Ta cố chấp cho rằng, đây là định luật của nữ chính, lá tác dụng của quầng sáng nữ chính, ta chính là thể chất chịu ngược. Nhưng ta cũng không phải kẻ chịu ngược cuồng, bởi vậy khi bị ngược ta sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Sự tình là thế này.
Khoảng ba ngày trước, ta bại lộ khuôn mặt tác giả cho ta trước một cơ thiếp có tâm ghen tị rất nặng của vương gia, tiếp theo, ta lại bị người hãm hại hắt cho vương gia một thùng phân lớn. Còn chưa hết. . . Khi vương gia có tâm tư gây rối với ta, ta không cẩn thận nôn mửa dịch dạ dày và một ít vật dơ bẩn vào thứ đang nhếch lên của vương gia.
Lúc đó, ta trơ mắt nhìn, thứ có thể xem như bơi lội trong bãi nôn của ta bị kinh sợ, thu nhỏ và mềm đi nhanh chóng. Nhìn thấy vật vốn đáng khinh ở trong bãi nôn dơ bẩn, ta đây bất hạnh lại bị ghê tởm đến, ngay cả che miệng cũng không kịp, lại muốn nôn tiếp.
Sắc mặt vương gia đại biến, dùng nội công hất ta từ trong phòng ra ngoài, làm ta lăn lộn trên đất mấy vòng, bả vai và đầu gối đều bị chút ngoại thương, nội thương thì không có. Mỗ vương gia vẫn rất đúng mực, không một chưởng chụp chết ta. Tính ra, ta mới quen biết mỗ vương gia mấy ngày, vậy mà đã khiến đệ đệ của hắn trải qua hai lần nguy hiểm, đột nhiên ta cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó ta liền gặp xui, bởi vì vương gia. . . Vật của hắn cả một ngày đều không đứng lên.
Mỗ vương gia bởi vì đột nhiên nhận đến kích thích, có lẽ trong lòng sinh ra bóng ma, tuổi trẻ còn có nguy cơ bị liệt dương! Nhưng là, giờ phút này ta lại không cao hứng nổi, ta biết, ta đã đắc tội người ta. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt vương gia nào đấy, nếu không kết cục của ta ngoại trừ bị ngược vẫn là bị ngược, ngoại trừ chết vẫn là chết.
Trong ba ngày này, hậu viện của vương gia giảm bớt mấy tiểu thiếp và nha hoàn không an phận, các nàng hầu hết đều chủ động vào phòng hầu hạ vương gia. Các nàng không đột nhiên bệnh chết thì là đột nhiên câm điếc, bị đuổi khỏi phủ, dù sao không có ai là có kết cục tốt. Hiện tại nhóm tiểu thiếp đều cảm thấy bất an, cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc mỗ vương gia nữa.
Hơn nữa, còn vụng trộm truyền ra tin tức cái đó của vương gia. . . đã ba ngày không ngẩng đầu lên được. Đúng là vì đám nữ nhân này biết vương gia có khả năng. . . bị liệt, nên mới bị xử lý.
Dường như tác giả rất thích thiết định máu lạnh và ngoan tuyệt như vậy, nữ nhân đối với vương gia chỉ là đồ chơi, muốn giết thì giết, muốn bỏ thì bỏ, tuy là thế, lại vẫn có rất nhiều nữ nhân thương hắn. Điểm ấy làm ta nghĩ không ra, may mà mỗ vương gia không phải người hỉ nộ vô thường, sẽ không giết người mỗi ngày.
Thế nhưng, dù là như vậy, ta cũng không cảm thấy vương gia có chỗ nào làm người thích. Trừ bỏ tiền và địa vị của hắn, à, còn có khuôn mặt. Được rồi, có lẽ là cả dáng người và công năng X?
Đại khái là vì người người đều yêu cao phú suất [1], không liên quan tới cá tính và tập tính.
[1] Cao phú suất: Diện mạo, tài phú hoàn mỹ vô khuyết.
Bọn tiểu thiếp nha hoàn không dám tiếp cận vương gia, sẽ đến phiền toái ta, bởi vậy mấy ngày nay ta rất không xong. Tất cả mọi người đều biết, ta hắt một thân phân vào vương gia, sau đó bị vương gia gọi đi hầu hạ, vương gia mới đột nhiên biến thành như vậy, cho nên các nàng đều chĩa mũi nhọn về phía ta, cả ngày làm phiền ta, không chỉ trích ta làm cái này không tốt thì là kiếm cớ chỉnh ta.
Đừng xem thường những người này là hạng nữ lưu, thực ra xuống tay vô cùng ngoan độc.
Hôm nay người này nói ta cái này làm không tốt, cái kia làm không tốt, đánh ta mấy roi, bởi vì đối phương là một tiểu thiếp, ta không so đo với nàng. Người kia thì tìm cơ hội giao việc nặng cho ta, tàn nhẫn nhất là khiến ta lỡ mất giờ cơm. Người có vị trí cao hơn ta một chút còn cho ta mấy bàn tay, làm mặt ta sưng thật to.
Ta nhận ra nha hoàn đánh ta mấy cái tát, chính là người hôm đó không thành công thượng vị. Ta cũng nhận ra tiểu thiếp tra tấn ta, chính là vị phu nhân ta đắc tội ngày đó. Sau khi bị ngược, ta lén tìm giấy bút, nhớ kỹ diện mạo và tên các nàng, buổi tối không ngủ được. . . Ta nguyền rủa.
Vương gia không quan tâm tới chuyện của ta, hiện tại hắn có việc quan trọng hơn cần làm, lúc này không nhớ tra tấn ta. Mà những người đó cũng không dám giết chết ta, sợ khi vương gia định làm gì ta thì không thấy người. Dù sao tác phong của vương gia đặt ở đây, cho dù cực kỳ muốn giết chết ta, các nàng cũng không dám hạ thủ.
Ý đồ làm hỏng mặt ta thì có, mặt ta đã bị đánh nhiều lần, bị đánh sưng còn không cho ta thuốc. Hạ độc cũng làm vài lần, quả thực tối độc là lòng dạ đàn bà! May mà, trước kia ta có kinh nghiệm hạ độc nữ chính rất nhiều lần, cho nên cũng không bị trúng chiêu.
Ta cũng không để ý khuôn mặt này như các nàng tưởng tượng, ngược lại ta còn khiến các nữ nhân muốn ta kêu gào khốn khổ thất vọng rồi. Ở trong mắt các nàng, ta chính là một nữ nhân yếu đuối nhẫn nhục chịu đựng, các nàng muốn làm gì thì làm, chính là loại hình tiểu bạch hoa. Nhưng ta không phải là một tiểu bạch hoa chỉ cần khóc đã khiến các nam nhân thương tiếc, tuy rằng ngoài mặt ta trông thật đáng thương, nhưng ta không có biểu cảm gì, cũng chưa từng khóc.
Giống như một con rối gỗ.
Lấy chỉ số thông minh mà tác giả đặt ra, sẽ không để các nàng nghĩ rằng người càng nhẫn nại thì khi trở mình sẽ càng ngoan độc, vì thế các nàng dần dần cho rằng ta là một nha đầu câm điếc có thể tùy ý khi nhục. Có tác giả muốn viết nữ chính thật mạnh mẽ, sẽ làm giảm chỉ số thông minh của tất cả mọi người, có tác giả muốn viết nữ chính nhu nhược, như vậy nữ phụ hãm hại bằng cách ngu ngốc nhất cũng là thông minh tuyệt đỉnh, cho dù hiện thực đặt trước mặt nữ chính, nàng sẽ làm như không thấy.
Mà ta, từng làm loại nữ phụ này. Đúng, chính là nhân vật giống như đám tiểu thiếp và nha hoàn hiện tại. Khác biệt chính là, ta là cấp quan trọng, mà không phải cấp vật hi sinh. Là loại người mà trước khi tác giả vạch trần ta là người xấu, không có một ai biết.
Vì thế, hiện tại ta đành coi mình là cái bánh bao yếu đuối, thế nhưng, ta sẽ lặng lẽ làm các nàng biết hai chữ bi kịch viết thế nào. Tuy rằng ta được thiết định là nhu nhược, ai bảo ta là nữ chính từng làm nữ phụ chứ. Đùa giỡn tâm cơ, ta giỏi nhất.
Nhưng, cũng không phải tất cả nữ phụ đều không có chỉ số thông minh, so với nữ phụ tác giả cố ý miêu tả "cá tính rõ ràng", một ít nhân vật bị sơ lược mới là thông minh. Các nàng không phải cái gì cũng không làm, chỉ là đứng một bên quan sát mà thôi, thế nhưng, đến khi vấn mệnh của các nàng là bị phân phát sau khi vai nam chính yêu nữ chính, không chịu đi? Ngược sẽ tới, đã ngược được nữ chính nhu nhược, lại càng đẩy bản thân lên đường cùng.
Cho nên nói, phối hợp diễn cũng không dễ làm như vậy, đáng tiếc hiện tại ta sẽ không đồng tình mấy kẻ ngược ta.
Thật vất vả mới làm xong việc, đã hoàng hôn, ta lại bị ép bỏ lỡ giờ cơm. Trở lại nơi nghỉ ngơi, một tiểu nha đầu hoạt bát cười hì hì chạy đến trước mặt ta, vụng trộm đưa cho ta một lọ thuốc, nhỏ giọng nói: "Thứ này dùng để bôi vết thương, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta lén lấy cho ngươi dùng, đừng cho người khác biết, ta đi làm việc trước đây."
Nói xong, nha hoàn liền quay đầu rời đi.
Ta nhìn lọ thuốc trong tay, nếu ta là nữ chính loại tiểu bạch yếu đuối, lúc này nên nước mắt lưng tròng cảm kích người ta, dùng thuốc ngay lập tức. Nếu ta là nữ chính loại cơ trí, trước tiên sẽ hoài nghi thuốc này có gì cổ quái hay không. Nhưng ta chỉ là nữ phụ có chút thông minh, vì thế ta không nghĩ nhiều, đặt lọ thuốc trong ngăn tủ, không dùng.
Nhưng lúc ta bỏ lọ thuốc vào, phát hiện bên trong còn có một lọ, ta lấy lọ kia ra, mở nút lọ, để xa ngửi một chút, có mùi thơm mát. Ta nghiêng đầu, suy nghĩ ai đặt trong này, rốt cuộc là muốn trị vết thương của ta, hay là muốn làm mặt ta hư thối.
Trong lúc ta đang suy xét, cái mũi ta giật giật, cảm động đến mức rơi nước mắt, ta ngửi thấy mùi bánh bao trong không khí!
Giờ phút này, một bàn tay từ ngoài cửa sổ luồn vào, trong tay là năm chiếc bánh bao được bọc giấy. Ta nước mắt lưng tròng chạy qua, nhìn chằm chằm bánh bao không tha, rất muốn hỏi chủ cái tay trong bánh bao này có thuốc diệt chuột hay không, nhưng ta lại không mở miệng được, cho đến khi chủ cái tay tiến nửa người vào.
Đây là một nam nhân mặc trang phục đầy tớ, có khuôn mặt không hề đặc sắc của người đi đường, ánh mắt không hề đặc sắc của người đi đường, không có khí chất đáng nói như người đi đường. Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đối với ta.
"Thế nào, đói bụng phải không. . ." Ánh mắt hắn quét đến mặt ta, rõ ràng nhận ra ta thảm đến mức nào, lại giống như không thấy được gì cả.
Ta yên lặng cầm một cái bánh bao, xé ra một miếng, nhét vào trong miệng hắn. Tách bánh bao ra, bẻ một nửa nhân trong, nhét vào trong miệng hắn. Ta yên lặng nhìn hắn ăn hay chưa, sau đó mới gặm bánh bao bằng tốc độ nhanh nhất của ta. Từng cái bánh bao ta đều làm vậy, cho đến khi ăn hết tất cả bánh bao, ta vỗ cái bụng tròn xoe, lộ ra một nụ cười vô cùng thê thảm.
". . . Vợ, hiện tại ngươi quả thực là trời sinh một đôi với ta!"
". . . . ." Cút! Ai trời sinh một đôi với ngươi! Đồ sẹo nam chỉnh dung cuồng nhà ngươi!
"Nhưng mà, ngươi thật là cẩn thận."
". . . . ." Ta không muốn nói chuyện với ngươi.
"Ta nghe nói một chuyện vô cùng thú vị, ta không muốn ngươi chà đạp thứ ghê tởm của nam nhân kia, ngươi lại chà đạp nó hỏng mất rồi."
". . . . . T T" Ta không cố ý!
"Vợ, ngươi quả là hung khí trời sinh."
Ngài. . . Lăn được không?
"Ta nghiêm túc nghĩ, nếu ta chán ghét ai, liền đặt vợ bên cạnh người đó."
Không thể nói chuyện. . . Thật sự khiến người ta căm tức!