Mục lục
Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!


Hai người phụ nữ gói đồ lại, cho vào giỏ đựng. Nhật Vy bước ra phía xe. Mắt anh vẫn không rời khỏi cô.

- Xong rồi à!

Nghe tiếng anh, có lẽ đợi cũng lâu lắm rồi. Nhìn vào điện thoại cũng đã 7h. Thời gian thoáng chốc lao nhanh như mũi tên.

- Đứng đó làm gì, lên xe đi!

Nghe lời thúc giục cô vội chào nữ tiếp tân rồi ngồi vào xe cùng anh.

- Cửu_Người lái xe kiêm bảo vệ_Anh đưa chúng tôi đến nhà hàng gần nhất.

- Vâng ạ!

- À, không cần đâu! Tôi muốn về nhà!

- À, vâng!

Chiếc BMW phóng đi, lướt băng băng trên quốc lộ. Nhìn sắc mặt cô ấy cứ kì kì làm sao ấy. Cứ đỏ cả lên, bị sốt chăng?! Khải Phong hơi lo, một tay đặt lên trán cô, tay còn lại đặt lên trán mình, nhắm mắt ngẫm nghĩ "cũng đầu đến nỗi nào!".

- Em không sao chứ! Mặt em đỏ lên kìa.

- T..Tôi không sao, chỉ hơi mệt.

- Vậy à!

Anh lúc nào cũng ôn nhu dịu dàng với cô nhưng đôi khi lại dở chứng. Thật khó đoán! Anh lúc nào cũng quan tâm đến cô mà cô chẳng bao giờ đáp trả anh ấy dù một lời cảm ơn.

- Ưm...Cảm ơn anh!_Phù! Nói lời cảm ơn cũng khó lắm đó!

- Về cái gì chứ?_Anh vờ không hiểu.

- Thì là...lọ nước hoa đó!_Cô nói mà chẳng thèm nhìn anh, cứ nhìn xuống hai bàn tay cứ vò vè lấy chiếc váy trắng.

- À, ừm._Ba giây sau_Nhưng hình như người em hơi "bốc mùi" thì phải.

- CHỨ KHÔNG PHẢI DO ANH BẢO EM KHÔNG CẦN THAY HẢ!_Chết! Lỡ miệng mất tiêu rồi.

Cô quay lại, quát lớn như giải tỏa những uất ức trong lòng mình. Qúa bất ngờ, cô liền bị anh búng vào trán một cái thật đau khiến cô phải cúi xuống ôm lấy trán mình. Anh lại xoa đầu cô như con nít. Tim cô đập liên hồi. Sao nó lại đập nhanh đến vậy chứ, cứ như không thở nổi vậy.

- Về nhà, anh sẽ tắm cho em!_Nghe cô thay đổi cách xưng hô như thế anh vui phải biết, thể hiện rõ ràng trên gương mặt ấy.

- AI MÀ THÈM CHỨ HẢ!!!

Anh tài xế ngồi đằng trước chỉ biết cười nhỏ:"Không ngờ một người lạnh lùng như Lâm tổng lại có thể cười đùa như thế. Anh đúng là thay đổi thật rồi!".

*Tại nhà riêng

Nhật Vy mệt mỏi, vừa đói vừa khát, lê lết vào nhà. Tới cửa thì ngã xuống, dơ tay run run, cầu cứu:"Cứu...cứu với...!". Mấy cô hầu hốt hoảng, vội vã chạy đến:"Lâm phu nhân! Lâm phu nhân! Cô không sao chứ!". Anh từ ngoài bước vào, đi ngang qua cô như không quan tâm:"Chuẩn bị cho cô ấy một bữa tối thịnh soạn nhưng dễ tiêu một chút!". Bọn họ hơi khó hiểu:"À, vâng ạ!".

Cô liếc nhìn anh:"Gì chứ! Không thèm hỏi thăm mình một câu luôn à! Khốn thật!". Kệ anh ta, ăn trước rồi tính.

"ƯM...Đồ ăn thật là ngon quá đi mất!". Đang ăn ngon lành, trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ. Tại sao lại có thể quên một chuyện quan trọng như thế chứ! Cô vội buông bát đũa, chạy lên phòng. Vừa mở cửa ra thì lại bị trượt chân.

Nhật Vy ngã ào đến, chẳng dám mở mắt ra nhìn. Hình như cô níu được cái gì đó thì phải. Mềm mềm, ẩm ướt. Cô đã ngã xuống, hé mở một mắt:"Cái gì vậy? Là khăn tắm sao?". Trước mặt cô là đôi chân rắn chắc, còn ướt sũng nước. Không lẽ....Nhọ quá đi trời ơi!! Tại sao cô luôn gặp những tình huống trớ trêu như thế chứ.

Cô không dám ngẩng mặt lên, cô bò bằng hai tay hai chân, hướng ra phía cửa.

- Cứ như vậy mà bỏ đi được à?

Nhật Vy giật mình, cứng đơ tại chỗ. Giọng nói trầm ấy lại vang lên lần thứ hai.

- Không tính chịu trách nhiệm mà đã trốn rồi sao?

- Ủa..Anh đang ở đây...sao? Chắc mắt tôi...yếu rồi! Tôi...đi ăn cà rốt bổ sung vitamin A đây, hahahahah..._Cô nuốt nước bọt, nhưng có gì đó chặn ngang cổ họng, thật khó khăn! Thế nào mới là cách tốt nhất để thoát thân an toàn?





Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!


Đâu phải là oan gia ngõ hẹp đâu mà lúc nào cô với anh cũng gặp những tình huống trớ trêu. Không biết kiếp trước cô nợ nần anh ta thứ gì hay không nữa. Kiểu này giống như tự đào mồ chôn mình rồi...

- Đứng dậy hay muốn làm pet mà đi bằng bốn chân mãi thế!_Anh đắc ý lên giọng.

- À,...không. Chân...tự nhiên...đ..đau!_"Muốn đứng lên lắm chứ!" Nhật Vy run lên. Không biết anh ta sẽ làm gì...

Không nghe thấy anh trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân anh. Anh đang tiến lại gần chỗ cô! Chết tiệt, tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhật Vy hét lên:

- Đứng đó! Anh đang đi đâu đấy?

- Chân em đau, anh lại đỡ em dậy._Anh vẫn nhởn nhơ đùa giỡn.

Dứt câu, cô liền đứng vụt dậy, vẫn không xoay người, đầu cúi xuống đất. Tay ôm lấy ngực, mặt đỏ cả lên vì xấu hổ. Giọng nói không ngừng run.

- Có lẽ...tôi...nên ra ngoài. Lát...sẽ bàn chuyện...với anh.

"Sao không chịu trả lời đi chứ! Cứ như ma vậy! Làm người khác sợ chết đi được!...". Hai bàn tay cô nắm chặt, mắt nhắm bặt. Nhưng...Cái gì chứ! Khải Phong nhấc bổng cô lên, vác trên vai mình. Cảm nhận được độ mềm của áo choàng tắm tổ ong, Nhật Vy mở mắt ra nhưng ngại thì vẫn ngại. Tại vì điều hiển nhiên, lần đầu cô và anh ấy gần gũi nhau đến thế, cô còn đang nằm trong tay anh ấy nữa.

Anh chỉ cười, vác cô xuống phòng ăn (đừng hòng nghĩ bậy, còn xa lắm, moahahaha), đặt cô nhẹ nhàng xuống ghế, còn mình ngồi ở ghế đối diện.

- Bộ em sợ anh ăn thịt em hả?_Anh đùa.

Nhật Vy có thói quen, mỗi khi ngại ngùng thì cứ ngọ nguậy hai bàn tay, mắt không dám nhìn vào người đối diện, nói thì ấp a ấp úng, đôi khi còn gượng cười nữa chứ.

- Làm...gì...có!_Biện hộ vô ích là biện hộ vô ích.

- Hay biết anh đang tắm nên lên xem lém.

- ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG RỒI MÀ._Biện hộ vô ích là biện hộ vô nghĩa.

- Anh biết rồi! Anh biết rồi! Xin lỗi mà!

- Hứ! Ai thèm.

"Lại không thèm à! Đáng phạt lắm!". Vừa suy nghĩ anh vừa cười. Một nụ cười đen tối. Khải Phong đan hai tay với nhau, chống dưới cằm.

- Vậy muốn hỏi anh chuyện gì?_Anh có vẻ nghiêm túc hơn, Nhật Vy cũng không ngần ngại, nói luôn nếu quên thì nguy mất.

- Anh nói còn nhiều thứ để chuẩn bị nhưng chắc chắn anh đã quên một thứ!_Cô cương quyết.

- Thứ gì chứ?_Anh vẫn thắc mắc không thể nghĩ ra.

- Đó chính là...Qùa mừng thọ. Ồhốhốhố!!!_Nhật Vy cười một cách man rợn hoặc có thể nói là theo kiểu...quí's tộc's.

Trời ạ, tưởng gì chứ! Qùa mừng thọ thì anh đã chuẩn bị từ lâu, không nói nên cô không biết là điều đương nhiên. Nghĩ lại chơi xỏ cô một phen thì ra sao ta. Anh làm vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

- Chết mất! Anh không nhớ ra!

- Cháu gì chẳng nhớ quà cho nội là sao! Bất hiếu quá!

- Nói vậy em có chuẩn bị gì hả?_Chắc gì có.

- À,..._Nếu bây giờ nói không trong khi nhắc nhở anh ta thì nhục lắm!_Đương...Đương nhiên!

Mạnh miệng lắm nha em gái.

- Thứ gì vậy?_Anh vẫn cố tra hỏi tới bến.

-_Nghĩ, nghĩ, nghĩ và nghĩ đi. Có rồi_Nghe nói nội rất thích nghe đàn piano thì phải?_Đầy vẻ tự tin.

- E hèm. Xin tự giới thiệu, tôi là nhạc công piano (dù trong tương lai), chuyên luôn nha!

Trước khi kết hôn, nghe nói Kiều tiểu thư cũng có học các loại đàn, nhưng chuyên là piano. Nên anh quyết định luôn.

- Vậy được rồi! Không cần tốn tiền nữa!

- Khoang đã...!

- Ăn cơm tiếp đi. Nếu không anh ăn em đó!

Thế là cô lật đật cầm bát đũa, ăn như sắp chết đói. Anh chỉ cười mỉm:" Sao mà ngốc thế chứ!".





Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!


Nhưng, bây giờ đi ngủ cả hai mới nghĩ đến một chuyện. Cả hai đang ngồi ở phòng khách. Cô khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo. Anh ngồi đối diện, tay chống lên cằm. Cả hai đều tối sầm mặt, nghiêm túc đến khó lạ.

- Bây giờ anh tính làm sao?

- Đương nhiên phải là giường!

- Không được!

- Chứ em muốn gì?

- Vậy thì sofa!

- Không được!

- Anh đang đùa với tôi à. Chính anh hỏi tôi muốn gì!

- Nhưng anh muốn ngủ trên giường.

Hiểu rồi! Hiểu rồi! Thì ra đang tranh cãi về vấn đề "giường chiếu"(muốn nghĩ sao nghĩ à). Cả tháng trước, có bao giờ anh về nhà đâu, bây giờ lại đòi ngủ trên giường, xem thường cô chắc.

Nhật Vy nhíu mày khó chịu.

- Được rồi! Oẳn tù xì đi! Ai thắng được quyền quyết định.

- Được! Chơi thì chơi!. Anh sợ em chắc!

Cả hai cùng đứng dậy. Nhật Vy ra vẻ như đang dồn hết sức lực vào trận chiến sinh tử này. Còn Khải Phong nhởn nhơ như đùa.

- 1...2...3...Kéo...Búa...Bao!_Cả hai đồng thanh.

- Oh...no!!!!!!!!!!_Nhật Vy thét lên trong nỗi tuyệt vọng vô bờ.

- Kéo bị búa đập, anh thắng rồi nhé!_Anh vui vẻ, nói như giỡn.

- Tôi không phục! Chơi lại!

- Muốn bày trò gì đây. Thắng là thắng, thua là thua. Rõ ràng quá rồi còn gì!

Mấy cô hầu từ phía trong, đua nhau nhìn lẻn ra xem tình hình. Bọn họ cười khúc khích, hứng khởi. "Hai người họ cứ như con nít vậy!", có người còn bảo:"Lâm tổng có lúc cũng dễ thương quá ấy chứ!", "Không, không là đáng yêu cơ!",...Còn hơn thế nữa, một số lấy điện thoại quay lại "trận chiến tàn khốc" ấy. "Chả ai nhiều chuyện bằng con sen nhà mình" quả là không sai!

Nhật Vy cạn kiệt ý chí, nằm ỉu xìu trên sofa, ngước đôi mắt đáng thương về phía anh.

- Anh thắng rồi đó, muốn gì hả?

- Đơn giản thôi!_Anh cười đắc ý_Một là em ngủ ở sofa, hai là em lên ngủ với anh!

- Anh đúng là đồ trơ trẽn mà!_Cô lườm anh._Còn phòng đọc sách thì sao?

- Dạ! Phòng đọc sách chứa toàn sách bụi bám đầy, ngày mai mới được dọn dẹp._Cô hầu trưởng nói khi thấy Khải Phong ra tín hiệu.

Không còn cách nào khác. Phòng khách cũng rộng rãi mà, có gì phải chê.

- Rồi rồi. Sofa thì sofa, có gì to lớn. Hứ!

"Cuộc chiến" tạm khép lại, hai bên hòa nhau, ai về nhà nấy.

Lần đầu tiên anh có mặt ở nhà. Lần đầu tiên anh thực sự có trách nhiệm làm chồng. Lần đầu tiên anh ngủ trên chiếc giường còn thoảng hương thơm quen thuộc của cô.... Lần đầu tiên anh cảm thấy trống vắng khi ngủ một mình như thế.

Khải Phong nhẹ nhàng từng bước xuống phòng khách. Chưa được 30' kể từ khi trò chơi diễn ra nhưng Nhật Vy đã say trong giấc mộng. Anh bồng cô trên tay:"Ăn gì mà nặng thế chứ!", đặt cô nằm lên giường từ từ. Anh ôm chầm lấy cô. Miệng cười hạnh phúc (không phải buốt giá à). Phải như này mới ngủ ngon được. Không những thế, Nhật Vy còn xiết chặt hơn làm anh giật mình. Miệng cứ lẩm bẩm:"Nhoàm...nhoàm...Ăn nữa! Ăn nữa!". Khải Phong xoa đầu cô, thầm thì bên tai:"Được rồi! Ngày mai cho em ăn thoải mái!". Không ngờ cô không nói gì nữa, chỉ trả lời một tiếng nhẹ:"Ừ-Ừm!"(Nói bừa, không phải đang tỉnh đâu nhá!). "Nói em ngốc quả không sai!".

Cả hai cùng ngủ, một giấc sâu và dài cùng với những giấc mộng đẹp!





Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!


Trời sáng. Ánh mặt trời nóng bỏng đâm xuyên qua tán lá dày, len lỏi chạm từng cánh hoa. Nhật Vy nhíu mắt do chói nắng. Không gian gì thế này. Mềm mại, ấm áp, cả mùi hương nam tính bên người nữa. Cô mở mắt ra thì vô cùng ngạc nhiên xen lẫn sự hoảng hốt. Khải Phong đang nằm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cô. Lại là tình thế gì nữa đây.

- AHHHH....._Cô lăn xuống giường, ngồi lùi về phía sau, chỉ tay về phía anh_A...Anh...ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY THẾ HẢ?_Cô thở hổn hển, tay run run.

Anh vẫn lì lì nằm yên, chống tay lên mặt, nhìn cô chăm chú.

- Thì đây là giường của anh mà. Làm gì là chuyện của anh.

Lúc đó Nhật Vy mới nhìn xung quanh. Đúng rồi, đây là phòng ngủ cơ mà, sao cô có thể ở đây được chứ. Chắc chắn là hắn ta giở trò rồi.

- Anh bắt cóc tôi lên đây lúc tôi đang ngủ say chứ gì! Biến thái!

- Này, này, không phải chính em tự mình lên đây còn nói là muốn ngủ cùng anh sao?

- Anh tưởng tôi say sao? Cứ như lừa con nít thế hả!_Cô đỏ mặt.

Khải Phong đứng dậy, đi ra phía cửa, chỉ xoay nửa đầu nhìn cô, cười nham hiểm.

- Từ nay em mà còn gọi anh là "biến thái" thì anh sẽ trở thành biến thái thật đó, lúc đó đừng có mà hối hận.

Cô nghe câu đó, ngại ngùng, lấy hai tay che lấy ngực mình, liếc mắt nhìn anh, chửi thầm:"Tên biến thái!".

- Xuống đây nhanh lên nào!_Giọng nói anh vang lên từ dưới cầu thang.

Cô giận dỗi đứng dậy, phủi phủi người:"Em sẽ xử anh sau, hứ!".

__________________

Ăn sáng xong, cả hai xem tin tức trên tivi.

- Người mẫu Đoàn Thiên Mỹ mới trở về Bắc Kinh sáng nay, cả sân bay như náo loạn..._Nữ phóng viên.

- Nè, Khải Phong!_Cô ngạc nhiên, lay lay vai anh trong lúc anh đang đọc báo.

- Hửm?_Anh tỏ vẻ quan tâm.

- Không phải đó là người phụ nữ mà anh nói là thanh mai trúc mã gì đó của anh không? Cái cô ở sân bay hôm trước ấy!

Khải Phong ngẩn người, nhìn lên tivi rồi cuối xuống đọc báo tiếp, tỏ thái độ như bỏ qua điều không cần thiết.

- Ừm.

- Thì ra cô ấy là người mẫu à. Cho nên mới "xinh đẹp" và "quyến rũ" như thế!_Nhật Vy cố tình ghé sát tai anh, nhấn nhá đủ kiểu.

Khải Phong nghe câu đó xong, quay mặt lại phía cô. Khoảng cách thật gần làm cô xấu hổ, tí nữa thì ngã khỏi ghế. Anh vẫn thích đùa, tiến tới, ôm lấy eo cô, kéo về phía mình. Giở giọng điệu nham hiểm mà nói với cô.

- Dù có thế thì cũng đâu "độc" bằng em chứ! Miệng anh lại lên cơn rồi nè.

Anh ta nói thế là ý gì? (Bây giờ mà còn ngây thơ dữ vậy cô nương!). Cái kiểu soái ca này là sao chứ? Ánh mắt sắc bén này thật khó mà cưỡng lại. Nhật Vy nuốt nước bọt một cách khó khăn, cố giữ khoảng cách với anh. Nhưng sức cô so với Khải Phong thì chẳng là gì.

- Hahahaha, có gì từ từ nói, được không hả? Động tay động chân như thế không tốt chút nào, ahahahaha.....!

Lại là cách cười gượng đó, đang thụ động và muốn tìm cách trốn thoát chứ gì. Đâu có dễ!

- Vậy...Hãy nói "Lâm Khải Phong, em yêu anh. Hãy trở thành người yêu của em" đi!_Anh tiến gần hơn nữa, ghé sát tai cô, thì thầm.

Gì chứ! Anh ta đang đùa giỡn mình sao? Tim sao vậy? Cứ đập loạn xạ cả lên. Hình như hơi nóng thì phải! Làm gì? Làm gì đây?

- Sao vậy? Có cần anh nhắc lại câu vừa rồi không hả.!_Anh cười ranh mãnh, nhìn thẳng vào mắt cô.

Muốn mở miệng nói nhiều điều lắm chứ mà sao chẳng thể nhúc nhích nổi. Không thể mở miệng. Cố lắm mới nhúc nhích được đôi chút. Nhưng anh là đồ lừa đảo, liền cướp lấy đôi môi căng mọng của cô. Cứ thế mà hưởng thụ. Nuốt trọn những thứ ngọt ngào mà anh mong muốn. Đầu lưỡi anh tiến vào khoang miệng cô một cách từ từ.

Nhật Vy choáng váng, không biết thế nào mới là đúng. Cứ như vậy tiếp tục chăng? Cô cắn môi anh thật đau, đến nỗi máu chảy. Nhưng anh vẫn cứ tiếp tục, Thật sự cảm giác hôn sâu này làm cô cứ muốn thời gian dừng lại khoảnh khắc đó. Cô bây giờ yêu anh, yêu anh từ bản năng của mình.





Vợ tôi, tôi quản thôi! Cấm ý kiến!


Bình thường anh hơi lạnh lùng, ít nói. Nhưng đôi lúc cũng hết sức dịu dàng và đầy tình cảm. Cô không giống anh. Hoạt bát hơn và vô cùng mạnh mẽ. Ngược lại, vì sao những lúc thế này, cô lại yếu đuối như một con nhóc mới biết yêu thế chứ?

Được lắm! Muốn hôn chứ gì, có gì phải ngại. Cô nằm dưới, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ anh, kéo anh xuống cho hai người thêm gần nhau. Khải Phong hơi bất ngờ, có chút bối rối. Mặc kệ nó qua một bên, cứ tiếp tục cơn say. Mùi vị xung quanh không còn là không khí bình thường mà là hỗn hợp hương vị tương tư xen lẫn hạnh phúc. Mùi hương nhẹ nhàng của cô. Mùi hương nam tính của anh. Chúng mang đến chút khoái cảm nào đó lạ lẫm mà đê mê khó tả.

Không thể chịu nổi, thật sự quá khó thở! Mặt cô trở nên nhăn nhó, khó chịu. Anh tha cho cô, (stop here, đừng hòng suy nghĩ thêm nha, àhíahíahía) buông cô ra từ từ, lấy tay chùi đi vết máu trên miệng. Mỉm cười mãn nguyện.

Trong khi đó, Nhật Vy thở hổn hển, như chết đi sống lại. Qúa kinh khủng mà! Sao anh ta có thể thở được như thế chứ! Mặt cô đỏ bừng lên. Có lẽ hơi xấu hổ hoặc do thở gấp.

- Lần này là em chủ động đấy!

- Thế thì sao? Không thích sao?_Mặt cô trở nên đen tối hơn bao giờ hết

- Hể.! Anh thích như vậy! Làm lần nữa không?_Anh cúi xuống, liếm liếm lấy miệng mình.

- Cái gì chứ!..._Cạn ngôn.

- Lâm tổng!_Ông chú bảo vệ bước vào_Xe đã chuẩn bị xong.

- Được rồi! Chờ tôi 15'._Nghiêm túc trở lại.

- Vâng!_Người bảo vệ cúi đầu, đi ra ngoài.

Khải Phong xoay người lên phòng. Vừa đi vừa nói:

- Không muốn lên hay là chờ anh lại bồng em lên hả?

- Không cần!

Nhật Vy bật dậy, nũng nịu lên phòng, còn chạy tới, đi trước mặt anh tỏ vẻ không hài lòng. Anh chỉ nhìn rồi cười chứ chẳng hỏi han gì thêm. Sao lại trẻ con thế chứ?!

Lát sau, cả hai lên xe, đi đến nhà chính của Lâm gia.

*Trên đường đi

Nhật Vy chỉ chú tâm ngắm nghía bộ váy lễ phục mà cô đã phải hi sinh thời gian và công sức mới có thể vừa lòng anh. Cũng đẹp quá ấy chứ! Mà phải thôi, giá cao vút trên trời mà. Nhưng mấy hôm nay, anh ấy ít đến công ty như lúc trước. Bộ có chuyện gì hả ta?...

- Steinway & Sons. Biết chứ?_Anh lên tiếng, giọng anh vẫn dịu dàng như mọi khi.

- Sao cơ?_Cô hơi bất ngờ. Chưa kịp nghe rõ câu nói.

- Steinway & Sons.

- À, sao lại không biết_Đầy vẻ tự tin_E hèm! Đứng đầu bảng danh sách những thương hiệu đàn piano tốt nhất thế giới ngày nay. Đây là thương hiệu mà nhiều giới nghệ sĩ trên thế giới ao ước được sở hữu một cây đàn và điều này cũng không thể trách họ? Thú vị hơn, có đến 98% nghệ sĩ lừng danh chọn Steinway để biểu diễn và 95% nhà hát nổi tiếng trên thế giới đều sở hữu tối thiểu một cây đàn Steinway. Hơn nữa, Năm 1867, Steinway nhận "Huy chương vàng danh giá" tại triển lãm Paris với thành tích xuất sắc trong sản xuất và kỹ thuật.

- Ồ, cũng có chút ít hiểu biết đấy chứ!

Câu nói của anh như một mũi tên đâm thẳng vào tim cô. Bấy nhiêu đó mà nói là "chút ít"...Anh đang đùa cô sao? Đối với một nghệ sĩ thực thụ, chưa chắc gì hiểu biết được nhiều như cô. Anh ta đúng là một con người cứng ngắc.

- Vậy đã dùng thử loại đó chưa?

- Loại đắt đỏ như thế sao tôi có cơ hội dùng đến chứ!_Anh là đang quan tâm đến cô sao?

- Em đang đùa à. Lí do gì mà Kiều gia không thể mua nổi một chiếc dương cầm cho em ?

- Không...Không có gì...!

Tâm trạng Nhật Vy không còn như lúc nãy. Vẻ mặt suy tư, trầm lặng hẳn. Không lẽ Kiều gia còn có những bí mật gì khó nói hay sao. Sao cũng được! Nhưng những lúc này, trông Nhật Vy thật giống như một nàng mèo ngoan ngoãn trong tay anh. Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng, vẫn là cái giọng trầm mà dịu dàng ấy, nói với cô:

- Vậy đi thử đàn thôi!

-....

Cô không nói lời nào. Chỉ biểu hiện tất cả lên gương mặt mình. Đôi mắt sáng long lanh, miệng cười tươi như hoa mới nở. Đặc biệt đôi má ửng đỏ hồng hào thể hiện niềm hạnh phúc khó tả thành lời. Khải Phong lúc nào cũng xoa đầu cô như con nít vậy. Nhưng mỗi lần như vậy, trái tim cô càng được lấp đầy những khoảng trống, trở nên ấm áp lạ thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang