"Ở phòng bếp nhóm bếp." Lục Trúc đáp trả.
Sau khi chúng ta vừa dứt lời, ta một cước bước vào gian phòng Lục Trúc nói. Vị trí của viện tử không phải rất tốt, ánh mặt trời chiếu đến không quá nhiều, mà gian phòng này là nơi âm u nhất trong viện, không khí cũng có chút ẩm ướt, hơn nữa còn có chút u ám. Cho dù là ban ngày, không cầm đèn cũng không nhìn rõ.
"Lục Trúc ngươi chọn chỗ cũng thực giỏi, cửa sổ vừa mở ra cũng có thể cảm thấy trận âm phong kia."
"Ai bảo những nơi khác đắt quá." Lục Trúc xấu hổ sờ mũi một cái, vừa đốt đèn.
Khi đèn sáng lên, ta rốt cuộc thấy rõ ràng vật phẩm bài biện chung quanh, bên tường để rương chứa quần áo, bên cạnh là giường.
"Chăn trên giường rất dơ, ta đã ném ra ngoài, ván giường cũng đã cọ qua, cũng đã quét dọn, cũng đã đuổi tận giết tuyệt toàn bộ gia tộc nhện rồi. Dĩ nhiên, gian phòng này không phải của tiểu thư ngươi." Lục Trúc vừa nói, vừa vui mừng nhìn Sẹo ca.
Cũng đã chung sống một thời gian dài như vậy, không ngờ ý đối địch của Lục Trúc với Sẹo ca vẫn mãnh liệt như vậy.
"Trừ khi mở cửa sổ có chút âm phong, ánh sáng hơi tối một chút ra, cũng không có điểm gì kỳ quái." Ta mở miệng nói.
Nghe ta nói vậy, Lục Trúc lập tức mang theo ta đi về phía bên giường, nàng vén vải bố đang trải trên ván giường lên, phía dưới lộ ra một chữ 'chết' thật to bằng máu, thoạt nhìn rất kinh khủng.
"Mới vừa rồi khi ta quét dọn, rõ ràng đã đóng cửa sổ, nhưng không biết vì sao cửa sổ lại tử mở ra, còn lắc lư lắc lư, ánh nến sáng rõ lúc sáng lúc tối, làm ta giật cả mình." Lục Trúc nói.
Ta cảm thấy có chút kỳ quái, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Ngoài cửa sổ trồng một cái cây, tuổi của cây kia đã rất lâu đời rồi, thân cây hai người ôm cũng không hết. Ta nhìn cái cây mấy lần, thời điểm đang muốn thu hồi nhãn thần, đột nhiên phát hiện bên cây có một cái đầu vươn ra, ta bị sợ đến nhảy về phía sau: "Nơi đó có người!"
"Cái gì?" Lục Trúc nghe được, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Nơi này cũng không phải là lầu hai, ta còn chạy ra cửa làm gì, trực tiếp leo cửa sổ nhanh hơn, hơn nữa cửa sổ nơi này cũng không cao. Ta rất nhanh liền bò ra ngoài, Sẹo ca cũng đi theo ta bò ra ngoài, chạy về phía cái cây kia. Sau khi đến, ta đi quanh cái cây vài vòng, không tìm được cái đầu đột nhiên ló ra vừa rồi. Trừ cái cây này, chung quanh còn đám cỏ dại, nhưng đám cỏ này vừa thưa vừa thấp, căn bản không giấu được người.
Cái đầu mới vừa rồi đi nơi nào rồi? Ta không tin tưởng trên thế giới này thật sự có quỷ, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày đấy.
Ta nghiêm túc tìm chung quanh cây, nếu như người kia không phải đột nhiên bay ra ngoài, chính là chui xuông dưới đất đi.
"Tìm dưới đất một chút." Sẹo ca dường như nghĩ giống như ta, mở miệng nói như vậy.
Lục Trúc rất nhanh cũng chạy tới, hướng về phía ta hỏi: "Người nào? Không thấy? Chẳng lẽ vô căn cứ biến mất rồi hả?"
"Ta không tin người sẽ vô căn cứ biến mất." Ta vừa nói, vừa gẩy đám cỏ trên mặt đất, ánh mắt quét tới quét lui trên thảm cỏ.
Đột nhiên, Lục Trúc hình như là nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Ta nhớ được Trương đại mụ đó nói, nơi này có một đường hầm, dường như ở chung quanh nơi này."
"Hả? Tìm một chút, nói không chừng đã trốn vào đó."
Chúng ta bắt đầu rà soát mặt đất, rốt cuộc, chúng ta nhanh chóng tìm thấy một cái nắp sắt. Ta cấp cho Lục Trúc một ánh mắt, để cho nàng cùng ta và Sẹo ca mở cái nắp này lên. Chúng ta mỗi người đứng một bên, đưa tay cầm dọc theo cái nắp, bê lên, dùng hết tất cả hơi sức cũng không nhấc lên được.
"Nắp này không dầy, thật sự là kỳ quái."
"Người nọ, có thể ở phía dưới nắp này hay không?" Ta nói.
"Có thể, ta đi tìm A Tam giúp một tay, tiểu thư đợi ở đây."
Ta gật đầu một cái, ra hiệu cho Lục Trúc bảo nàng đi nhanh về nhanh, Lục Trúc lập tức chạy đi.
"Sẽ có người nặng như vậy sao?" Sẹo ca kỳ quái mở miệng.
"Ai biết, tất cả đều có khả năng." Ta nói.
Lục Trúc không để chúng ta đợi bao lâu, rất nhanh dẫn A Tam tới, lần này bốn người chúng ta dùng sức, cuối cùng cũng nâng được cái nắp lên một khe nhỏ. Mấy người không ngừng cố gắng, liều mạng già nâng cái nắp lên, rốt cuộc, cái nắp cũng bị mấy người chúng ta nhấc lêni, để cho chúng ta nhìn thấy tại sao cái nắp này nặng như vậy.
Dọc theo viền nắp có những vòng khuyên, trong vòng xuyên mấy sợi dây, đầu khác của sợi dây buộc một tảng đá vô cùng lớn, trên tảng đá có một nữ hài tử còn trẻ đang ngồi.
Nữ hài trẻ tuổi toàn thân dơ bẩn, mặc y phục rách rưới, giống như là một tiểu ăn xin. Nàng thoạt nhìn vô cùng dinh dưỡng không đầy đủ, xanh xao vàng vọt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng.
A Tam tháo sợi dây cột vào phía trên nắp ra, ném nắp qua một bên, chúng ta cùng nhìn xuống dưới. Chỉ có vị trí giữa hầm là có ảnh sáng, bốn phía đều là bóng tối, nếu nữ hài chạy vào nơi tối, chúng ta liền không thấy nàng. Nhìn nữ tử này mấy lần, ta mở miệng nói: "Nguyên nhân ma quỷ lộng hành ở nơi này là đây, bất quá, tiểu nha đầu này dáng dấp thật quen mắt."
"Làm sao bây giờ? Phải đưa nàng ra sao?"
Ta gật đầu: "Đây là chuyện nhất thiết, nhưng người nào đây? Không có thang, chỉ có sợi dây."
Đang lúc chúng ta nói chuyện, nữ hài kia đã núp đến chỗ tối, nàng cũng không lên tiếng, xem ra có chút cổ quái. Bởi vì không biết phía dưới có nguy hiểm hay không, mới bắt đầu không ai di chuyển, cho đến khi Sẹo ca suy nghĩ kỹ một lát mới mở miệng.
"Ta đi cho, ta có khinh công." Sẹo ca nói làm liền làm, sau khi nói xong, lập tức nhảy xuống, không bao lâu phía dưới liền truyền đến tiếng kêu to của nữ hài kia.
Ta cùng Lục Trúc tiến tới nhìn, chỉ thấy Sẹo ca xách theo tiểu nha đầu kia xuất hiện. Ta cùng Lục Trúc vội vàng tránh ra, tránh đụng phải Sẹo ca.
"Ngươi buông ta ra!"
Nha đầu kia dường như thật lâu chưa nói chuyện, giọng vô cùng khán. Nàng vừa đến mặt đất, lập tức giùng giằng đẩy Sẹo ca ra.
Người đã lên tới, Sẹo ca cũng không muốn giữ lấy nàng, ngược lại quay đầu nhìn về phía ta mở miệng nói: "Phía dưới có thi thể nữ nhân."
Ta trầm mặc quay đầu nhìn về phía Lục Trúc: "Ngươi tìm được chỗ thật là tốt."
"Ta ta không biết a, biết có thi thể, ta liền không thuê nơi này! Khó trách nơi này âm u như vậy." Thanh âm của Lục Trúc đều bị hù dọa run lên: "Chúng ta phải lấy thi thể này lên sao?" Nàng nhìn ta.
Ta không nghĩ nhiều liền gật đầu một cái: "Thi thể đặt ở phía dưới kia cũng không tiện, trước tiên đưa lên đi."
Ta mới nói xong lời này, tiểu nha đầu kia lập tức đã ngăn ở bên miệng hầm, đỏ mắt nhìn mấy người chúng ta: "Các ngươi, không cho phép các ngươi đụng vào thân thể đại tiểu thư!"
Đại tiểu thư? Ta kỳ quái suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Ngươi không phải là nha đầu Hồng Mai chứ?"
Tiểu nha đầu trợn to cặp mắt nhìn ta: "Ngươi...ngươi biết ta? Ngươi là người nào? Ngươi là người của nhị tiểu thư sao?"
Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, là cái này đây.
Sắc mặt ta biến đổi, làm ra bộ dáng khiếp sợ: "Ngươi mới vừa nói đại tiểu thư gì, ngươi nói chẳng lẽ là Tuyết Nhu sư tỷ sao? Tuyết Nhu sư tỷ chết rồi?"
Tiểu nha đầu bình tĩnh nhìn ta vài lần, vẫn là khuôn mặt phòng bị, nàng hỏi ta: "Ngươi là ai?"
Ta trấn định nói: "Ta là sư muội của Uông Tuyết Nhu, lúc nhỏ chúng ta đã từng bái chung một sư phụ để học võ, chỉ là sư tỷ có hứng thú với ngâm thơ nên không kiên trì. Lần này ta, là đặc biệt muốn tới tìm sư tỷ ôn chuyện."
Khi Hồng Mai bốn tuổi bị bán vào Uông gia, từ nhỏ hầu hạ Uông Tuyết Nhu, quan hệ cùng Uông Tuyết Nhu không giống bình thường. Trong thiết định của tác giả, lúc Uông Tuyết Nhu còn rất nhỏ đã từng xuất môn học nghệ, bất quá chưa học thành đã trở về nhà rồi. Chính là bởi vì nàng từng học qua vài thứ, mới có thể nhận ra mình bị muội muội hạ độc.
Thấy ta nói như vậy, vẻ mặt tiểu nha đầu giãn ra chút.
"Đây đã là chuyện thật lâu trước đây, ta làm sao biết ngươi nói có thật hay không?"
Thấy tiểu nha đầu hỏi như thế, ta lập tức nói: "Ngươi có thể hỏi ta một chút về chuyện riêng tư khi còn nhỏ của Tuyết Nhu sư tỷ, chỉ cần ta trả lời được, ngươi sẽ biết rõ ta nói thật hay giả. Năm nay ta học thành xuất sư, chúng ta cũng có thật là nhiều năm không gặp, cho nên mới muốn đến gặp sư tỷ."
Thần sắc của tiểu nha đầu lại thả lỏng một chút, thật sự bắt đầu hỏi chuyện ta.
Ta toàn bộ cũng nghiêm túc mà tỉ mỉ trả lời, tiểu nha đầu kia mới rốt cuộc tin lời nói láo của ta. Để đạt được sự tin tưởng của tiểu nha đầu này, ta như đang làm bài tập về nhà! Cuối cùng, ta đạt được sự tin tưởng của tiểu nha đầu, rốt cuộc có thể mang thi thể của sư tỷ lên rồi.
Lúc này Uông Tuyết Nhu đã chết được một thời gian rồi, nhưng mà bởi vì lúc trước trúng độc, cho nên thi thể không thối rữa không cứng, trừ không có hô hấp cùng nhịp tim ra, hoàn toàn giống như một người đang ngủ.
Sau khi đưa thi thể của Uông Tuyết Nhu lên, Hồng Mai đỏ mắt hướng về phía thi thể của nàng khóc một trận. Ta và Lục Trúc đứng ở bên cạnh cũng đỏ tròng mắt, lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu khóc thút thít. Lúc này ta cũng không an ủi được nàng cái gì, hơn nữa, sau đó còn cần lợi dụng nàng, đến giúp đỡ ta.
Ta mím môi một cái, đột nhiên rất không thích loại cảm giác lợi dụng người khác này.
"Tiểu Hồng Mai, có thể nói cho ta biết, sư tỷ của ta xảy ra chuyện gì không?"
"Được, được, ta nói." Tiểu nha đầu thút tha thút thít, nói ra những gì mình biết.
Uông Tuyết Nhu có một muội muội, tên là Uông Tuyết Thiến, các nàng là song sinh, vì vậy ngày thường giống nhau như đúc, nhưng tỷ tỷ dịu dàng hào phóng hơn nhiều so với muội muội. Muội muội luôn tranh giành cùng tỷ tỷ khắp nơi, tính tình cực kỳ hiếu thắng. Nàng tranh cùng tỷ tỷ tranh sự sủng ái của người nhà, tranh thể diện, tranh bất kỳ chuyện gì có thể tranh, đến cuối cùng, lại còn muốn tranh trượng phu của tỷ tỷ.
Vì để lấy được nam nhân không thuộc về nàng, Uông Tuyết Thiến phát rồ hạ độc tỷ tỷ của mình, nhưng cũng rất nhanh liền bị Uông Tuyết Nhu phát hiện. Uông Tuyết Nhu cái gì cũng có thể tặng cho muội muội, chỉ có nam nhân yêu thương là không chịu nhường lại. Sau khi biết muội muội thế nhưng hạ độc mình, nàng liền một mình hẹn muội muội ra ngoài, muốn nói rõ ràng cùng nàng, thuận tiện muốn thuốc giải.
Nhưng Uông Tuyết Thiến chẳng những không giao thuốc giải ra, còn muốn đẩy thân tỷ tỷ xuống vách núi.
Khi đó, Hồng Mai vì được tiểu thư nhà mình phân phó, chỉ là coi chừng ở xa xa, không cho Uông Tuyết Thiến phát hiện. Vì vậy, Hồng Mai cũng tận mắt thấy Uông Tuyết Thiến cỡ nào ác độc, thậm chí ngay cả tỷ tỷ song sinh của mình cũng hạ độc thủ được.
Hồng Mai vừa nói vừa khóc, ta vỗ bả vai của nàng, an ủi nàng: "Sư tỷ không chết vô ích, ta tuyệt đối sẽ. . . . . . Khiến người hại chết nàng trả giá thật lớn."