• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Ngày hôm sau Từ Nhiễm đến đón Mục Nhiên đi gặp Cố Viêm, trên xe còn dẫn theo một bé trai khôi ngô.

Từ Nhiễm vừa đỗ xe xong, cậu nhóc liền tức khắc mở cửa nhảy xuống, tay cầm khẩu súng đồ chơi, miệng chíu chíu bắn phá xung quanh.

Từ Nhiễm vội vàng xuống xe xách cậu nhóc lên, mông nhỏ bị tét một cái, “Từ Triết Hạo! Mi tưởng cô mi là đứa ngốc sao!!!”

Mục Nhiên từ lúc nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài đã dẫn Mục Cận đi ra, vừa vặn nhìn thấy Từ Nhiễm đang giáo huấn trẻ nhỏ.

Cậu nhóc kia so với Mục Cận có vẻ lớn hơn một chút, tóc cắt ngắn lộ ra gương mặt trắng nõn, lông mày rậm cùng đôi mắt phá lệ to tròn, thoạt nhìn cực kì khỏe mạnh kháu khỉnh.

Mục Nhiên đi tới, có chút kinh ngạc hỏi, “Đây là…”

Từ Nhiễm bất đắc dĩ cười, “Bé con nhà anh hai tôi, tôi giúp trông nó vài ngày.”

Mục Nhiên gật gật đầu, ngồi xổm xuống ôm Mục Cận nói, “Mục Cận, mau chào anh đi con.”

Mục Cận còn chưa kịp hé miệng chào, bé trai kia nhìn thấy Mục Cận liền giơ súng trong tay lên hướng bé, miệng bùm bùm bắn đạn.

Nhất thời mọi người cùng im lặng như tờ.

Từ Nhiễm hoàn hồn, càng hung hăng xách Từ Triết Hạo lên, vỗ đen đét vào cái mông nhỏ, lực đạo so với vừa rồi còn lớn hơn.

Từ Triết Hạo dùng sức đạp chân, miệng ngao ngao vừa kêu vừa khóc, đứt quãng gào lên, “Cháu ghét cô… Ghét côooooo~~~”

Mục Nhiên ở bên cạnh dở khóc dở cười khuyên nhủ.

Từ Nhiễm ném Từ Triết Hạo trở lại trong xe, lúc này mới xoay người nhìn Mục Nhiên cười trừ, “Cha mẹ nó bình thường đều bận rộn nên đều để bà nội trông, xem ra đã bị chiều hư rồi.”

Mục Nhiên cười nói, “Không có việc gì, trẻ con tuổi này đều như vậy.”

Chờ lên xe, Từ Nhiễm nghiêm khắc giáo huấn một lần, Từ Triết Hạo mới nức nở lí nhí chào, “Chào chú Mục , chào Mục Cận.” Nói xong còn đem đồ chơi mình yêu thích trong tay ra đưa cho Mục Cân, tỏ vẻ nguyện ý cho cô nhóc mượn chơi.

Mục Cận quay đầu nhìn Mục Nhiên, thấy cậu đồng ý lúc này mới tiếp nhận đồ chơi của Từ Triết Hạo, tò mò tìm hiểu. Mấy bạn nữ ở nhà trẻ của Từ Triết Hạo đối với mấy món đồ súng ống như vậy thường không có hứng thú, cả ngày đều ôm búp bê chơi đồ hàng. Cậu nhóc thấy Mục Cận không cự tuyệt lập tức phấn khởi xán đến, chỉ đông chỉ tây “Phải bật đèn ở nơi này” rồi “Ấn chỗ này là đạn sẽ bắn ra”…

Mục Cận yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc, ý bảo mau mau ấn chốt mở.

Lúc bọn họ đến quán, Cố Viêm đã đứng ở cửa chờ.

Cố Viêm so với Mục Nhiên thoạt nhìn lớn hơn một chút, vóc dáng rất cao, người cũng khỏe mạnh chắc nịch, khi nói chuyện lớn tiếng sang sảng, xem ra là một người tùy tiện không có tâm cơ. Y vừa nhìn thấy Mục Nhiên liền đi lên ôm người vỗ vỗ vài cái chào hỏi, động tác cùng thần thái vô cùng quen thuộc, người không biết còn tưởng Mục Nhiên là anh em thất lạc nhiều năm không gặp của y.

Chờ Cố Viêm nói chuyện với Mục Nhiên và Từ Nhiễm xong, lúc này cúi đầu mới nhìn thấy bé gái đang khẩn trương đứng sau cậu, tay gắt gao nắm chặt gấu áo, y vội vàng cười một cái tự nhận là “thân thiết hiền lành”, ngồi xổm xuống nhìn bé con nói, “Người bạn nhỏ, cháu tên là gì a?”

Mục Cận bị y dọa sợ, giật mình, góc áo Mục Nhiên cũng bị nhéo thành một đoàn.

Từ Triết Hạo trừng mắt từ bên cạnh Từ Nhiễm chạy tới che trước mặt Mục Cận, giơ súng đồ chơi về phía Cố Viêm, “cạch cạch” vài tiếng.

Cố Viêm tỏ vẻ trúng đạn như thật, anh dũng ngã xuông đất. Từ Nhiễm kéo Từ Triết Hạo về, không khách khí tung cước đạp Cố Viêm một cái, “Được rồi, cậu mau đứng lên cho tôi, đừng bày ra cái vẻ “ông chú đáng khinh” kì quái kia nữa.”

Cố Viêm ủ rũ đứng lên, y quả thực rất thích trẻ em, nhưng không hiểu sao mọi đứa nhỏ đều sợ y, chỉ cần nhìn thấy đã la hét như nhìn quái thú.

Mục Nhiên cười ôm Mục Cận lên, đùa với bé để bé thoải mái nói chuyện với Cố Viêm, mọi người cùng trò chuyện đi vào cửa hàng.

Quán ăn của Cố Viêm cũng không lớn, có hai tầng lầu, ở giữa là một gác xép lửng nhỏ. Toàn bộ quán đều được trang trí cầu kì, từng món đồ tinh xảo xinh đẹp. Thế nhưng quán ăn lại không làm những món đắt tiền gì mà cá muối tổ yến, thực đơn đơn giảm là những món ăn thông thường gia đình. Quán đã mời được lão Chu làm bếp trưởng, Cố Viêm còn muốn tìm một đầu bếp khác. Đồ ăn trước kia Mục Nhiên làm thực sự để lại ấn tượng sâu sắc với y, thế nên y mới trực tiếp quyết định mời cậu.

Mục Nhiên vẫn là có chút thấp thỏm lo lắng, đề nghị để mình làm trước vài món ăn để lão Chu đánh giá.

Cố Viêm nghe vậy cũng không có ý gì, liền mang Mục Nhiên vào phòng bếp. Từ Nhiễm ở bên ngoài chờ bọn họ, thuận tiện trông hai đứa nhỏ chơi ở trong sân.

Chờ Mục Nhiên làm tốt đồ ăn xong, lão Chu cầm đũa nếm thử, nếm xong sửng sốt hỏi, “Cậu thật sự chưa từng học nấu ăn?”

Mục Nhiên có phần xấu hổ lắc đầu, “Thật sự chưa từng học ạ.”

Hút thuốc uống rượu đánh bạc cậu không ham mê, quán bar quán ăn đêm lại càng không bao giờ tới, cậu không có thời gian, lại càng không có tiền, duy nhất chỉ có nấu cơm là xem như yêu thích. Khi cậu nhàn hạ một người ngốc cũng không có gì làm, liền cân nhắc mua chút nguyên liệu nấu ăn, gia vị… Dù sao cho dù là một củ cải trắng, lượng muối đường khác nhau, cách nấu khác nhau đã đem lại hương vị không giống nhau.

Lão Chu gật đầu, nói với Cố Viêm, “Không thành vấn đề, tôi trước sẽ chỉ dẫn cậu ấy một thời gian, để cậu ấy làm quen dần với thực đơn của quán.” Lão vốn là nghe được người nọ quen với ông chủ, cũng không phải đầu bếp học chuyên nghiệp nên không an tâm, cảm thấy Mục Nhiên nhất định là dựa vào quan hệ mà vào. Có điều sau khi nếm những món này, lão hoàn toàn yên tâm vào tay nghề của cậu.

Tâm tư của Cố Viêm vốn đã không còn đặt ở lão Chu, gật đầu cho lấy lệ, sau đấy chọn đũa gọi lớn với nhân viên, “Mau đem cho tôi bát cơm.”

Chờ sau khi giải quyết mọi chuyện xong, di động Mục Nhiên cùng lúc vang lên. Cậu nghe điện thoại, Dịch Thiên ở bên kia hỏi, “Ở đâu vậy, anh đến đón hai người.” Trước khi Dịch Thiên đi làm cậu đã nói mình sẽ đi ra ngoài cùng Từ Nhiễm, hiện tại cũng đã đến giờ ăn trưa, đã tới giờ Dịch Thiên gọi điện thoại.

Nơi này cách công ty của Dịch Thiên có chút xa, Mục Nhiên nói địa điểm xong, lại nói, “Anh đừng tới đón, em đưa Mục Cận về được.”

Dịch Thiên lại không nhiều lời, nói cậu ở đó chờ hắn lập tức tới, sau đó ngắt điện thoại.

Từ Nhiễm ở bên cạnh trêu ghẹo vài câu, Mục Nhiên đỏ mặt rần rần đứng lên trốn đi.

Trong quán có một ít loại hoa cỏ cây cối, Từ Triết Hạo không biết từ nơi nào đào ra được một con sâu. Nhóc tay cầm sâu chạy đến trước mặt Mục Cận, thình lình vươn tay giơ sâu ra, đắc ý dào dạt chờ Mục Cận bị dọa tới mức kêu to khóc nháo.

Có điều Mục Cận vốn là ai? Bé sinh ra ở một thôn nhỏ trong núi, huống chi khi còn lưu lạc thường xuyên ngủ ở gần thùng rác, làm sao có thể sợ sâu a?

Bé cho rằng Từ Triết Hạo muốn đưa sâu cho mình chơi, liền yên lặng vươn tay cầm lấy, còn sờ sờ râu trên đầu sâu thật dài.

Từ Triết Hạo khiếp sợ trân trân nhìn Mục Cận.

Lấy trí lực cùng nhân sinh năm tuổi của cậu nhóc hoàn toàn không lý giải nổi sự việc phát sinh trước mắt, trước đây không chỉ đám con gái ẻo lả trong lớp, kể cả cô giáo đều bị nhóc dọa sợ mau chóng hất sâu đi cơ mà.

Từ Nhiễm ở trên lầu cười hai đứa nhỏ đến chảy cả nước mắt, Mục Nhiên cũng có chút dở khóc dở cười. Cậu nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền quay đầu chào từ biệt Cố Viêm và Từ Nhiễm, xuống lâu ôm Mục Cận ra ngoài chờ Dịch Thiên.

Dịch Thiên lái xe tới, không nhịn được hỏi, “Vì sao lại tới tận đây?”

Mục Nhiên vội vàng kể chuyện về quán ăn của Cố Viêm, cậu mới tìm được việc làm nên vô cùng cao hứng, khi nói chuyện thanh âm đều cao lên, vui vui vẻ vẻ.

Dịch Thiên vẫn luôn lẳng lặng mà nghe, chờ Mục Nhiên nói xong hắn mới quay đầu nhìn cậu, không nhanh không chậm thấp giọng hỏi, “Thế nào lúc trước lại không cùng anh thương lượng một chút?”

Mục Nhiên sửng sốt ngẩn người, tái mở miệng có chút kích động nói nhanh, “Lúc trước chưa xác định chắc chắn, nên em không…”

Dịch Thiên nắm lấy tay cậu, trấn an nói, “Em đừng vội, anh không phải đang tức giận.”

Mục Nhiên dừng lại, luống cuống nhìn Dịch Thiên.

Dịch Thiên nói tiếp, “Mục Nhiên, em muốn làm việc mình thích, muốn kiếm tiền nuôi gia đình, anh đều đồng ý, cũng sẽ ủng hộ em.” Nói tới đây, tay hắn bất giác siết chặt lại, biểu tình trở nên nghiêm túc, “Nhưng em đừng nghĩ đem công việc này trở thành đường lui của mình và Mục Cận sau này.”

Mục Nhiên đang suy nghĩ gì, hắn đều vô cùng biết rõ. Hắn kì thật không tình nguyện muốn cậu đi tìm việc làm, nhưng là hắn cũng không muốn ép buộc quyết định của cậu, giống như trước kia luôn ra lệnh bắt cậu làm cái này làm cái kia.

Nếu công việc này thực sự hợp với Mục Nhiên, Dịch Thiên hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng hắn không muốn trong lòng cậu lưu lại đề phòng, vì sợ hắn “vứt bỏ” mà giữ cho mình một “đường lui”.

Mục Nhiên cho rằng cậu che giấu rất khá, thực không nghĩ tới anh có thể nhìn thấu mình như vậy, thậm chí còn kiên nhẫn từng chút từng chút trấn an.

Nếu luôn bất an hoài nghi, luôn ôm thái độ bị quan với tương lai, vậy cùng anh một chỗ còn có ý nghĩa gì? Nếu đã muốn quyết định ở cùng nhau, chẳng lẽ không nên toàn tâm toàn ý tín nhiệm mà trả giá?

Mục Nhiên miên man suy nghĩ trong đầu, một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Dịch Thiên, tay nắm chặt tay anh, không hề sợ hãi rụt rè như trước đây mà cực nghiêm túc chân thành, trịnh trọng đáp ứng một câu.

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK