• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Xế chiều Dịch Thiên trở về nhà một chuyến để thương lượng chuyện của Ngô gia.

Người Ngô gia phần lớn đã chuyển sang nước ngoài, chỉ còn vài trưởng bối vẫn nuôi chí hi vọng, không dám bỏ hết của cải cả đời vất vả kiếm được, đủ mối quan hệ từ tổ tông tới nhân tình thân thích đều đem ra trưng dụng, nhìn là biết có ý định muốn ngóc đầu trở lại.

Tai nạn của Dịch Thiên bọn họ cũng đẩy người ra chết thay, phủi tay sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.

Dịch gia cũng không vội động thủ.

Bọn họ muốn lật trắng thay đen thì cứ việc, chờ tới khi mọi thứ dần khởi sắc, chỉ kém một bước nữa tới thành công mà đâm một nhát vào hi vọng le lói đó, lúc ấy không phải càng có-ý-tứ hơn sao?

Cả buổi chiều bàn bạc nói chuyện, sự tình đều được an bài thỏa đáng thì đột nhiên cha Dịch Thiên ẩn ý nói, “Chuyện của con tự mình phải biết đúng mực.” Dịch Thiên lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng để ông phải thất vọng, đối với đứa con trai này vẫn là hết mực tín nhiệm, cũng không nhúng tay vào quản lí việc riêng của con trai. Có điều lần này MụcNhiên là trường hợp đặc biệt, ông không khó tránh khỏi ngoài miệng muốn nhắc nhở một câu.

Dịch Thiên dừng một chút, gật đầu vâng một tiếng. Trong lòng hắn sớm đã có tính toán, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài.

Dịch Hải Chiêu biết hắn nghe hiểu cũng không nói thêm nữa, quay đầu ôn hòa cùng bác lớn của hắn nói chuyện.

Dịch Thiên thu thập văn kiện rời khỏi thư phòng, vừa mới đi xuống lầu liền thấy Giản Ninh với mẹ hắn đang ngồi cười nói, trên bàn là cả một viên kim cương trong suốt sáng loáng, liếc qua liền biết giá trị phi thường lớn.

Dịch Thiên nhíu mày, trầm giọng nói, “Anh tới làm gì?”

Giản Ninh còn chưa trả lời, mẹ Dịch Thiên đã trừng mắt lườm hắn một cái, “Ninh Ninh mang quà đến tặng mẹ, con còn nói với người ta như vậy?”

Dịch Thiên biết mẹ hắn thích Giản Ninh, không muốn làm bà ấy mất hứng nên quay lại đi lên lầu, trở về phòng mình.

Mẹ Dịch Thiên giận lẫy, oán thán với Giản Ninh, “Thật sự là càng lớn càng không hiểu chuyện, nói năng không biết chừng mực.” Không biết nghĩ đến cái gì, đỏ mắt nói, “Nó gặp chuyện không may như vậy mà mấy ngày trước bác mới biết, cả nó và cha nó đều giấu bác…”

Giản Ninh an ủi cười, “Lão sư* đừng nóng giận, Dịch thúc với Thiên cũng là sợ bác lo lắng thôi.”

Mẹ Dịch Thiên thở dài gật đầu, rồi có phần tò mò hỏi Giản Ninh, “Cái người cứu nó kia…” Bà ấy nghĩ nghĩ một chút, không nhớ tên, đành tạm bỏ qua, “Vì sao trước kia bác không biết bên cạnh nó có một người như vậy nhỉ?”

Giản Ninh thoáng trầm ngâm, nói, “Lão sư cũng biết con luôn ở nước ngoài nên chuyện của Dịch Thiên cũng không rõ lắm. Chính là nghe mấy người Hạ Húc Đông nói…” Rũ mắt xuống, lộ ra thần sắc khó xử.

Mẹ Dịch Thiên sốt ruột hỏi y, “Nói cái gì?”

“Nghe nói người này có vẻ lòng dạ bất chính.” Y nói.

Mẹ Dịch Thiên nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Vốn là bà ấy vô cùng cảm động khi nghe nói người này vì cứu Dịch Thiên cả mạng mình cũng không cần, nếu không phải Dịch Thiên ngăn cản bà ấy đã sớm đến bệnh viện thăm người nọ.

Có điều hiện giờ Giản Ninh nói như vậy, liền có phần hoài nghi bất an.

Giản Ninh nhìn thần sắc nghiêm trọng của bà, cười trấn an, “Lão sư đừng lo lắng, đại khái chỉ là lời đồn đại thôi, mấy người Hạ Húc Đông miệng lưỡi cũng không phải lúc nào cũng tin được bác biết mà.”

Mẹ Dịch Thiên gật đầu miễn cưỡng cười cười. Chuyện của Dịch Thiên bà sẽ không tùy tiện can thiệp vào, chính là trong lòng như nuốt phải ruồi bọ, dù thế nào vẫn cảm thấy không thoải mái.

Giản Ninh chuyển đề tài, cùng bà một lần nữa tán gẫu thơ ca.

Trong mắt y tươi cười ôn nhuận hiền lành, đáy lòng lại một mảnh lạnh như băng. Không ai chú ý tới tay y dưới bàn nắm chặt thành quyền, cơ hồ muốn đem lòng bàn tay mình cào đến chảy máu. Chỉ cần y ở trong lòng mẹ Dịch Thiên thả một hòn sỏi, Mục Nhiên sau này vĩnh viễn đừng hòng có cơ hội. Kì thật y cũng không tin nổi chính mình sẽ làm loại sự tình này, nhưng y không thể khống chế bản thân mình nữa. Y cũng chỉ là con người, đã là con người thì không tránh được tham lam, ích kỉ.

Buổi tối Dịch Thiên phải ở lại ăn tối, hắn trở về phòng gọi điện cho Tô Văn Dương, vốn là muốn nói chuyện với Mục Nhiên một lát, nghe được Tô Văn Dương nói cậu còn đang ngủ nên lại thôi.

Đang lúc phân phó công việc cho Tô Văn Dương, chợt Giản Ninh đẩy cửa phòng hắn ra đi vào. Hắn không ngừng lại, đứng bên cửa sổ lạnh lẽo nhìn y.

Giản Ninh đóng cửa lại, đi đến phía đối diện, vươn tay ôm lấy hắn, chôn mặt nơi hõm cổ hít hà khí tức quen thuộc. Y so với Dịch Thiên thấp hơn một chút, trước kia khi ở cùng một chỗ y cũng thường ôm hắn như vậy, ngẫu nhiên ngẩng đầu cắn cắn cằm hắn, thẳng đến khi Dịch Thiên hô hấp không xong, cúi đầu hôn y đến khi không thở nổi mới thôi.

Y không tin Dịch Thiên không yêu y, càng không tin Dịch Thiên yêu Mục Nhiên.

Nếu Dịch Thiên yêu Mục Nhiên, hai người bọn họ tại sao lại dây dưa tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Dịch Thiên đối tốt với Mục Nhiên vì bởi vì hắn cảm kích cậu mà thôi.

Dịch Thiên thu điện thoại, tránh khỏi tay Giản Ninh, đáy mắt không có nửa điểm hoài niệm, lãnh thanh nói, “Chúng ta đã kết thúc rồi, đừng làm mấy chuyện ghê tởm như thế.”

Giản Ninh tựa vào bên cửa sổ nhìn hắn, trên mặt lộ ra thần sắc phiền muộn, nhẹ giọng nói, “Tôi không buông tay.”

Dịch Thiên nhìn y một lúc lâu, đột nhiên cười nhạo nói, “Tôi trước kia rốt cuốc đã nghĩ cái quái gì mới có thể coi trọng một người như anh nhỉ?” Lúc trước chính Giản Ninh là người muốn đoạn tuyệt, nhiều năm như vậy chưa từng quay đầu lại, Dịch Thiên tuy tức giận nhưng cũng phải bội phục y có thể quyết tuyệt nhiều lâu như vậy.

Hiện tại y đột nhiên trở về, lại bày ra tư thái có chết cũng không buông tay, giống như đang tự cười vào mặt mình. Luận về điểm này, y một phân cũng không bằng Mục Nhiên.

Dịch Thiên không nhìn sắc mặt y nháy mắt tái nhợt, xoay người ra khỏi phòng, đi xuống lầu tìm đầu bếp nhờ nấu một vài món bổ cho Mục Nhiên.

Ăn cơm tối xong Dịch Thiên liền tới bệnh viện, vừa mới đến cửa phòng bệnh đã thấy Tô Văn Dương đứng bên ngoài thông báo, “Từ Nhiễm tiểu thư đã tới.”

Dịch Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tô Văn Dương lại đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói mấy câu.

Sắc mặt Dịch Thiên lập tức trở nên khó coi, hắn nhìn Tô Văn Dương, trầm giọng hỏi, “Cậu nói với cậu ấy về Giản Ninh.”

Tô Văn Dương lắc đầu, “Mục tiên sinh chưa từng hỏi tôi.”

Dịch Thiên đứng tại chỗ trầm ngâm một lúc, mặt không đổi sắc phân phó, “Về sau Từ Nhiễm đến thì không để cô ta vào.”

Từ Nhiễm đã nhiều lần nhúng tay vào việc của hắn với Mục Nhiên như vậy, hắn cũng chỉ nhún nhường được tới mức đó thôi.

Tô Văn Dương gật đầu.

Dịch Thiên không hề nhiều lời, đẩy cửa đi vào.

Mục Nhiên đang ngồi tựa lưng trên giường, cúi đầu nhìn cây sáo bằng trúc nhỏ trong lòng bàn tay, trên mặt tủ cạnh giường còn có nhiều món đồ vật tinh xảo y hệt, bàn nhỏ, ấm trà, chén trà.

Đây là Từ Nhiễm cố ý làm cho cậu, kèm theo một quyển sách học. Cậu nằm trên giường cả ngày, có thể lấy ra giết thời gian, cũng xem như rèn luyện đại não một chút.

Cậu vừa nhìn thấy Dịch Thiên, vội vàng đặt cây sáo nhỏ lên bàn, thấp thỏm nói nhỏ, “Đây là của chị Từ Nhiễm đưa tôi.”

Dịch Thiên đi qua ngồi xuống giường, vươn tay xắn ống quần cậu lên, một bên nhẹ nhàng mát xa bắp chân, một bên không chút để ý nói, “Nếu thích tôi sẽ cho người làm một vài cái khác mang tới.”

Mục Nhiên giật giật chân muốn thu lại, xấu hổ nói, “Không cần, không cần…” Cũng không biết là không cần làm hay không cần mát xa.

Dịch Thiên hơi dùng lực để cậu không thu chân lại được, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đột nhiên trầm giọng hỏi, “Làm sao cậu biết chuyện của tôi và Giản Ninh, là ai cho cậu biết?”

Mục Nhiên ngẩn người, cho rằng Dịch Thiên đang muốn vấn tội, không dám nói ra Hạ Húc Đông mà chỉ tự mình xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý tọc mạch…” Nói xong càng dùng sức muốn rút chân lại, Dịch Thiên sợ cậu tự làm mình bị thương, không dám giữ chân cậu.

Mục Nhiên ngồi thẳng dậy vươn tay thả ống quần xuống, mở miệng nói, “Dịch Thiên, anh đừng làm những việc này nữa.” Sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc, “Cứu anh hoàn toàn là tôi tự nguyện, tôi cũng không có ý đồ gì. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy lí do này mà uy hiếp anh phải cùng tôi một chỗ…”

Sắc mặt Dịch Thiên bỗng dưng đông cứng lại, Mục Nhiên không nhìn thấy, còn cố gắng tự mình cười một chút, “Anh đã tìm nhiều bác sĩ để cứu tôi, còn thu xếp phòng bệnh tốt như thế này, anh không cần phải áy náy nữa.” Xong rồi còn cảm giác vẫn chưa đủ, lại nói tiếp, “Trước kia anh đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi mới chỉ cứu anh một lần, là tôi vẫn thiếu nợ anh.”

Dịch Thiên nhìn khóe miệng cậu ngốc ngốc cười, cảm thấy tâm can mình tất thảy đều bị đâm đến xuất huyết. Hắn cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân mới nhịn xuống không vươn tay bóp chết người trước mặt.

“Tôi với Giản Ninh đã sớm chặt đứt, y cũng không phải người yêu của tôi. Đêm hôm đó tuy rằng tôi uống rượu nhưng chúng tôi cái gì cũng chưa phát sinh. Em tin cũng được không tin cũng được, tôi chỉ nói một lần này thôi.”

Mục Nhiên lăng lăng tại chỗ, như là có chút phản ứng không kịp với câu nói dài như vậy.

Dịch Thiên không nhịn nữa, nghiêng người qua hôn cậu.

Mục Nhiên theo bản năng quay đầu tránh đi, Dịch Thiên vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm cậu quay trở lại, ở trên môi cậu thì thầm, “Từ nay về sau muốn cùng tôi cả một đời thì đừng trốn nữa, được không?”

Thanh âm lẫn giữa hai làn môi nóng, Dịch Thiên cũng không chờ Mục Nhiên trả lời, nhẹ nhàng hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK