạ nhỉ? “Vậy cháu muốn học gì?”
“Ý, trước tiên đơn giản một chút, cháu muốn luyện tập tốt việc di chuyển trong nháy mắt, nếu không thì chú dạy cháu thuật chiêu gọi đi!”
Tất Mặc Kỳ xoa xoa cằm: “Cháu muốn di chuyện trong nháy mắt để chạy trốn khi bố cháu đánh? Chiêu gọi mẹ cháu đến cứu mạng?”
“Nào có thể à?” Nghiêm Cẩn gửi theo một ánh mắt: IQ của chú tệ quá, nói “Với bản lĩnh kia của bố cháu, cháu còn có thể di chuyển trong nháy mắt chạy đi đâu, điều này chẳng phải là do cháu muốn phòng nếu như gặp phải người xấu, đánh không lại thì có thể chạy trốn sao? Lúc cần thiết, chiêu gọi bố cháu đến cứu cháu. Hai chiêu này tương đối thực dụng”.
“Được rồi tuy cảm thấy không có khả năng xảy ra chuyện này lắm, nhưng lý do này cũng tạm coi là hợp lý. Hôm nay bố cháu cũng nói với ta vấn đề này, cháu không giống so với những đứa trẻ kia, trước mặt những bài học và huấn luyện này đối với cháu mà nói quá đơn giản, bắt đầu từ tuần sau, buổi tối ta cùng bố cháu sẽ luân phiên lên lớp cho riêng cháu.”
“Hả, chú ơi, bố cháu còn phải ở cùng vợ chứ, chú lên lớp cho cháu là được rồi, không cần bố cháu.”
Tất Mặc Kỳ không nhịn được cười, lườm cậu một cái: “Bố cháu phải ở cùng vợ, ta thì không cần sao? Hai chúng ta lần lượt đến, cháu cứ làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý đi, bắt đầu từ tuần sau, cháu không có cơ hội trèo tường gọi điện thoại nữa đâu.” Tiểu tử thối này, chỉ biết sợ bố mình.
Nghiêm Cẩn nằm ngửa lên sofa rên rỉ: “Cháu không muốn đâu, vậy thì cháu còn thảm hơn cả đi làm cùng bố cháu đó. Cháu thôi học, cháu trực tiếp lao vào vòng ôm của bố cháu là được rồi, dù gì làm thế nào cũng đều là bị ông ấy huấn luyện, bây giờ ở trường học còn chiếm hết thời gian ngoài giờ học của người ta, quả thật không nhân đạo, cháu muốn thôi học, cháu muốn thôi học”.
“Vừa rồi cháu còn nói phải khai sáng, tiến hành rồi thì không thể nói thôi học như thế này, hưởng thụ cho tốt đi nhé, Tiểu Ma Vương.” Tất Mặc Kỳ chẳng thèm để ý đến bộ dạng giả vờ đáng thương của cậu.
Nghiêm Cẩn phật một cái ngồi dậy, bắt đầu đuổi người: “Chú, chú thay mặt ban thánh chỉ xong rồi, vậy chú có thể lui đi trước, cháu phải gọi điện thoại, tâm hồn nhỏ bé của cháu chịu đựng tổn thương rất lớn, cháu phải gọi điện thoại trị thương.”
Tất Mặc Kỳ tắt nụ cười, nhưng vẫn vỗ vỗ vào đầu cậu, trêu đùa mấy câu rồi đi.
Nghiêm Cẩn dỏng tai nghe ngóng, xác nhận thật sự không có người, liền nhanh chóng điện thoại: “Chú Mai, cháu tìm Con Rùa Nhỏ”.
“Là Nghiêm Cẩn à, vì sao buổi tối đều không đi ngủ vậy, Mai Khôi đã ngủ say rồi, có chuyện gì ngày mai gọi sau nhé”.
Được, người ta cũng đã nói như thế rồi, Nghiêm Cẩn thực sự không dám làm khó yêu cầu Mai Khánh Hải gọi con gái dậy nữa. Cậu dập điện thoại, đợi một lát, lại gọi một lần nữa, hy vọng Mai Khôi nghe thấy rồi ra nhắc điện thoại, nhưng nhận điện thoại vẫn là Mai Khánh Hải. Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy tiếng “A lô” của anh ta, vội vàng cúp máy.
Buồn quá! Tiểu Ma Vương không vui vẻ, hôm nay là một đêm bi thảm.
May mà hôm sau là cuối tuần, cuối tuần thứ hai từ khi khai giảng đến nay, trường học cuối cùng thể hiện lương tâm, đồng ý cho mọi người quay về nhà thăm người thân. Sáng sớm Nghiêm Cẩn đã thuh dọn ba lô, nhảy lên xe của trường đầu tiên, nóng lòng muốn chạy về nhà.
Về đến nhà, chẳng quan tâm làm nũng với mẹ, trước tiên cậu kéo ngay Con Rùa Nhỏ vào trong phòng nói chuyện bí mật.
“Anh đã nói cho em biết, trường học cũng có tâm ngữ giả, trước tiên em đừng thử truyền tin tức vào trường, em có nghe lời hay không?”
“Vâng, em đã nghe lời, không thử nữa.”
“Vậy tối qua vì sao em không đợi điện thoại của anh.”
Mai Khôi ngẩn ra, lời này chuyển đề tài nhanh quá. Cô bé thật thà đáp: “Em có đợi, nhưng đến giờ anh cũng không gọi, em mới đi ngủ”.
Nghiêm Cẩn không vui: “Đó là vì anh bị kéo dài thời gian mà, em đợi thêm một chút thì làm sao chứ, anh còn đặc biệt giúp em nghe ngóng tin tức, muốn báo cho em”.
Mai Khôi rất nghiêm túc giải thích: “Người ta mười giờ là sẽ buồn ngủ”.
“Vậy ở trường mẫu giáo em có để ý đến thằng nhóc Mặc Ngôn kia không?”
“Có.” Mai Khôi thật thà đáp, không do dự một chút nào.
Nghiêm Cẩn lần này không nhảy lên, mà ôm hai cánh tay: “Em không nhận điện thoại của anh, còn chơi với đối thủ đáng chết của anh, em có lỗi với anh”.
Mai Khôi hơi đần mặt ra, nghiêm trọng như vậy sao? Cô bé chớp mắt hỏi: “Vậy làm thế nào?”.
“Em phải dỗ dành anh vui vẻ, nói xin lỗi anh, anh mới nói cho em tin tức anh nghe ngóng được.”
“Em xin lỗi.” Mai Khôi dễ dàng nghe lời, chẳng tranh cãi gì liền nói ngay. Tiểu Ma Vương trái lại vô cùng không cảm thấy thành công, cậu cũng chẳng biết giận dỗi ra sao mới được, đành nói: “Anh hỏi rồi, tâm ngữ giả có thể phong thỏa tin tức, không để tâm ngữ giả khác biết, em cũng luyện tập nhé, luyện tốt rồi thì sẽ an toàn hơn, tâm ngữ giả khác sẽ không tìm thấy em nữa”. Cậu vì điều này còn phí không ít công sức gạ gẫm dò hỏi Hạ Bồi, cuối cùng còn hỏi ra được cả phương pháp nữa.
Mai Khôi chăm chú lắng nghe, gật đầu đồng ý. Nghiêm Cẩn do dự một lát, rồi vẫn nói: “Anh vẫn chưa hỏi được tin tức của mẹ em đâu? Trước mắt em đừng sốt ruột nhé”.
Mai Khôi cắn cắn mối: “Mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Bà vẫn không hề tìm em”.
“Sẽ không đâu, chúng ta cùng nhau tìm, sẽ tìm được thôi.” Nghiêm Cẩn vụng về ôm Mai Khôi: “Em đừng sợ nhé, anh sẽ bảo vệ em, em ngoan ngoãn đi học, phải giấu mình thật tốt. Anh sẽ nhanh chóng luyện tốt bản lĩnh”.
Nghiêm Cẩn đã nghĩ rồi, dựa vào một đứa trẻ như cậu thì không được, mà phải thâm nhập vào trong thế lực của bố mình, vừa tập luyện vừa điều tra về Hiệp hội siêu năng lực, theo đó tìm kiếm manh mối của bọn họ, còn cả những bệnh viện gì đó từng nhốt Hạ Bồi kia, cậu cũng phải nghe ngóng một chút. Cậu phải biết, phía sau điều này rất cuộc xảy ra chuyện gì?