Đây là một thôn nhỏ, núi cũng không lớn, leo núi không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh, ta liền đến nơi mỗi ngày tài tử đều đến đứng. Ở nơi nào đó bên vách núi, ta nhìn về một nơi xa xa. Diễn trò, có lúc không chỉ cần diễn kỹ là được, còn phải tương dung cùng hoàn cảnh chung quanh, như vậy mới có thể biểu hiện càng thêm xuất sắc, hoàn mỹ.
Ta không cho ba người kia theo tới, tránh cho bọn họ lại gây chuyện xấu, cho dù trước khi ta ra khỏi cửa thấy bộ dáng vô cùng thương tâm của Sẹo ca cũng vậy, ta mới sẽ không bởi đôi mắt ti hí của hắn mà dao động.
Ta dọn xong tư thế, một bộ trang B đón gió đứng ngay ngắn, một thân bạch y bồng bềnh. . . . . . Như quỷ.
Lấy suy nghĩ của người bình thường, sáng sớm lên núi không người phát hiện một bạch y nữ tử đang đứng đó, đều sẽ cảm giác đụng phải quỷ, nhưng suy nghĩ của tác giả viết văn này không phải là bình thường. Cho nên, có người nhìn thấy ta mà nói sẽ không cảm thấy đụng phải quỷ, làm không tốt còn cảm thấy đụng phải Thần Tiên, không khí chung quanh ta nắm bắt rất tốt.
Sáng sớm, còn mang theo chút sương mù, thêm thần bí.
Nhân vật hiện tại của ta là một nữ nhân thất tình, ta phải hảo hảo bi thương, hảo hảo biểu hiện. Ta chờ một hồi, thấy tài tử chậm chạp không đến, cũng mệt mỏi, liền dứt khoát ngồi xuống, đung đưa chân bên sườn núi, làm động tác nguy hiểm. Làn váy cùng ống tay áo to lớn của ta bị gió thổi lướt trên vách núi, thoạt nhìn vô cùng phiêu dật.
Ta nghĩ, quyết định hát một bài, dù sao không có ai ở đây, luyện tập một chút. Cho dù có người đến, cũng chỉ có một mình tài tử. Nếu như muốn ca hát, tốt nhất không nên hát một bài hát quá vui mừng quá hiện đại , nếu không sẽ phá hư hình tượng, xóa sạch sẽ. Chẳng lẽ muốn hát một bài nãi nãi ca sao?
Mặc dù nàng kia hóa thành phấn hoa thổi tới bên cạnh quân vương, lời ca này có chút. . . . . . Chết không biết xấu hổ, bất quá, lời ca như thế vẫn rất thích hợp với văn này.
Đầu tiên ta nhìn về phía sau, thấy không có ai ta mới hắng giọng một cái, sau khi thanh giọng, ta bắt đầu nhìn xa xa phía chân trời, mở miệng hát. Ta luyện trước một chút, chờ khi tài tử tới, phải làm cho hắn vừa nghe liền nghe ra tâm tình bi thường trong thanh âm của ta, không cần dùng ánh mắt của ta để biểu hiện vẫn có thể lây nhiễm đến hắn.
Hát mấy câu, ta cảm thấy ta mệt mỏi. Hành động này thật là ngu, ta nghĩ như vậy. Ở đỉnh núi hát nãi nãi ca quả nhiên được không thích hợp với ta, nhưng nếu như hát sơn ca đại khái sẽ rất dọa người. Nhưng loại nãi nãi ca mềm mại yếu đuối đó ta thật sự là hát không ra mùi vị thâm tình, đang chờ tài tử, ta rốt cuộc bởi vì nhàm chán mà hừ hừ nổi lên lưu hành ca, vừa lúc đó, tài tử xuất hiện. . . . . .
Thì ra, tài tử cũng ghét bỏ nãi nãi ca giống như ta sao?
Ta hướng về phía sau liếc mắt một cái, giả bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhìn về trước mặt. Sau khi cố gắng nổi lên một cảm xúc bi thương, ta hát tiếp.
". . . . . . Ta đi về phía trước nhưng mà lại như lui về phía sau, ta đang dùng tưởng niệm cuồng hoan tịch mịch, càng khoái nhạc lại càng mất mác, sau khi tình yêu đưa ta lên cao, lại để cho tâm học được trụy lạc, hoài niệm này là bầu trời rộng rãi, mặc dù nơi đó, không khí rất mỏng manh. . . . . ."
Ta nhìn trúng lời ca của bài hát này, nhưng không biết tài tử có để ý bài hát này có chút trực bạch hay không.
Trực bạch nói ra tình yêu trong lòng đối với người đã bỏ lỡ, ta nghĩ, cái này vô cùng thích hợp lúc này.
"Ta cố gắng nhớ tới khi ngươi cười ngươi khóc, để cho mình yêu ngươi lại học được cách buông tha, ta không muốn nhớ ngươi. Cho dù có thể, ta thà rằng nhớ tất cả thương tâm. Ta cố gắng nhớ tới ngươi mà đau khổ rồi cũng không còn quan hệ, dùng quyết định chúc phúc cùng cảm kích dũng cảm mất đi ngươi, yêu ngươi, mặc dù gian khổ, ta không nói thật xin lỗi. . . . . ."
Ta cố gắng dùng tiếng hát tới nhắn nhủ cảm xúc bi thương của ta, thời điểm cảm xúc tới, ta liền có thể yên lặng chảy nước mắt.
Ta nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, hắn đang nhẹ nhàng, từ từ áp vào.
Lúc này ta không phải đơn giản đỏ tròng mắt, mà là từ từ, khiến cảm xúc bi thương tích tụ từng chút từng chút, không buông thả lập tức, tựa như hoàn toàn trầm tĩnh trong cảm xúc bi thương. Ta đưa tay ra, nhìn ống tay áo của mình bị gió lướt qua, dáng người ta mỏng manh đơn bạc, một bộ như bị gió thổi xuống vách núi.
Tài tử rốt cuộc đi tới bên cạnh ta, ta hiểu rõ hắn đang nhìn ta, có lẽ là nghĩ muốn nói gì đó. Ta hơi động động, hắn sẽ phải đưa tay tới đỡ ta, ta từ từ quay đầu, nhìn hắn: ". . . . . . Biểu ca."
Khi ta nhìn hắn thì trên mặt có nhàn nhạt nước mắt.
Tài tử nhìn ta, ánh mắt đã hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng vẫn là thở dài: "Cô nương, nơi này rất nguy hiểm, vẫn là nhanh rời khỏi đây một chút thôi."
"Ta có lời phải nói, để cho ta nói xong đi." Ta quay đầu đi, nhìn về phía dưới vách núi. Chỗ này thật ra không cao, ngã xuống không chết người được, nhưng sẽ rất khổ sở, bởi vì là độ cao có thể ngã gãy tay gãy chân.
"Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta luôn luôn thích đi theo phía sau ngươi, thấy ngươi làm gì đều học làm theo, ngươi cũng không thấy phiền. Thời điểm hiểu chuyện, ngươi thích đọc sách, ta liền tìm hiểu thi từ, luôn sợ, có một ngày không theo kịp ngươi, không nói nên lời. Ngươi thích đi khắp nơi, ta liền kéo thân thể như vậy, xa xa truy đuổi theo sau dấu chân ngươi." Ta vừa nói, tròng mắt thương cảm nhìn về phía tài tử.
"Biểu ca, ngươi đã nói yêu ta, ta. . . . . . Tin." Ta từ từ đứng lên dưới ánh mắt lo lắng của tài tử.
"Trước đây, ngươi nói ngươi phải đi xa nhà, thế nào cũng không để cho ta đi cùng, khi đó ta đã cảm thấy không đúng, sau lại nghe được nha hoàn nói. . . . . . Ngươi phải thành thân rồi."
Ta từng bước một đến gần tài tử, tài tử nhìn ta, ánh mắt mang theo nghi ngờ cùng lo lắng. Ta đưa tay, liền níu lấy ống tay áo của hắn: "Ta không tin, tới tìm ngươi. Ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn thích ta, nhưng lại không thể cưới ta, người kia có thể mang đến lợi ích cho gia tộc của ngươi, mà ta không thể. . . . . ." Ta vừa nói xong, nước mắt lại từ từ hiện ra ngoài, ta nắm thật chặt y phục của hắn, tay dùng khí lực lớn cũng trắng bệch.
"Ta, ta thật vất vả mới buông bỏ tất cả đi tới tới đây, tại sao. . . . . . Không ngờ sẽ gặp được biểu ca. Nếu không thể cưới ta, tại sao không đối xử với ta càng thêm tàn nhẫn, càng thêm tuyệt tình, không lưu lại cho ta một tia hi vọng nào, để cho ta tuyệt vọng đến chết." Lúc trong mắt ta mang tới cảm xúc thống hận thì mới để cho nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, ta nắm thật chặt tay áo của hắn, thế nào cũng không buông tay.
"Ta dù thích biểu ca thế nào, cũng không cách nào chia sẻ cùng người khác, đây là ích kỷ của ta, từ bên trong, nhưng vẫn không nhịn được lòng mang hi vọng. Hi vọng biểu ca quay đầu lại nhìn ta một cái, cũng hi vọng, biểu ca dứt khoát sạch sẽ lần nữa, không cần lưu lại cho ta một tia hi vọng. Nói ngươi yêu nàng, nói ngươi muốn nàng, nói ngươi phiền ta, nói ngươi chưa từng yêu ta, nói ta thân thể ốm yếu như vậy căn bản không xứng với ngươi. Không cần dịu dáng với ta nữa, không cần nói chuyện với ta nữa, không cần dùng ánh mắt lo lắng ánh nhìn ta nữa!"
"Biểu ca, để cho ta càng tuyệt vọng hơn chút, để cho ta hận không thể rời khỏi ngươi, vì vậy biến mất trên thế giới này. Ta, không cách nào ngăn cản được tâm tình thích biểu ca, cũng chỉ có, chỉ có con đường này có thể đi, coi như đau lòng đến chết, vừa nghĩ tới muốn quên biểu ca, ta vẫn là sống không bằng chết, ta nghĩ, chỉ có khiến yêu thành hận mới có thể. . . . . ." Ta vừa nói, vừa bất lực vừa khổ sở nhìn hắn, nước mắt không phải rất nhiều, chảy xuống một giọt đủ rồi.
Tài tử từ từ đưa tay ra, nắm hai vai gầy yếu của ta.
Tròng mắt hắn nhìn ta thật sâu, ta cũng nghiêm túc nhìn hắn.
Lúc này, tài tử thở dài rất sâu một hơi, nói: "Biểu ca của ngươi có phải dáng dấp rất giống ta hay không? Nếu như vậy, hắn thật là một người làm cho người ta hâm mộ. Tin tưởng ta, cho dù ta thật sự là biểu ca của ngươi, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, nữ tử giống như ngươi, lại có người nam nhân nào sẽ chán ghét, sẽ ghét bỏ. . . . . ."
"Đủ rồi!" Ta đưa tay, che lại bờ môi của hắn: "Biểu ca, cõi đời này người nào ta đều sẽ nhận lầm, chỉ có ngươi sẽ không, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ta đối với ngươi quá quen thuộc, như thế nào có thể nhận lầm? Dung mạo của ngươi, thanh âm của ngươi, bóng lưng của ngươi, tất cả ta đều quen thuộc làm sao. Biểu ca, đây là biện pháp của ngươi muốn đuổi ta đi sao? !"
Ta cau mày, bi thống nhìn hắn, từ từ lui về phía sau: "Giả bộ làm người xa lạ tới để cho ta buông tay sao? Nếu nói như vậy, cũng không cần dịu dàng với ta nữa, tuyệt tình một chút nữa, cũng không cần nói như thế nữa. Nếu như chỉ là loại trình độ này, vẫn còn thiếu rất nhiều . . . . . . Biểu ca, ta sẽ giống như khi còn bé, hiện tại ta biết ngươi ở đâu, yên tâm đi, ta sẽ chỉ sống ở xa xa nhìn đến chỗ của ngươi, tuyệt đối sẽ không chủ động đi quấy rầy, nếu như. . . . . . Nếu quả như thật muốn đuổi ta đi, xin dùng biện pháp khác."
Ta nói xong, liền quay người sang, cho hắn nhìn bóng lưng cô độc của ta.
Ta nói nhiều lời như thế, mỗi câu đều lựa chọn tốt lắm, dùng để đâm vào trái tim tài tử.
Hắn yêu biểu muội, lại bị biểu muội vứt bỏ, hắn thiếu, là một loại thâm tình, là một loại cố chấp.
Thời điểm ta quay đầu, tay liền bị kéo lại, tài tử có chút nóng nảy: "Không phải như vậy, cô nương, ta thật sự không phải là biểu ca của ngươi, cho dù dung mạo của chúng ta tương tự, nhưng chúng ta hoàn toàn chính xác không phải là một người."
Ta không nhìn hắn, chỉ là đưa lưng về phía hắn nói chuyện, âm thanh mang theo một chút bi thương và mờ mịt: "Nếu như ngươi không phải là biểu ca, vậy hiện tại hắn đang thành thân, cùng nữ nhân kia. Nếu như ngươi không phải là biểu ca, sẽ không có người lôi kéo tay của ta, biểu ca ở một nơi khác đang ân ái cùng một người khác. . . . . ." Ta nói xong, từ từ rút tay khỏi tay tài tử, từng bước một rời đi.
Tài tử đuổi đi theo, bộ dạng của ta rõ ràng không để cho hắn yên tâm, rõ ràng khiến cho hắn đuổi theo.
Khi tài tử muốn đuổi theo, hắn đột nhiên chân trượt, ngã về phía vách núi. Mẹ kiếp, tài tử ngươi không cần yếu ớt như vậy chứ.
Ta len lén nghiêng đầu quan sát, hồi hộp trong nội tâm hạ xuống, phản xạ có điều kiện nhào về phía hắn, hiểm hiểm bắt được tay của hắn, rơi ở trên vách núi.
Nếu ta hơi sức không đủ mà buông tay, tài tử liền bi kịch.
Nhưng hiện tại ta là một nữ nhân ốm yếu, ta muốn uy vũ cường tráng kéo hắn lên không phải rất không khoa học sao? Hơn nữa, nhào qua kéo tay tài tử, cánh tay trắng noãn của ta bất hạnh bị tảng đá bén nhọn quẹt làm bị thương rồi, máu nhuộm đỏ nửa tay áo màu trắng của ta. Tay áo trắng tinh, nổi bật lên màu máu tươi đặc biệt tươi của ta, vô cùng rực rỡ.
Tài tử ngửa đầu, là có thể nhìn thấy máu theo cánh tay ta chảy xuống, trượt đến trên tay hắn.
Hắn nhìn ta, mở to cặp mắt.
Ta cũng nhìn hắn, dùng đạo đức nghề nghiệp của ta, như thế diễn thôi!
"Biểu ca. . . . . . Ngươi yên tâm, ta sẽ không buông tay."
Tài tử rõ ràng bị cảm động, ánh mắt mềm mại đến không chịu được, hắn nhìn ta mở miệng: "Buông tay đi. . . . . . Ngươi không kéo lên được đâu, mau buông tay, tay của ngươi bị thương."
Ta thật ra rất muốn buông tay, nhưng vì mục đích của ta, vì đạo đức nghề nghiệp của ta, ta liều mạng.
"Ta không buông. . . . . . Ta không buông! Biểu ca, ta sẽ không để cho ngươi bị thương. . . . . . Cũng sẽ không để ngươi chết, một cánh tay không coi vào đâu, coi như dùng sinh mạng ngắn ngủi của ta làm chút gì cho biểu ca. . . . . ."
Tài tử nhìn chằm chằm ta, có chút nói không ra lời, sắc mặt ta tái nhợt, thiếu chút nữa biến thành bộ dáng dữ tợn.
Đến lúc ngươi nói chuyện rồi đó, nói đi!
Rốt cuộc, tài tử mở miệng lần nữa.
"Ngươi, cứ như vậy yêu biểu ca của ngươi sao? Cho dù hắn bây giờ đã thành thân cùng nữ nhân khác, cho dù, hắn là một kẻ dối trá?"
Nam nhân có thể nói yêu với một nữ nhân lại thành thân cùng một nữ nhân khác, không phải dối trá thì là cái gì?
Thấy hắn rốt cuộc hỏi trọng điểm, ta lập tức tái mặt, đặc biệt chăm chú nhìn hắn: "Cho dù biểu ca là một kẻ dối trá, ác độc, xấu xa hỏng bét, nhưng yêu chính là yêu, không liên quan tới thái độ làm người. Ta yêu biểu ca, yêu tâm hồn của biểu ca, tất cả của biểu ca, điều này nhất định nữ nhân khác không làm được, chỉ có ta có thể làm được, ta yêu sâu sắc như vậy, khiến biểu ca sợ sao?" Ta vừa nói nước mắt rớt xuống, rơi vào trên mặt tài tử đang ngửa lên. . . . . .
Khi chúng ta nhìn như thâm tình nhìn nhau . . . . . .
Lục Trúc cùng A Tam đã sớm đi tới phía sau của ta, nằm ở phía sau ta, mỗi người nắm một chân của ta, tránh cho ta bị kéo xuống.
"Tiểu thư, ta không chống nổi, lúc nào thì nói xong. . . . . . " Lục Trúc nhỏ giọng mở miệng.