Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104
—
Ra khỏi bệnh viện, tôi vẫy một chiếc taxi, địa điểm đến là khu nhà ở của Dịch Thiên.
Tài xế qua gương thầm đánh giá tôi, chắc là y kì quái vì sao tôi trụ ở khu nhà giàu như vậy vẫn cần gọi xe đi tới.
Nơi đó trừ xe hộ gia đình, còn lại không xe nào khác được đi vào, cho nên tới cổng tiểu khu tôi đã đi xuống xe. Tôi không có giấy thông hành, cũng không chứng minh được mình có thân nhân hay bằng hữu sống bên trong nên bảo an cương quyết không cho tôi vào. Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể ở trước cổng tiểu khu chờ.
Nếu Dịch Thiên đang ở nhà, tình huống thuận lợi nhất là buổi sáng khi anh đi làm tôi có thể ở đây ngăn lại. Còn nếu anh không ở… thầm cười khổ, tôi cũng không có biện pháp nào khác ngoài tiếp tục đợi ở nơi này mà thôi. Vốn cũng có thể đến công ty tìm Dịch Thiên, nhưng anh lại cực kì chán ghét tôi ở trước mặt người khác cùng anh dây dưa không ngớt.
Nếu lỡ như chọc giận anh thật sự ngay cả sự trợ giúp cuối cùng tôi cũng không còn nữa, đương nhiên tôi sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Mới đầu xung quanh còn có vài chiếc xe ra vào, dần dần bốn phía an tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có. Tôi lấy di động ra nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ sáng. Đêm qua sau khi bị mộng bừng tỉnh tôi cũng không dám ngủ lại, ban ngày làm thêm ở siêu thị, buổi tối vì bệnh mẹ tái phát mà tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng. Một ngày một đêm đều không được nghi ngơi, tôi hiện tại mệt đến mức cơ hồ có thể đứng mà ngủ.
Thời điểm tôi mơ mơ màng màng, phía trước đột nhiên có hai ánh đèn chiếu tới. Ngọn đèn thực chói mắt, tôi chống đỡ nheo mắt lui lại mấy bước nhìn, chờ đến khi xe chậm rãi đến gần mới nhận ra đó là xe của Dịch Thiên.
Tôi vội vàng chạy tới, lo lắng Dịch Thiên không dừng xe cho nên đành cắn răng lao ra chặn đầu xe anh.
Tiếng phanh chói tai vang lên, xe dừng lại cách tôi không đến một li, cửa xe bị hung bạo giật tung ra, Dịch Thiên cước bộ không ổn định vọt tới trước mặt tôi, túm lấy cổ áo cắn răng nói, “Cậu con mẹ nó định làm cái gì?”
Ở gần như vậy tôi mới ngửi được trên người anh có mùi rượu, tôi kéo tay anh xuống, khẩn trương nói, “Dịch Thiên, em có việc…” Lời còn chưa xong anh đột nhiên ghé về phía trước, thì thầm bên tai tôi, thanh âm mang theo ý cười châm chọc, “Là ai ngày trước cam đoan với tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa? Mới được vài ngày đã quên rồi?”
Đúng lúc này cửa xe phía bên kia cũng mở ra, Lâm Hàm đi tới một phen đỡ lấy Dịch Thiên, quay người đấm cho tôi một quyền, cắn răng nói, “Mục Nhiên, mày nhất định muốn bức tao phải giết mày đúng không?” Nói xong còn muốn xông lên đánh tôi, Dịch Thiên ngăn Lâm Hàm lại, duỗi tay nhu nhu mi tâm, một lúc lâu mới đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi nói, “Cậu tới tìm tôi có việc?”
Có lẽ bởi vì anh thực sự say rồi, ánh mắt thoạt nhìn rất kì quái, không phải loại chán ghét cùng không kiên nhẫn thường ngày, thậm chí tôi còn ẩn ẩn cảm thấy có chút gì đó của… mong chờ.
Tự cho rằng mình suy nghĩ nhiều, tôi lắc lắc đầu, lau vệt máu ở khóe miệng, nhẹ giọng nói, “Em biết em không có tư cách cầu xin anh, cũng biết anh không muốn nhìn thấy… em nữa. Nhưng Dịch Thiên, em… em thật sự không còn cách nào khác… Anh có thể…” Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố lấy hết dũng khí nói hết lời, “… có thể cho em vay mười vạn khối được không?”
Chung quanh một mảnh an tĩnh.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Dịch Thiên cơ hồ lạnh đến mức có thể đem tôi đóng băng.
Lâm Hàm đột nhiên hung hăng đá một cước vào bụng tôi, “Mày còn bỉ ổi không còn mặt mũi mà đến đòi tiền? Ha… Dịch Thiên em nói đúng chưa? loại người này sao có thể dễ dàng buông tha cho anh như thế được?”
Lâm Hàm một cước lại một cước đá tôi, tôi té sõng soài trên mặt đất, hai tay ôm bụng cuộn mình bảo vệ thân thể, liều mạng giải thích, “Không phải! Em sẽ trả lại! Em sẽ trả lại mà…”
Dịch Thiên xoay người lảo đảo đi về xe, Lâm Hàm vội vàng bỏ tôi lại đi qua. Tôi giãy giụa bò lên, nhanh chân chạy chắn trước mặt Dịch Thiên, cầu xin nói, “Dịch Thiên, anh nghe em nói đã, mẹ em sinh bệnh cần phải phẫu thuật… Công việc không cho em ứng trước lương…” Tôi gấp gáp lộn xộn muốn giải thích, Dịch Thiên cũng không nhẫn nại đẩy tay tôi ra, cười lạnh đánh gãy lời tôi, “Cậu không phải nói mình là cô nhi sao? Hiện tại sao lại xuất hiện thêm một bà mẹ rồi?”
Tôi hô hấp cứng lại, nhất thời không biết nói thế nào. Tôi có thể đem hết mọi sự nói ra, nhưng chính là tôi không xác định được liệu Dịch Thiên có kiên nhẫn nghe tôi kể hay không. Dịch Thiên thấy tôi ngây người cũng không tái để ý nữa, lách qua tôi để lên xe. Trong lòng tôi sốt ruột, nếu hiện tại để Dịch Thiên đi không biết tới khi nào mới có cơ hội gặp anh lần nữa, tôi thực sự không còn thời gian.
Nghĩ đến lời bác sĩ, tôi cắn răng một cái, nắm chặt tay, ở phía sau Dịch Thiên mặt không đổi sắc lãnh thanh nói, “Tôi vẫn còn ảnh chụp.”
Lâm Hàm quay đầu trừng lớn mắt nhìn tôi, như thể không tin nổi lời tôi nói. Dịch Thiên vẫn như cũ quay lưng lại với tôi, không có bất luận phản ứng gì. Tôi hít sâu, khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi, nói tiếp, “Lần đó đưa anh chỉ là một phần ảnh chụp và phim thôi, trong tay tôi còn vài tấm nữa, nếu anh không đưa tiền, tôi ngày mai, không, ngay hôm nay sẽ đem chúng phát tán đi.”
Dịch Thiên mãnh liệt xoay người đi đến trước mặt tôi, vươn tay dùng sức nắm chặt cằm tôi, biểu tình tối tăm tới cực điểm, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi rít lên, “Mục Nhiên, ngay bây giờ tôi có thể giết cậu.”
Tôi ngừng thở nhìn Dịch Thiên, tôi biết, anh lúc này thật sự động sát khí.
Tôi há miệng muốn nghiêm túc giải thích, muốn nói cho anh biết tất cả mọi chuyện, muốn cầu xin anh đừng bởi vì tôi từng mắc sai lầm trước đây mà vĩnh viễn nghi ngờ tôi, tôi không phải đến đòi tiền, trong tay lại càng không có ảnh chụp gì cả…
Muốn nói muốn nói rất nhiều lời, muốn đem hết khổ sở cùng luống cuống trong lòng nói cho anh nghe, bởi vì tôi biết, cho dù đến tận hôm nay, tôi vẫn vô cùng quyến luyến và ỷ lại anh. Chính là ánh mắt anh nhìn tôi như vậy, thật giống như hận không thể đem tôi ra ngũ mã phanh thây, anh như vậy sao còn có thể tin lời tôi cơ chứ. Thống khổ của tôi không đổi được thương hại của anh, ngược lại, còn khiến anh phải chúc mừng vì chúng khiến tôi sống dở chết dở.
Cho nên cuối cùng tôi vẫn là nhìn thẳng vào mắt Dịch Thiên, cố giữ cho thanh âm mình không run rẩy, “Anh có thể thử xem.”
Trên mặt bị đánh một quyền, tôi lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng không chịu được ngã khuỵu trên mặt đất. Dịch Thiên cũng không thèm nhìn tôi, lấy ra tập chi phiếu ào ào viết, sau đó ném tới trước mặt tôi, “Đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nữa.”
“Dịch Thiên! Anh sao có thể cho hắn tiền? Hắn lần này lấy được sẽ có lần tiếp theo, anh muốn vĩnh viễn bị tên hỗn đản này dây dưa sao?” Tôi vươn tay muốn nhặt lấy chi phiếu, Lâm Hàm đã chạy tới một cước nặng nề dẫm lên bàn tay tôi. Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, chính là tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt mảnh giấy, đau mấy cũng không buông.
Dịch Thiên nhíu mày xoa huyệt thái dương, tôi biết anh một khi uống rượu sẽ đau đầu. Lâm Hàm cũng phát hiện ra, bước nhanh đến bên người Dịch Thiên, sốt ruột hỏi, “Làm sao vậy? Vẫn khó chịu sao?”
“Lái xe đưa tôi về.” Dịch Thiên đẩy tay Lâm Hàm đang muốn dìu mình ra, miễn cưỡng mở cửa bước lên xe. Lâm Hàm rốt cuộc không để ý đến tôi nữa, vội vã đi theo. Trước khi y đi còn quay đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt âm độc khiến tôi lạnh cả người.
Chiếc xe từ từ đi qua bên cạnh, tôi ngơ ngác nhìn nó đi xa, nhớ lại biểu tình cuối cùng của Lâm Hàm, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bất an.
Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, dùng mu bàn tay lung tung lau máu ở khóe miệng, nhặt lên tấm chi phiếu kia, liều mạng chạy về phía ngược lại.
Gió đêm như cứa quất lên mặt, bất tri bất giác khuôn mặt tôi ướt đẫm lạnh lẽo, vươn tay quệt nước mắt, tự an ủi chính mình: không có vấn đề gì, chờ trị bệnh cho mẹ xong, tôi nhất định sẽ liều mạng công tác đem tiền trả lại Dịch Thiên. Mặc kệ anh có nguyện ý hay không nghe tôi giải thích, ít nhất tôi cũng muốn cho anh biết, cùng một chỗ ba năm, chưa bao giờ tôi là vì tiền của anh…