“Mẹ Tiểu Tiểu nói không được.”
***
“Con Rùa Nhỏ, học sinh nam trong trường bọn em có nhiều không?”
“Cũng tạm ạ.”
“Cũng tạm là bao nhiêu?”
“Anh rất phiền phức đó.”
***
“Con Rùa Nhỏ, em sắp hai mươi rồi nhỉ, ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của em chúng ta đi lấy giấy chứng nhận nhé.”
“Anh trai, vẫn còn một năm nữa mà.”
“Đúng, sắp xếp trước kế hoạch một năm mà.”
“Nhưng mà anh chưa đủ tuổi.”
“Không sao cả, anh có thể thay đổi chứng minh thư để già thêm một tuổi, điều này không khó.”
“Nhưng mà em vẫn còn chưa tốt nghiệp, em muốn học cho xong.”
“Em ngốc như vậy, phải học rất lâu mới có thể tốt nghiệp nhỉ?”
“...”
***
“Con Rùa Nhỏ, tuổi xuân của anh đều hao phí hết cho em rồi, em còn muốn làm lỡ dở của anh bao lâu nữa?”
“Anh trai, còn mười tháng nữa em mới tròn hai mươi tuổi, anh cứ mươi ngày nửa tháng lại hỏi, phiền quá đi.”
“Anh làm thế này chẳng phải là sợ khả năng nhớ của em không tốt sao?”
“...”
***
Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Mai Khôi, cả nhà ăn một bữa cơm chúc mừng, rất nhiều bạn bè đến cùng mở party, ồn ào đến sáng sớm. Tiểu Tiểu ngày hôm sau theo dặn dò của con trai đi gọi cậu dậy, cậu nói hôm nay có chuyện rất quan trọng phải làm, sợ uống nhiều rồi không dậy được; lại nói đồng hồ báo thức không có tác dụng, bình thường đều là Mai Khôi đi gọi cậu, nhưng mà sợ Mai Khôi cũng uống nhiều không dậy được, cho nên phiền Tiểu Tiểu đi gọi giúp.
Nghiêm Cẩn từ sau khi tốt nghiệp thì đi làm chính thức, và đã mua lại căn hộ cũ của Mai Khôi trước kia ở dưới tầng mười bảy, sống bên dưới nhà bố mẹ, đương nhiên cậu lừa Mai Khôi đến sống cùng với mình, nhưng mà dưới sự yêu cầu của người “mẹ hiền” là Tiểu Tiểu đây cùng với “sự ngoan ngoãn nghe lời” của Mai Khôi, cậu đồng ý trước khi kết hôn sẽ không làm chuyện xấu.
Thế là để đánh thức con trai dậy, Tiểu Tiểu bèn gọi điện thoại cho cậu, nhưng điện thoại tắt máy, trong nhà tên nhóc đó không lắp điện thoại bàn. Tiểu Tiểu chẳng có cách nào, chỉ đành đi xuống lầu một chuyến. Cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào cô đã ngẩn người ra, quần áo giăng mắc từ phòng khách đến tận cửa phòng ngủ, quần áo của con trai và con gái lẫn lộn với nhau, khiến cô đầy giả tưởng về phong cảnh xuân sắc nơi đây.
Trong lòng Tiểu Tiểu đã có dự cảm không lành, quả nhiên đi vào trong phòng, cửa phòng ngủ không khóa, trên sàn nhà bên giường vứt nội y. Trên chiếc giường lớn, Mai Khôi khuôn mặt hồng hào gối đầu lên cánh tay Nghiêm Cẩn ngủ rất ngon. Chăn đắp lên đến vai hai người, lộ ra một phần da thịt, nhưng cũng đủ để người ta biết được hai người bọn họ chẳng hề mặc gì trong chăn. Trên cổ và vai Mai Khôi còn có dấu vết màu đỏ rất rõ ràng.
Tình cảnh này e là kẻ ngốc cũng sẽ biết được tối qua hai người làm gì rồi. Mai Khôi đang ngủ rất sâu, không hề phát giác ra chuyện Tiểu Tiểu đang đứng ở cửa, nhưng Nghiêm Cẩn thì đã tỉnh rồi. Cậu vui mừng hớn hở nhìn Tiểu Tiểu đến, còn oán than: “Mẹ à, con đợi rất lâu rồi mẹ mới đến”.
Đợi rất lâu? Đợi cái gì? Đợi người làm mẹ là cô đây đến chơi trò bắt gian trên giường sao? Tiểu Tiểu nổi giận, cậu con trai khốn nạn này, chắc chắn là Mai Khôi không đồng ý kết hôn với nó, nó liền giở trò xấu. Người làm mẹ quát lớn tiếng: “Tiểu Ma Vương!”.
Nghiêm Cẩn mừng hớn hở, phớt lờ sắc mặt của Tiểu Tiểu, cậu khẽ lay Mai Khôi dậy, hôn lên mái tóc búp bê cắt mái bằng mấy cái, Mai Khôi tối qua bị giày vò đủ rồi, vô cùng buồn ngủ và mệt mỏi, nên chỉ ậm ờ mấy tiếng mà không mở nổi mắt, rõ ràng không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Cẩn cắn một cái lên bờ vai tròn căng của cô bé, rất vui vẻ nói với cô: “Con Rùa Nhỏ, mau tỉnh dậy, mẹ gọi em dậy chịu trách nhiệm kìa!”.