- Buông ra!_Lâm Khải Phong vừa nói, vừa kéo vai cô gái kia ra thật mạnh.
- Phong! Anh sao vậy? Sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy?_Cô dường như bất ngờ, hoảng hốt, nước mắt ứ đọng trong đôi mắt rõ to, tròn, tuyệt đẹp.
- Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao, chúng ta bây giờ chỉ là bạn cũ, em cũng nên tìm một người đàn ông tốt để anh ta chăm sóc cho em đi, Đoàn Thiên Mỹ.
Anh thả đôi vai thon thả của cô ra, xoay người đi không chút lưỡng lự. Bây giờ, Thiên Mỹ đã khóc thật sự, cô nấc lên từng tiếng như mình có nhiều điều muốn phân bày:
- Nhưng...em muốn...anh chính là người đàn ông đó!...Phong! Không phải năm năm trước...em đã nói phải đợi em về! Em...luôn yêu anh! Dù đi đâu...thì em vẫn nhớ đến anh...cơ mà. Và bây giờ, anh chẳng khác gì...một tên phản bội, còn mong muốn em tìm người mới? Anh...thật sự không còn một chút gì quan tâm đến em sao?
Dù cô có nói như thế nào chăng nữa, anh vẫn chẳng dừng bước, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần:
- Nếu trách, hãy trách em tự mình đa tình, ra đi theo ước mơ của em, bây giờ đã quá trễ để có thể quay lại từ đầu!_Giọng anh chắc nịch nhưng trầm ấm.
Thiên Mỹ ngẩn mặt lên, hét to cho anh nghe rõ tiếng cô hơn:
- Sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao chứ? Không lẽ là vì cô gái lúc nãy? Cô ta là cái thá gì để được hưởng sự quan tâm như thế trong khi em mới là người xứng đáng?
Nghe xong câu nói ấy, Khải Phong dừng bước chân, anh quay trở lại, đứng đối diện với Thiên Mỹ. Lầm tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý, cô vui mừng, lấy tay lau đi nước mắt, nở nụ cười hớn hở.
- Em biết mà! Em biết anh sẽ kh...
Câu nói chưa khỏi cửa miệng, Lâm Khải Phong liền giáng một cái đánh vào mặt cô, thật đau và có sức chứng tỏ anh đang tức giận vô cùng. Thiên Mỹ lấy tay ôm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô bắt đầu run lên. Điều gì làm anh ấy tức giận đến thế? Là thanh mai trúc mã với nhau từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cô thấy anh làm điều này với mình. Dù đau nhưng không thể nào khóc được.
- Nên giữ mồm, giữ miệng. Đừng để tôi phải làm điều này lần thứ hai.
Chỉ nói vậy, anh lại đi, để lại trong lòng Thiên Kim bao mối hận, sự ẩn khuất, kể cả sự đau đớn thể xác lẫn tinh thần. ''Cô ta là cái thá gì chứ?".
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Kiều Nhật Vy ngồi thì ngồi nhưng sao cứ nhiều chỗ không yên. Hết quay bên này, lại quay sang kia, lật ra, đóng lại cuốn tạp chí. Sao cứ cảm thấy bồn chồn, bức rức thế này. Thật không thể nào thoải mái!
Đang loay hoay thì tiếng bước chân tiến đến gần, chắc là Khải Phong, Nhật Vy liền quơ đại quyển Hán tự (chữ Trung Hoa), đã vậy còn lật sách ngược mà cứ ra vẻ, chăm chú nhìn vào.
- Tiểu thư, cô cầm ngược sách._Một cô tiếp viên dè dặt nói.
- Hả!! À.. tôi...chỉ là muốn thử thách bản thân ấy mà_Xấu hổ quá đi_hahahaha.
- À, ra vậy. Thế cô có muốn dùng loại nước uống nào không?
- À, không cần.
- Vâng!
Nữ tiếp viên cúi đầu chào rồi trở vào trong. Khốn thật, cũng do hắn làm cô bẻ mặt, vậy đừng trách cô tại sao vô tình. Cô nắm chặt cuốn tạp chí, ma sát hai hàm răng với nhau, trông bộ dạng cô chẳng khác nào bị người ta cho ăn giấm.
- Này!_Một bàn tay đặt lên vai cô.
- Tôi đã nói là không muốn uống rồi mà!_Nhật Vy gắt lên.
Không phải tiếp viên mà là Khải Phong! Anh ấy lúc nào cũng làm cô giật mình.
- Uống cái gì chứ?_Anh thắc mắc, hỏi.
- À, không...có gì.
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt cô lúc nãy, quyển tạp chí thì bị dày vò, có khi nào cô có chuyện không vui. Khải Phong có vẻ lo nhưng cũng chẳng dám mở miệng để mà nói.
Máy bay bắt đầu cất cánh. Nhật Vy hay bị say sóng, nên phải uống thuốc trước khi đi. Lần này do Khải Phong đến quá bất ngờ làm cô chẳng kịp chuẩn bị. Cảm giác thật ớn lạnh, y như rằng cô sắp nôn ra ngoài, cô lấy tay bịt miệng, đầu cứ quay cuồng, chẳng thể nào tỉnh táo nổi.
Nhìn như vậy cũng hiểu, Khải Phong gọi người tiếp viên đến:"Mang cho tôi một mẩu bánh mì và một cốc nước cam!", anh đưa bánh mì cho Nhật Vy và bảo cô ấy ăn.
- Này, ăn hết đi!_Cứ như ra lệnh.
- Anh đang ra lệnh cho tôi à, tôi như này ăn vào chỉ có thể nôn ra.
- Cứ ăn đi!_Anh kiên quyết.
Đành chịu, Nhật Vy ăn. Vài phút sau, cô cảm thấy đỡ hẳn. Cô thở dài nhẹ nhõm. Khải Phong liền đưa cho cô cốc nước cam. Uống được một ít, cô lại nhớ đến chuyện lúc ở sân bay, chắc phải hỏi thử, chỉ là thử thôi. Nhật Vy ngại ngùng, vuốt hai ngón cái vào cốc nước, cuối đầu, mở miệng cũng thật khó khăn.
- Lâm...tổng,..anh với cô gái đó...có...quan hệ...gì thế?_Cô nhẹ nhõm hơn khi đã hỏi.
Khải Phong nghe xong câu hỏi, không thể nhịn cười, nhưng chỉ nhắm mắt, cong môi, người ta gọi là"cười không hở răng" mà mấy anh soái ca hay thể hiện trên phim ảnh.
"Anh ta cười cái quái gì chứ?! Bộ gặp cô kia rồi, tâm trạng vui lắm à?", Nhật Vy thầm nghĩ, lấy sách vờ che mặt, mắt luôn dõi theo từng chi tiết của anh. Muốn nghe câu trả lời mà cũng khó khăn thế!
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Khải Phong trầm tĩnh, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn nhắm và trả lời một cách đầy "xúc động".
- Bạn!
Cái gì chứ! có cần phải ngắn gọn thế không hả, có biết hỏi câu đó là rất khó khăn hay không, sao trả lời cứ như đấm vào mặt người khác. Câu trả lời đó làm Nhật Vy tức điên lên nhưng phải cố kiềm chế.
- Bạn à! Chắc phải thân lắm ha, vậy mới ôm nhau nồng thắm như vậy!_Cô nheo đôi chân mày, nhìn thẳng mặt anh mà phán như một vị thần.
- Em đang ghen sao?_Lần này anh tiến lại gần cô, mở đôi mắt hút hồn, đối diện với cô.
Nhật Vy liền ngồi lui ra, mặt ửng đỏ lên, đưa mắt nhìn chỗ khác, lấy tay che miệng. Mỗi cử chỉ đều đáng yêu vô cùng.
- Làm...làm gì có!
- Vậy sao! Nếu không có thì tốt!
Tốt cái gì cơ chứ! Dù sao mình cũng là vợ anh ta, bạn gì nam nữ lại ôm nhau giữa nơi công cộng như thế. Nhưng sao mình lại quan tâm anh ta như thế, không lẽ...No..No..No. Tuyệt đối không được, đó chỉ là một cái bẫy, anh ta là đang muốn cướp sắc đoạt tài. Mà nhà anh ta giàu có đâu thua kém gì một người thủ tướng.
Nhật Vy đang đấu tranh tâm lý thật khó khăn vô cùng, cô vò mái tóc. Chúng thật rối bời. Khải Phong thấy vậy, không chịu được, nắm lấy bàn tay cô.
- Tóc em đâu có tội tình gì, dày vò chúng như thế, chúng cũng biết đau.
- À, tôi chỉ là đang....
Chưa dứt câu, liền bị Khải Phong cắt ngang. Ánh mắt anh trở nên dịu dàng và ấm áp làm Nhật Vy tim đập liên hồi.
- Cô ấy và anh là thanh mai trúc mã. Lớn lên cùng nhau, tưởng rằng sẽ có một tình yêu đẹp. Nhưng cô ấy luôn muốn theo đuổi đam mê, quên tất cả mọi thứ xung quanh. Ngày đi Mỹ cũng chẳng chào anh một tiếng. Là vậy đó.
Khải Phong giải bày hết mọi chuyện. Sao chứ! Anh ta đang giải thích với mình sao, lí do gì phải làm như vậy? Dù gì, khi nghe câu đó xong, trong lòng cũng đã thỏa mãn, gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ. Là sao đây?
Sau câu giải thích đó, cả hai lại ngồi im phăng phắc, chả nói chả rằng. Khung cảnh trông thật buồn ngủ. Nhật Vy ngáp ngắn ngáp dài, rồi ngủ thiếp đi. Cái đầu cô cứ nghiên qua, nghiên lại cứ như muốn đập vào thành máy bay. Khải Phong ngồi gần một chút, đỡ đầu cô tựa vào vai anh. Ừm! Cảm giác này cũng không tệ. Anh mỉm cười và cũng nhắm mắt ngủ.
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Máy bay hạ cánh từ từ, Khải Phong bừng tỉnh, đập đập vai Nhật Vy:"Máy bay hạ cánh rồi, dậy đi!". Dù nói vậy nhưng cô vẫn cứ ngủ say như chết, lại còn nói cái gì...gì:"Ưm...hông....ngủ...". Lúc ấy, tiếng phi cơ trưởng vang lên:"Máy bay đã hạ cánh an toàn, mời mọi người bước xuống.". Anh càng giục cô hơn:
- Nếu còn không thức dậy, anh sẽ hôn em như lúc ở khách sạn, sau đó....
Anh chưa nói dứt câu thì cô đã bừng tỉnh, sắc mặt tươi tắn hẳn ra, cứ y như vừa được ăn một bữa no nê.
- Ái chà, sao tự nhiên mình cảm thấy khỏe hẳn ra, ngủ đủ rồi! Ngủ đủ rồi! Về nhà thôi!_Nhật Vy đứng dậy, nhanh nhẹn chạy vụt ra, lại còn giơ tay vẫy_Sao anh lại chậm thế, nhanh nào!
"Đúng là cô mèo lắm lời!", Khải Phong thầm nghĩ, bước vội đến chỗ cô. Dáng đi ấy thu hút không biết bao nhiêu người có mặt tại sân bay, đặc biệt là những cô bé độ tuổi trung cấp_cái lứa tuổi mà tính mê trai đẹp ăn sâu vào máu thịt_khen ngợi không ít lời. Một cơn gió nhẹ lướt ngang qua làm tóc anh rối bời, anh đưa tay vuốt ra đằng sau, mắt nhắm rồi từ từ mở ra. Ối giời ơi! Cái cử chỉ lãng tử ấy bảo sao người khác không mê cho được chứ. Lũ mê trai thấy thế còn thích thú bội phần. Nào lấy máy ảnh, điện thoại, quay video, đứa này bấu níu đứa kia,...
Không riêng tụi này, Nhật Vy còn phải há hốc mồm, tại sao ông chồng mới quen biết lại có thể soái ca đến mức ấy. So với DD_diễn viên trên truyền hình, người cô ái mộ_quả không thua kém! Rồi cô đảo mắt xung quanh, bọn con gái mới lớn mà cứ chụp hình nhiều như thế làm sao cô có thể thực hiện kế hoạch của mình được! Thế là cô chạy đến, kéo tay anh chạy vào bên trong.
Cả hai cùng ngồi nghỉ năm phút.
- Ưm....._Cô vươn vai một cái_Mệt thật!
- Ừm!
-Haizzz....Đói bụng quá!_Nhật Vy xoa xoa cái bụng đang khóc thét.
- Ừm!
Hai câu nói của anh trả lời chưa đầy một giây thể hiện anh không quan tâm đến cô chút nào. Cô bịu má, ngồi nhăn nhó, chẳng thèm nói câu nào nữa. "Ọc...Ọc...Ọc...", cái bụng hư đốn, ăn không ở rảnh cứ kêu hoài làm cô xấu hổ chết được. Biết làm gì, Nhật Vy ngồi đó, ôm bụng mình.
- Đi ăn thôi!_Lâm Khải Phong đứng bật dậy, nhìn cô đầy trìu mến.
- Đi...ăn..hả?_Biết rồi còn hỏi lại.
- Ừm. Đi!
Cô hớn hở vô cùng. Lại còn ôm chầm cánh tay anh, thật chặt. Là cô chủ động rồi lại xin lỗi.
- Hơ...xin lỗi....tại tôi...._Nhật Vy ngại ngùng.
- Được mà, với lại anh không cho em làm điều này với người đàn ông khác!_Và rồi anh bước đi.
- Nói gì vậy chứ, chẳng lẽ bố tôi cũng không được ôm à, thật đáng ghét!_Cô lủi thủi theo sau.
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Họ rời sân bay. Bụng của Nhật Vy cứ đánh trống liên hồi, không thể nào xấu hổ hơn. Cô cuối mặt, lấy tay ôm bụng, cố giảm tiếng kêu, nhưng e rằng chẳng có chút nào suy giảm. Chắc cô sẽ chết vì đói mất. Khải Phong làm gì cứ ngây người ra đó, chẳng thèm hỏi cô muốn ăn gì. Bây giờ có muốn đi thì cũng hơi khó thật. Đoạn này dẫn đến đường cao tốc nên đi bộ rất nguy hiểm.
Bỗng đằng xa, một chiếc xe ô tô thuộc hãng BMW của Đức, màu đen sang trọng, bóng láng kèm theo kiểu cách thể thao làm chiếc xe trở nên nổi bật hơn. Đó cũng là một trong những hãng xe đắt nhất thế giới. Nó dừng ngay trước mặt Nhật Vy. Cô hơi ngạc nhiên và sáng lóa cả mắt:"Chiếc xe mà mình thầm ước mà lão gia gia (cha Kiều Nhật Vy) chẳng cho phép, nó đang ở ngay trước mặt mình!". Theo ý thức, cô đưa bàn tay run run chạm vào chiếc xe, lập tức bàn tay ấy co rút lại.
- AH....Tay tôi, tay tôi, tê liệt mất rồi!!!_Nhật Vy la toáng lên làm Khải Phong cũng giật cả mình.
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
- À...Không... không có gì!
- Không nói chuyện tàm phào nữa, lên xe đi!_Anh lắc nhẹ đầu về phía chiếc xe ý chỉ cô lên xe.
- Hả?? Tôi...lên hả? Thật chứ?!_Cô vui mừng, cực kì vui mừng cứ như con mèo thấy miếng mồi béo bở thì không thể nào buông tha.
Khải Phong không nói chỉ gật đầu. Cô thấy vậy, cần gì phải ngại, tự động mở cửa xe khỏi cần chờ người mở cửa. Cô ngồi ghế phía trước, sò mó đủ chỗ. Cảm giác này...tuyệt hết chỗ chê!
- Anh xuống xe, tự bắt taxi về đi!_Lâm Khải Phong ra lệnh cho người tài xế.
- Vâng!...Thưa Lâm tổng!_Mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng biết làm sao được, người tài xế đành làm theo.
Anh mở cửa xe liền bị cô lấy chân chặn lại.
- Muốn làm gì?_Cô liếc mắt về phía anh.
- Em có biết mình đang chống cự ai không hả?_Khuôn mặt anh gian xảo.
- Tôi mặc kệ nhưng tôi muốn lái nó!_Mặt cô cũng không kém.
Tốt lắm hai anh chị, quan trọng là thần thái.
- Giờ muốn gì?_Anh cố kiềm cơn giận.
- Tôi lái!_Cô vẫn một mực kiên quyết.
- Nhưng em có biết lái xe?
- À...Ừm....Sao không....Hahahah._Lại là nụ cười đánh trống lảng, nhiêu đó cũng đủ hiểu rồi.
- Thôi sao cũng được! Nhưng anh nói cho em biết, đây là đoạn đường cao tốc, cẩn thận "cố quá thành quá cố" bây giờ!_Anh đóng cửa xe.
- ....Khoan đã!...Bây giờ tôi cho phép anh lái "bé" BMW._Nhật Vy nuốt nước bọt.
- Sợ rồi à? Vả lại em có quyền gì mà dùng từ "cho phép" với anh?_Anh cười nhẹ, ngồi vào ghế.
Kiều Nhật Vy quay đầu ra cửa sổ:"Là vợ anh!". Vâng, một câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý. Lần này thì cô làm Khải Phong đứng hình thật rồi! Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, có vẻ tỏa nhiệt nhiều hơn. Bây giờ anh ấy cười, nụ cười tự nhiên, chết người. Nó làm Nhật Vy hơi rùng mình. Cô nói như vậy làm anh vui lắm sao? Không lẽ anh ấy có cảm tình với cô! Không thể nào, lại nghĩ lung tung nữa rồi. AHHH....Không chỉ suy nghĩ, cô còn nhắm mắt, nhắm mũi, ôm lấy mặt mình, cười gian tà...Nhưng anh ấy cười như thế không phải rất tốt sao!
- Ọc...Ọc...Ọc...
- Ay...Sao cũng được, anh nhanh đưa tôi đi ăn đi, không thì anh sẽ trở thành phạm nhân đó! (Ý vì đã để cô chết đói.)
- Đi .
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Sau bữa ăn "kinh hoàng", Khải Phong đã có suy nghĩ khác về người vợ của mình. Chẳng có tiểu thư nào lại một bữa trưa có thể ăn hết phần bít-tết cỡ lớn, ba đĩa súp kem cá hồi, hai đĩa tuần lộc áp chảo, một phần gà Kiev. Đã vậy còn đòi phải có thêm món tráng miệng nên "nghiền" thêm bánh kem Black Forest nhưng lại dùng nước lọc trong nhà hàng Tây. Anh chẳng biết làm gì ngoài nhìn cô ăn, nhâm nhi ly rượu vang đỏ tuyệt hảo mà cười.
Hiểu rồi. Một người có "bao tử cá voi", không biết uống rượu. Chẳng giống tiểu thư chút nào cả.
- Ăn nhong úng a i âu (Ăn xong chúng ta đi đâu)?_Cô hỏi.
- Về nhà! Nhưng nuốt hết hãy nói.
- Thế à! Về nhà à...
Vẻ mặt Nhật Vy hơi buồn, cô trầm lặng hẳn làm anh hơi lo lắng phần nào đó.
- Có chuyện gì sao?_Mắt anh không đổi hướng nhưng tỏ ra quan tâm.
- Không. Chỉ là tôi đang "hạnh phúc" chăng.
- Về điều gì?
- Có lẽ mấy ngày nữa, tôi lại được tự do, làm những gì mình thích. Và lúc nào...cũng một mình... trong căn nhà ấy. Không phải... sao?!_Cô nhỏ nhẹ, có nét buồn sâu thẳm.
Lúc trước anh không quan tâm đến cô, để cô một mình chịu đựng cô đơn. Anh thật cảm thấy có lỗi:"Xin lỗi! Là anh vô tâm!". Cô không nói gì, im phăng phắc. Có lẽ từ sâu trong thâm tâm, Nhật Vy muốn một lần thử cảm giác làm vợ chính đáng một lần. Kể từ lúc đứng trên bục nhà thờ thì tuổi thanh xuân của cô đã bó buộc vào anh.
Cô cảm thấy thất vọng, mệt mỏi, muốn được sà vào vòng tay bà ngoại như lúc trước mỗi lúc buồn rầu, nhưng bây giờ bà đã mất, Nhật Vy phải tự bước vững trên đường đời. Cụ thể hơn phải đối mặt với Khải Phong ngày qua ngày.
- Nếu thấy có lỗi, vậy anh cho tôi đi làm đi!_Nhật Vy ngẩng đầu, kiên quyết.
Mỗi lần cô ấy xưng "tôi" với anh như là một con dao vô hình đang từ từ mổ xẻ trái tim anh. Người ta gọi cái này là tình yêu ư? Không đúng, chính xác hơn là tình đơn phương! Có lẽ...
- Được thôi, nếu em thích!
- Thật ư!?_Nói thì nói vậy, sao anh ta có thể đồng ý chứ, chắc đang lừa mình đây mà!_Không đùa đấy chứ?_Bộ dạng của cô trở nên nhăn nhó, nghi hoặc.
- Ừm.!_Anh uống hết ly rượu trên tay, cười buốt giá, đứng dậy_Về thôi!
- À...Ừm!
* Tại nhà riêng của hai người (ngôi nhà mở đầu chap 1).
- Mừng Lâm tổng, Lâm phu nhân đã về!_Người làm xếp thành hai hàng, đứng hai bên cửa, cúi đầu chào nghiêm nghị.
- Chào mọi người, hihi!_Nhật Vy vui vẻ đáp lại.
Lâm Khải Phong không nói không rằng cứ thế mà đi lên phòng. Anh ta bị sao vậy chứ? Lúc nãy ở nhà hàng vẫn cười cười nói nói, bây giờ lại nín thin. Bọn đàn ông bây giờ thật khó hiểu. Kiều Nhật Vy vào phòng nhưng không thấy anh, có lẽ anh đã vào phòng đọc sách chẳng hạn. Cô lê thân mình trên chiếc giường dài và to, ôm lấy cái gối vào lồng ngực. Sao cứ thấy khó chịu thế nào ấy, cứ có cảm giác kiểu như mình có lỗi với anh ta. Sao thế này, trời ơi!!! Vừa nghĩ cô vừa đập đầu mình xuống gối liên tục. Bớt nghĩ xàm cho tao nhờ, ơi não!
- Em đang làm gì vậy?_Khải Phong đứng ngoài cửa, tựa lưng vào tường, tay khoanh trước ngực.
"OMG! Sao lúc nào anh ta cũng nhìn thấy những cảnh đáng xấu hổ của mình thế chứ!", cô cúi đầu than thở, lại cố tươi cười ngẩng lên niềm nở:
- À...Tôi là đang...ừm ừm....à..tập mát xa đầu ấy mà! Hây dô, hây dô!_Lại cố đập đầu thêm vài phát. Best diễn xuất của năm rồi!!
- Mát xa đầu hay đập đầu tự tử mà sợ đau nên đập vào gối!_Anh tỏ vẻ đắc ý.
- Bỏ qua đi, tôi có chuyện muốn bàn với anh! Mau lại đây!_Cô ngồi trên giường, đập đập tay xuống chỗ kế bên.
Muốn làm gì đây, cô gái?
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Cách ngồi của Nhật Vy giống với kiểu cách người Nhật Bản. Chắc lại muốn đòi hỏi gì nữa đây! Khải Phong bước tới, cúi mặt sát mặt làm cô hơi ửng hồng đôi má, tim cũng lệch lạc vài nhịp.
- Em lại muốn làm gì đây? Hay ta chơi trò "đánh nhau trên giường" xem thử ai thắng!
- Anh...đang nghĩ bậy bạ...cái gì THẾ HẢ!!_Nhật Vy càng đỏ mặt ngượng ngùng, quát lớn._Tôi là đang nghiêm túc đấy nhá!
- Thì anh cũng đang nghiêm túc mà!
- Ngồi xuống đi!
- Rồi rồi!
Anh ngồi xuống, hai tay chống ra đằng sau, xoay đầu nhìn cô:"Nói đi!". Ối mẹ ơi, hành động này là đang câu dẫn mình sao. Không thể để dáng vẻ đấy quyến rũ được. Bởi vì mình chính là...
- Nói gì nhanh đi chứ!_Suy nghĩ bị cắt ngang.
- À, xin lỗi. Nghe cho kĩ đây, đây là yêu cầu đầu tiên của tôi khi về nhà họ Lâm đấy.
- Ừm!_Xem ra anh ta không có nhiều kiên nhẫn.
- Thực ra ấy...tôi ấy hả..._Cái gì cứ ấp a ấp úng thế này, chuyện này thật khó mà mở lời._Đề nghị này...thật ra...
Anh không nói gì nữa, đứng dậy, bước đi vội. Cô hơi bất ngờ, có bao nhiêu liền nói bấy nhiêu.
- Ngày sinh thần của bà nội, chúng ta thành vợ chồng, được không?
Khải Phong đứng khựng lại, cười lên vài tiếng, quay cả người lại.
- Nói gì vậy chứ! Không phải là vợ chồng thì là gì!
Không hiểu sao nghe xong câu nói của Nhật Vy, Khải Phong lại thấy vui vẻ như thế. Có lẽ, quyết định kết hôn cùng cô ấy là do trời định đoạt chứ không phải gia đình. Tại sao lúc trước anh không quan tâm đến cô chứ, anh muốn bù đắp cho cô ấy cũng như mang hạnh phúc đến cho Nhật Vy. Dường như anh đã yêu cô rồi. Không, mà phải là chắc chắn.
- Không phải như anh nghĩ. Ý tôi là, chúng ta sẽ giả như rất yêu quý nhau, bố mẹ tôi sẽ ở đó, tôi không thể nào cứ gọi anh cộc lốc như mọi lần. Nên bây giờ tôi nói ra là để cho anh biết. Tôi muốn anh với tôi sẽ tập từ bây giờ, không thể để sơ xuất điều gì. Phù~~
Nhật Vy thở phào nhẹ nhõm, mở to đôi mắt long lanh, đáng yêu ấy hướng về anh. Chưa lúc nào anh thấy cô ấy có vẻ cầu khẩn như thế. Có thể việc ấy cũng giúp anh gần cô hơn. Nghe cũng hơi thú vị thật. Khải Phong ngẫm nghĩ hồi lâu.
- Được thôi!...
- Ha...Thật chứ!
- Khoan đã, anh vẫn chưa nói hết. Với một điều kiện, em phải trở thành thư kí cho anh!_Một người biết lợi dụng cơ hội à nha.
- Cái gì? Không còn sự lựa chọn khác sao?
- Còn chứ! Nhưng có lẽ em sẽ không đồng ý!_Anh quả quyết.
- Chẳng có việc gì mà Kiều Nhật Vy này không làm được!_Ăn nói hàm hồ là đây.
- Ồ, vậy sao?
- Chuyện gì anh cứ nói ra xem.
- Vậy...Em thử thỏa mãn dục vọng của tôi được không?
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
- Vậy...Em thử thỏa mãn dục vọng của tôi xem sao?
Ểhhhh.....Tại sao cô không nghĩ đến điều đó chứ! Nhật Vy xấu hổ, đỏ mặt, ho vài tiếng, nói lảng sang chuyện khác.
- Nóng ghê ta ơi, chắc phải đi tắm đã!!.._Đúng, đúng! Phải chuyển chủ đề!...
Cô muốn bước xuống giường nhưng bị Khải Phong ngăn lại. Ánh mắt ấy như đang muốn chọc ghẹo cô, thật sắc bén và quyến rũ.
- Để anh tắm cho em, chịu chứ?!
Cái gì thế trời! Không lẽ mình đã lấy nhầm một tên biến thái. Ba mẹ ơi, con sai rồi... Nhật Vy khóc thầm trong lòng. Trong một vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt dễ thương như thiên thần ấy đã biến đổi, cặp chân mày của cô nàng nhểnh lên, cô hít vào thật sâu cho mũi phình lên, đôi mắt nhíu lại. Trông....như một tên...du côn! Nhật Vy còn nắm lấy chặt tay mình, xoay xoay cổ tay.
- Lâm Khải Phong, anh chết chắc! Hây!!!Dô!!!!
Cô đấm anh thật mạnh vào bụng, la lên vì sung sướng khi thấy vẻ mặt anh đau quằn quại, ngã xuống. Rồi lại còn chê bai này nọ
- Có phải là anh ngốc hay cố tình ngốc vậy! Một chút phòng thủ cũng không có là sao! Tôi biết là tôi đẹp nhưng để anh say mê đến nỗi bị tôi đánh thế kia thì....Haizz...
Cô đâu ngờ rằng anh đang nằm trên giường liền đưa tay ra, ôm lấy eo cô, kéo cô ngã xuống theo.
- Đánh đã chưa?_Nghe giọng nói như vậy chắc anh vẫn chưa hề hấn gì.
- Thả...Thả tôi ra!_Nhật Vy vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay anh.
- Không thích!_Khải Phong cương quyết.
Tính sao đây...Người cô bắt đầu run lên, tay chân chẳng còn chút sức lực. Chẳng lẽ anh ta làm thật!? Khải Phong xoay người, ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại, dùng tay xoa đầu cô.
- Chỉ một lát thôi, được chứ?_Giọng anh nhẹ nhàng, dễ chịu.
Mùi hương trên cơ thể ấy thật quyến rũ, đầy nam tính và sức lan tỏa không hề nhỏ. Nhật Vy trở nên diệu dàng, dù ngại ngùng nhưng biết làm sao. Giọng cô thỏ thẻ, ấp úng.
- Ừ..Ừm!
Cảm giác lạ lùng này, cô đã bắt gặp hai ba lần, kể từ khi ở khách sạn ở Paris đến giờ, thật khó mà nói thành lời. Trái tim như mở cửa đón nắng, nó trở nên ấm áo lạ thường. Một thứ xúc cảm làm con người ta cảm thấy như được bảo vệ. Yên bình đến khó tả. Không biết anh ta có bao giờ cảm thấy như vậy chưa nhỉ?!
Hà!! Gió chiều thật dễ chịu và mát rười rượi. Họ đã ngủ say, chìm vào giấc mơ đẹp đẽ.
"Ưm...Thật dễ chịu! Nhưng tại sao lại cảm thấy trống trải như thế!" Nhật Vy từ từ mở mắt, đôi mắt nhíu lại như chói nắng. Nhìn sang bên cạnh, Khải Phong đâu rồi? Anh ấy tỉnh từ lúc nào và đi đâu?
Cô bước những bước chân nặng nề xuống giường. Ngước mặt nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã hơn 4h30' chiều. Cơm tối chắc đang được chuẩn bị.
- Đi cũng chẳng thèm nói với người ta một tiếng. Bộ tôi là người tình của anh hả, muốn đi là đi, muốn đến là đến. Thiệt là, lũ đàn ông các người, ai cũng như nhau!
Tự nhiên, câu nói của mình làm cô nhớ đến một người. Người từng làm cô đau khổ, chui vào cái hố của chính mình đào. Nhưng bây giờ thì đã không còn chuyện đó nữa, tên khốn đó đã đi nước ngoài và cô cũng quên được hắn rồi. Tên học trưởng đó, đồ ghê tởm. Cô tựa vào thành cửa sổ, hít lấy không khí ngoài kia.
- Sao vậy? Anh mới rời một chút đã nhớ rồi à?
- Ối mẹ ơi! Sao anh cứ như ma hiện hình thế. Có ngày tôi cũng bị anh hù chết!
- Hahahaha, vậy hả! Anh xin lỗi nhé.
- Hứ, ai thèm!
- Đi chơi không?_Anh cười điềm đạm.
- _Đi chơi hả, đi chứ, đi chứ. Nhưng không thể mất mặt được_ E hèm! Thôi được rồi, nể tình anh là...à mà thôi, tôi đi!
Sắc mặt cô vờ lạnh như băng nhưng nguyên chữ "hứng khởi" đang in trên mặt em kìa, cô bé!
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Nghe lời đề nghị, mặt cô hớn hở trông thấy, vậy mà cứ tỏ ra lạnh lùng. Đôi mắt ấy nhìn cô không rời dù chỉ nửa giây, cười nhẹ.
- Nhưng tôi phải đi thay đồ đã.
- Không cần!_Giọng anh chắc nịch.
- Sao chứ, cái này đã mặc từ mấy hôm trước rồi.
- Đi mua cái mới, cái này bỏ đi. Xuống xe, anh đợi.
Khải Phong quay lưng bỏ đi. Nhật Vy chỉ biết đứng đó nhìn theo. Sao lại có một người chỉ biết thỏa mãn ý của chính mình mà không suy nghĩ cho người khác như hắn ta cơ chứ! Bất mãn quá đi mất! Âm thanh tầng dưới vang lên:
- Không đi thì anh hủy chỗ hẹn ở nhà hàng nhé!?
- Không a~~
Cô bất giác chạy xuống, vội vã. Sợ không theo kịp, Nhật Vy leo lên thành cầu thang, chơi cầu trượt, tuộc xuống. Mấy cô hầu gái đơ người, không nói nổi. Đó là tiểu thư Kiều gia hả, không thể tin được.!
- Lâm phu nhân, bữa tối....
- Không cần đợi, mọi người cứ ăn trước đi! Bye bye!
Haizz, tính tình như vậy như nhưng được cái lúc nào cũng hòa đồng vui vẻ, không xem thường người hầu. Điều đó càng làm cô được mọi người yêu quý.
*Trên xe
Nhật Vy không thể kiềm chế cơn vui của mình, lắc lư cái đầu, miệng thì vu vơ giai điệu cũ(hát cái bài ở trong bồn tắm đó, nhớ chưa!).
- Bộ em thích bài đó lắm hả?
- Hả..Ừm..Cũng có thể nói là vậy. Tôi không nhớ lời bài đó, nói đúng hơn là tôi chẳng biết tên chỉ là nghe lại từ một người khác.
- Không thể nhìn thấu được tâm hồn lạc lõng của anh, cũng chẳng thể nào đoán ra được sắc màu nơi đáy mắt anh. Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài. Tình yêu cũng như định mệnh, không thể đoán trước được điều gì.
Tiếng hát của anh vụt qua đầu cô như từng làn gió nhẹ, đưa đẩy đóa hoa bồ công anh, đưa chúng bay đi xa. Lòng cô cảm thấy ấm trở lại. Nhật Vy say sưa nhìn anh, miệng mỉm cười, nụ cười tựa ngọc. Khuôn mặt cô ửng hồng lên, đột nhiên da mặt co lại, nước mắt tràn đầy, tuôn ra. Mắt cô thật đẹp, giờ lại thêm long lanh khó tả. Tên học trưởng đó lại hiện hữu trong đầu cô, sao cứ có cảm giác không tốt lành sắp đến vậy chứ!
- Anh hát đúng chứ!?_Nghe cô im lặng không nói gì, Khải Phong quay sang. Gì chứ! Cô ấy khóc sao, tại sao?_Em không sao chứ?
- Không sao!_Nhật Vy lấy tay lau nước mắt nhưng Khải Phong lại đưa khăn mùi xoa của anh cho cô.
- Tay em chỉ toàn vi khuẩn, dụi vào mắt chỉ làm nó sưng lên thôi.
- Anh mà cũng biết nói đùa à!
- Đùa gì chứ, em là vợ của anh, mắt của em cũng là của anh. Phải bảo dưỡng !
Cô xấu hổ, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, thì thầm:"Đồ ngốc!".
"Cục cưng MBW" đi cũng đã nửa tiếng, rốt cuộc cũng dừng lại. Nhưng chỗ này đâu phải là nhà hàng. Anh ta đang xem mình là trẻ con à, lừa mình chắc, đây là shop quần áo mà. Lại còn gì gì là"Shop: You Are The Best" nữa chứ! Chắc lại là một shop đắt tiền chứ gì.
Khải Phong kéo tay cô vào trong. Ấn tượng đầu tiên, ánh đèn pha lê sang trọng làm người khác bước đến không nỡ đi. Tại sao giữa Kinh Bắc lại có một nơi như thiên đường mà cô không biết đến! Anh ta quả làm người khác hú hồn mà. Bên phải có bàn tiếp tân cùng với bảng hướng dẫn từng tầng. Tổng cộng có 4 tầng.
Tầng trệt, từ chỗ cô và anh đang đứng đi vào sẽ là những bộ sưu tập giày cao gót, giày Tây nam nữ, sáng lóa. Tầng thứ hai bao gồm lễ phục nam, có cả đồ cổ trang và vest dành cho nam giới. Tầng thứ ba chính là nơi mà các cô nàng hay tự sướng, trang phục cổ đại, sườn xám, váy đầm nhiều kiểu cách khác nhau. Tầng trên cùng là nơi dành cho những người yêu thích phụ kiện: đồng hồ, lắc tay, vòng cổ, dây chuyền, túi xách,...Tất cả các nhãn hiệu trên thế giới đều tụ tập về đây. Đặc biệt hơn cả, nơi này là địa điểm mà mọi tín đồ nước hoa không thể nào bỏ qua, mỗi tầng như thế đều có một tủ trưng bày từ bốn đến tám hiệu nước hoa. Gồm Hy Lạp, Rôma, Pháp,...với những nhãn hiệu nổi danh: Coco Channel, Lancome Tresor Thierry Mugler,... Bởi vậy không gọi là thiên đường sao mà được!
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
- Lâm tổng!
Nữ tiếp tân hơi bất ngờ, dù anh ta có nhiều đàn bà đi chăng nữa thì đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ đến đây, chắc hẳn cô ta là người rất quan trọng. Có lẽ là con gái duy nhất của Kiều gia.
- "Dọn" khách đi!_Giọng nói trầm, đầy vẻ nam tính.
- Nhưng...thưa, bây giờ vẫn chưa đến giờ đóng cửa!_cô ngập ngừng.
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
- Chào Lâm tổng, Lâm phu nhân! Chỉ còn ba mươi phút nữa là đóng cửa, có lẽ đợi một chút....
- Hai người là thân cận của tôi chẳng lẽ không hiểu tôi sao?_Không thể ngầu hơn_Ngoại trừ hai người và cô thì những người khác cũng về luôn đi!
- Tôi biết rồi ạ!
Gì vậy chứ? Bọn họ đang nói gì vậy? Mình nghe chẳng hiểu câu nào? Nhật Vy đứng ngơ ngác nhìn bọn họ, mệt mỏi!
Đâu đó, một giọng nói vang lên:"Hôm nay cảm ơn mọi người đã ghé thăm, chúng tôi rất vui. Nhưng bây giờ có việc đột xuất nên cửa hàng phải đóng cửa. Mọi người vui lòng rời đi. Xin chân thành cảm ơn!".
Sao vậy, vẫn còn ba mươi phút mà, cô nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu. Khải Phong từ khuôn mặt ảm đạm, khi nhìn cô liền mỉm cười tỏa nắng. Cô tiếp tân cùng chàng bảo vệ cũng bất ngờ đến run người. Lẽ nào sếp bị cô ấy thay đổi rồi sao?
- Đi!_Ngắn gọn và súc tích.
- Đi? Đi đâu?
Khải Phong ngước mắt nhìn lên tầng trên, Nhật Vy cũng hiểu rõ ý của anh rồi, ngại gì mà không quẩy. Cô cảm thấy sung sướng, lúc ở Kiều gia mà đem so với nơi này thì cũng chỉ là hạng xoàn. Cả năm người cùng nhau lên tầng ba.
Rộng! Qúa sức rộng! Không chỉ thế mà còn vô cùng tinh tế trong từng nơi đặt để trang phục. Nhưng sao lại có linh cảm xấu thế này! Nhật Vy gượng cười, bước vào trong từ từ.
Qủa nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật khó mà sai. Nhật Vy đang bị hành, phải nói là hành ra bã. Lâm Khải Phong thì ngồi bắt chéo chân đối diện phòng thay đồ, khoanh tay đầy vẻ kiêu hãnh. Còn cô thì phải đi ra, bước vào, thay hết bộ này đến bộ khác đến phát bực. Đối với anh ta thì sao mới gọi là đẹp cơ chứ? Không biết người ta mệt lắm sao!
- Được rồi! Lấy bộ này!_Khải Phong đứng dậy, vẻ mặt ưng ý.
"Uầy! Thoát nạn rồi!". Cô thầm mừng nhưng bị hụt mất rồi.
- Đi!
- Lại đi đâu nữa đây hả?_Cô đầy sự bực tức, giọng nói nặng trịch.
- Còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai mà!
Đúng rồi! Ngày mai là lễ đại thọ, đâu thể nào lê thê, lết thết được, phải cố thôi.
- Xong rồi thì phải cho tôi ăn đấy nhé!_Cô tự mình lên tầng trên cùng.
Sao lại có nhiều nhãn hiệu, kích cỡ như thế, biết chọn cái nào đây?
- Kiều tiểu thư, để tôi giúp!_Cô tiếp tân ấy niềm nở mở lời.
- Cảm ơn cô nhiều lắm! Về khoản trang phục thì tôi rất ư là dở!
Cô ấy chỉ cười, dẫn cô đến nơi trình diện hoa tai.
- Tiểu thư có mái tóc đen tuyền, dài và bóng mượt nên chỉ cần một đôi khuyên dài, có đính đá ở đuôi là được. Lâm tổng đã chọn cho cô chiếc váy dạ hội này làm tôn lên vóc dáng và nước da trắng nõn nà của tiểu thư nên...
- Ôi! Không cần nhiều như thế đâu. Chỉ cần cô chọn cho tôi là được rồi. Mặc dù thích shopping thật, nhưng tôi chỉ thích gì mua nấy thôi chứ chẳng kì công và phức tạp phân tích như này đâu.
"Có thật là tiểu thư Kiều gia không vậy!!". Cô tiếp tân tự hỏi, rồi chọn cho cô những phụ kiện cần thiết. Cuối cùng thì phải xuống tầng trệt để lấy giày nữa là xong. Có lẽ Nhật Vy đã bỏ quên thứ gì đó. Đúng rồi, cô liền nhớ đến Khải Phong.
- Này, Khải Phong, anh ta đâu rồi?
- Lâm tổng đang đợi cô ở ngoài xe ạ!
Nhật Vy đưa đôi mắt tìm kiếm anh. Đã thấy, cô bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn về phía mình liền quay đi chỗ khác.
- Xong rồi thưa tiểu thư!
- À, cảm ơn cô nhiều, vất vả cho cô quá!
- Vâng, không đâu ạ! Cái này là quà đặc biệt Lâm tổng tặng cho tiểu thư._Cô tiếp tân lấy ra một lọ nước hoa thủy tinh vàng trong suốt, nhìn thật thích mắt.
Nhật Vy lạ lẫm cầm trên tay, vuốt theo từng hình nổi "Heaven Arrangement" trên bề mặt lọ nước hoa. Cô mở nắp lọ, ngửi một chút. Mùi hương thật tinh tế đến lạ thường.
- Mùi này....
- Đây là lọ nước hoa độc nhất vô nhị, tự tay ngài ấy thiết kế kiểu dáng, còn về mùi hương phải nhờ một người bạn chế tạo nước hoa bên Pháp điều chế chỉ dành mỗi riêng tiểu thư.
- Vậy sao...
Nhật Vy cầm chặt trên tay, hai ngón cái cứ vuốt thành lọ. Mặt lại ửng lên "Là anh ấy lo cho mình sao?". Cô mỉm cười đầy hạnh phúc. Lại là cảm giác khó tả này. Trái tim dần ấm lên, hình ảnh của anh ấy cứ hiện lên không ngừng. Một cảm giác được bảo vệ tuyệt đối, bất khả xâm phạm. Chẳng hiểu sao mình lại vui thế này. Có lẽ nào cô đã yêu anh thật sự! Qủa nhiên là vậy thật rồi.