Trên mặt Nguyễn Dụ tỏ vẻ khiêm tốn ham học hỏi.
Mười ngón tay Hứa Hoài Tụng đan xen, sống lưng thẳng tắp, nhìn cô trần thuật những điểm quan trọng: “Một cuộc ghi âm điện thoại có lợi, đầu tiên phải dẫn dắt đối phương xác nhận thân phận, ngay khi vừa bắt máy phải lập tức nắm bắt thời cơ.”
Cô gật đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Cuộc ghi âm giao cho toà không thể cắt ghép, nhưng do thời gian thẩm vấn có hạn, vì thế phải khống chế độ dài cuộc gọi, trực tiếp vào thẳng chủ đề mà không để đối phương phát hiện.”
Đồng nghĩa với việc, cực kỳ hoài nghi Sầm Tư Tư từng ác ý thuê thuỷ quân, mua lượt tìm kiếm, thì phải dụ cô ta nói ra sự thật.
Nguyễn Dụ nhăn mày: “Thật sự sẽ có người ngốc đến mức tự nói ra sự thật sao?”
“Trong những tình huống bình thường thì không, vậy nên đây mới là điểm khó.” Hứa Hoài Tụng nói, liếc nhìn bàn tay trống rỗng của cô.
Nguyễn Dụ nhanh chóng ngộ ra, với lấy quyển sổ ghi chép và cái bút trên bàn, nhìn đăm đăm vào anh: “Luật sư Hứa, mời nói, mời nói.”
Nửa tiếng sau, sổ ghi chép của cô đã kín mít. Thấy Hứa Hoài Tụng nói xong, cô hỏi: “Bây giờ gọi luôn à?”
Anh lắc lắc đầu: “12 giờ theo giờ Bắc Kinh. Thời điểm đó vừa kết thúc bữa trưa, lượng máu cung cấp lên não ít, lực tư duy giảm xuống, sẽ ít bị nghi ngờ.”
“Nhưng vào lúc đó, trí thông minh của tôi cũng bị giảm thấp phải không?”
Hứa Hoài Tụng nghẹn. Sao lúc trước anh không phát hiện ra, cô cũng có chút ngốc….Anh giương mắt nói: “Cô không biết ăn cơm sớm một chút sao?”
“…” Cũng đúng.
Nguyễn Dụ mất tự nhiên che trán, ngượng ngùng hết rồi mới nhớ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu.
Vừa ngước lên, cô thấy Hứa Hoài Tụng đang nhìn chằm chằm vào màn hình.Cô ngưng lại, muốn mở miệng hỏi cậu ta sao vậy, nhưng phát hiện tay phải cậu đang lăn chuột, trông như thể đang xem văn kiện gì đó.
Mà không phải cô.
Nguyễn Dụ ngầm cảm thấy khó xử, e hèm một tiếng rồi gọi anh: “Luật sư Hứa.”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, chắc là lười nói, ra hiệu cho cô có chuyện thì nói đi.
“Lát nữa ghi âm cuộc gọi, không biết có khỏi xuất hiện tình huống bất ngờ tôi không thể xử lý không, nên…” Cô chỉ vào ống kính, anh có thể gọi video được không?”
Tâm trạng của Nguyễn Dụ bây giờ, chẳng qua là như bệnh nhân tin tưởng bác sĩ, nhưng dáng vẻ thiếu anh thì không thể được này, rơi vào trong mát của Hứa Hoài Tụng lại là một chuyện khác.
Anh “ừ” thành tiếng, nghiêng đầu nhấp một ngụm cà phê, muốn hoá giải cảm giác quái dị trong lòng.
Nguyễn Dụ yên tâm, bắt đầu âm thầm tập luyện đối thoại, hơn nửa tiếng sau, cô nghe thấy tiếng Hứa Hoài Tụng gõ mặt bàn.
“10 giờ rưỡi rồi.” Anh nói.
“Tôi đi làm chút gì đó ăn” Cô đặt sổ ghi chép xuống, chỉ vào màn hình: “Tắt video đi nhé?”
“Không cần, tôi cũng đi ăn cơm.”
Nguyễn Dụ ngẩn ra.
Cựu Kim Sơn bây giờ là 7 giờ rưỡi rồi mà, cậu ấy còn chưa ăn cơm? Lúc nãy còn bụng đói uống cà phê?
Trong lúc cô ngẩn người, Hứa Hoài Tụng đã rời khỏi chỗ ngồi, Nguyễn Dụ cũng thấy tắt video thì không ổn lắm, quay đầu đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh suy nghĩ xem làm món gì.
Nhưng có thể do căng thẳng, cô không thấy thèm ăn, lấy một hộp sữa chua, cho vài thìa nước hoa quả viên vào trong liền trở lại trước máy tính.
Cô định luyện tập đối thoại lần nữa, dù sao Hứa Hoài Tụng cũng không ở đây.
Đang nghĩ, cô đã đối diện với cặp mắt trong màn hình.
“…”
“…”
Hoá ra Hứa Hoài Tụng không đi, chỉ ngồi trước máy tính ăn mì “Đau Lòng.”
Con ngươi của nguyễn Dụ chậm rãi chuyển động.
Đã nói là đi ăn cơm cơ mà? Sao lại đem cả cơm đến trước máy tính thế này? Chẳng lẽ muốn nhân lúc cô không ở đây, nhìn lén sự riêng tư của cô à?
Cô ngồi không nhúc nhích ở trước máy tính, Hứa Hoài Tụng lại có vẻ rất thản nhiên, ngừng một lát, rồi lại tiếp tục nhã nhã nhặn nhặn nhai nuốt, đồng thời lật xem văn kiện.
Sau khi nhận ra bản thân lại lần nữa tự mình đa tình, Nguyễn Dụ ngượng ngùng ngồi xuống, một tay lật xem sổ ghi chép, một tay chậm rãi khuấy sữa chua.
Nhưng đến khi múc một thìa đưa vào miệng, cô lại ngưng lại.
Hoa quả viên vẫn chưa mềm, khi nhai vang lên tiếng giòn giòn, hình như không quá thích hợp không khí hiện tại.
Dù sao cô và hứa Hoài Tụng lúc học cấp ba cũng không nói với nhau được vài câu, giờ lại càng không có gì để nói, mặt đối mặt cách màn hình ăn cơm như thế này, cô còn nhai sột soạt như thế, thực sự không thoải mái…
Nguyễn Dụ đau khổ ngậm lấy ngụm sữa chua, ngậm mãi đến khi hoa quả viên gần như mềm rồi, mới nhai từng chút một, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Luật sư Hứa, hình như anh rất bận?”
Vừa đúng lúc Hứa Hoài Tụng đưa một gắp mỳ vào miệng, không tiện nói chuyện, bèn gật đầu.
Nguyễn Dụ tỏ ra vui mừng: “Vậy anh làm việc đi, đến giờ tôi lại liên lạc với anh sau!”
Mỳ “Đau Lòng” của anh còn chưa nuốt hết, cũng không có lý do để lắc đầu, chỉ đành tiếp tục gật.
Nguyễn Dụ thở phào một hơi, bay nhanh kích vào nút x.
Đến tận lúc 12 giờ theo giờ Bắc Kinh, hai người mới gọi video lần nữa.
Nguyễn Dụ cầm điện thoại, một mực hít sâu.
Hứa Hoài Tụng nhìn ra cô đang hồi hộp, cứ thế này mà gọi đi chắc như bắp là bị lộ. Nhưng cơ hội lấy chứng cứ lại chỉ có một, để mất là sẽ không còn lần thứ hai nữa.
Anh nghĩ nghĩ, không đáp mà hỏi lại:
“Làm vật lý trị liệu mắt?”
“Hả?”
Anh giơ tập văn kiện lên, lắc lắc: “Có vẻ có tác dụng.”
À, cậu đang nói đến bộ “Rất muốn thì thầm cùng anh”, buổi tối mà nữ chủ được nam chủ nắm tay, kích động đến mức không thể ngủ được, làm mấy chục lần vật lý trị liệu mắt mới bình phục tâm tình, thuận lợi vào giấc ngủ.
Nhưng đó là do cô cải biên đi thôi.
Nguyễn Dụ cười: “ Tiểu thuyết toàn là lừa gạt ấy mà.”
Thực tế là, khi trời sắp sáng cô tỉnh lại, nghĩ rằng, Hứa Hoài Tụng đã nói là cầm nhầm, vậy đại khái là có người cậu thích rồi, sau đó vừa tức vừa uỷ khuất mắng cậu là tra nam một trăm lần mới ngủ thiếp đi.
Cô gái mười tám tuổi cũng thật là không phân biệt đúng sai. Bây giờ nghĩ lại Hứa Hoài Tụng không thích cô có gì là sai đâu.
Cũng may cô chưa viết chữ ‘tra nam’ này vào trong truyện.
Hứa Hoài Tụng không biết những suy nghĩ này trong cô. Nghe câu “tiểu thuyết toàn là lừa gạt ấy mà”, anh trầm mặc, rũ mắt xuống.
Ngược lại Nguyễn Dụ thấy thả lỏng hơn nhiều, nắm điện thoại nói: “Tôi gọi nhé?”
Anh phục hồi tinh thần: “Ừ.”
Nguyễn Dụ mở phần mềm ghi âm, gọi vào số của Sầm Tư Tư.
Mười giây sau, có người bắt máy.
Cô tranh nói trước: “A lô, tôi là Nguyễn Dụ, xin hỏi là Sầm Tư Tư đúng không?”
Đối phương lập tức đáp: “Đúng vậy, học tỷ, em đã lưu số của chị rồi!”
Hoàn thành bước xác minh thân phận.
Nguyễn Dụ liếc thấy Hứa Hoài Tụng ở trong màn hình gật đầu khẳng định với cô, tiếp tục nói: “Bây giờ em có tiện nói chuyện không?”
“Có ạ, chị nói đi.”
“Là thế này, chuyện hoà giải, vốn dĩ định ngày mai sẽ mời luật sư bàn với em, nhưng chị nghĩ kỹ lại cảm thấy nên nói với em trước.”
“Dạ?”
“Kỳ thực thời gian trước, có một công ty chế tác điện ảnh vì chuyện cải biên bản quyền đã liên lạc với chị.”
Sầm Tư Tư nhỏ giọng “a” một tiếng, như thể đã dự cảm được phương hướng phát triển của câu chuyện.
“Bên đó hy vọng chị xử lí scandal này một cách thoả đáng, nếu không ngành chế tác điện ảnh cũng sẽ bị hỗn loạn. Vì thế lần này, luật sư của chị không chỉ đại diện cho lợi ích cá nhân chị, họ yêu cầu em trong lúc lên tiếng xin lỗi làm sáng tỏ sự việc, thừa nhận em không chỉ đăng tin với hàm ý ám chỉ trên weibo, mà còn từng thuê thuỷ quân, mua lượt tìm kiếm công kích chị.”
“Em… em không làm, chị!”
Đoạn đối thoại tiến hành đến đây chính là đến lúc then chốt, Nguyễn Dụ lại sinh ra cảm xúc thấp thỏm, tay nắm chặt điện thoại, vô ý thức nhìn về phía Hứa Hoài Tụng.
Anh không thể ra tiếng, chỉ gật đầu với cô, làm khẩu hình: “Tiếp tục.”
Nguyễn Dụ mím môi: “Cách làm sáng tỏ này quả thực là làm khó em, nhưng ý của công ty chế tác là, không thể hoà giải thì sẽ tiếp tục khởi tố.”
“Nhưng mà học tỷ, em thực sự không cố ý công kích chị…”
“Chị biết, dù sao khi đó em cũng không biết Ôn Hương chính là chị. Chị gọi cú điện thoại này, chính là muốn nghe thử cách nói của em. Hai chúng ta là đồng môn, thương nhân không nói chuyện tình cảm, chẳng lẽ chúng ta còn không thể sao?”
Dùng cách của bạch liên để đối phó lục trà, lời này nói ra ngay cả chính Nguyễn Dụ cũng thấy có chút cảm động. Mấy câu tủ của Hứa Hoài Tụng thật sự là nuột như mây trôi nước chảy.
“Nếu như chị đề cập đến tình cảm, bên công ty chế tác phải làm sao?”
Câu hỏi này không có trong phạm vi kế hoạch, Nguyễn Dụ hơi khựng lại, sau đó đọc ra tin tức từ trong màn hình của Hứa Hoài Tụng: {thở dài}
Cô lập tức thở dài một tiếng.
Sầm Tư Tư ở đầu bên kia hình như nghe ra sự khó xử của cô, bắt đầu đánh vào con bài tình cảm: “Học tỷ, em thật không ngờ chuyện lại náo loạn đến mức này. Lúc đó em chỉ định thuê một đội thuỷ quân thử xem, ai ngờ rằng bài đã đăng không thể thu hồi, một đường trở thành scandal… Chị nhất định phải giúp e, để bên kia họ dàn xếp, nếu không em… em sẽ bị huỷ hoàn toàn mất…”
Hứa Hoài Tụng ra hiệu “dừng lại ở đây.”
Nguyễn Dụ liếc mắt nhìn anh, nhanh chóng đáp: “Được rồi, có thể giúp được gì chị nhất định sẽ giúp, chị sẽ nói chuyện với luật sư sau.”
Tắt điện thoại, cô cẩn thận ấn nút kết thúc ghi âm, nhích lại gần ống kính hỏi: “Như vậy được rồi chứ?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu: “Cuộc ghi âm đưa cho Lưu Mậu.”
Nguyễn Dụ thở phào một hơi.
Thực ra những lời này nói cũng không khó. Đúng như những gì Hứa Hoài Tụng nói, pháp luật quy định, chỉ có tác giả mới có quyền kiện hành vi xâm phạm bản quyền, bản thân Sầm Tư Tư vốn không có tư cách khởi tố, vậy nên ngoài mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, chỉ là vì ‘hoãn binh”, cố gắng để “Tả Thi Nhân”khởi tố thành công trước một bước.
Vì thế dưới tình huống này, ví dụ như Nguyễn Dụ dao động trước việc hoà giải, Sầm Tư Tư vì muốn để cô ổn định lại, về mặt lời nói chắc chắn sẽ nhượng bộ, cái mà cô ta tự nhận là không ảnh hưởng đến toàn cục.
Quả nhiên, hiện thực không khác là mấy so với trong dự liệu của Hứa Hoài Tụng.
Sau một hồi căng thẳng được thả lỏng, toàn thân Nguyễn Dụ đều cảm thấy thư thái.
Cảm giác thoải mái như thế này là chuyện gì xảy ra? Làm chuyện xấu mà không phạm pháp với luật sư, rất vui vẻ hay sao?
Tâm trạng tốt nên nhất thời không cố kỵ, nói: “Kỹ thuật biểu diễn của tôi có phải đã được tám điểm rồi phải không?’’.
Hứa Hoài Tụng cụp mắt gõ bàn phím, không biết đang làm gì, thuận miệng nói: “Đủ để gạt người ngoài nghề.”
Cô nghẹn, vậy anh là người trong nghề ở phương diện này sao?
Đang hoài nghi kỹ thuật diễn của cô ở trước mặt cậu ta có phải không qua ải được hay không, cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh.
Hứa Hoài Tụng không tắt video, trực tiếp nghe điện thoại, nói bằng tiếng Trung: “Ở nhà.”
Nguyễn Dụ không nghe thấy tiếng phát ra từ đầu bên kia, chỉ thấy anh đáp: “Cũng không ngoại trừ khả năng bị cáo áp dụng hành động trả thù, lãnh đạo S.G đáng lẽ phải rõ nhất, bị cáo có năng lực tiến hành điều khiển từ xa đối với bom.”
Hứa Hoài Tụng dùng ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng Nguyễn Dụ cũng đã bị kinh hãi đến.
Có lẽ là thấy đã làm cô sợ, anh nhìn cô, cầm lấy điện thoại, đi về phía cửa sổ: “Đây là chuyện của cảnh sát…”
Nguyễn Dụ nghe không rõ lắm anh đang nói gì, chờ anh trở lại, cô không kìm được hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hứa Hoài Tụng lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Cô “ờ” một tiếng, nói: “Hôm nay cám ơn anh, Hứa luật sư.”
Hứa Hoài Tụng nhấc mí mắt. Lợi dụng xong liền muốn chạy, đây là đang muốn kết thúc?
Thấy anh không có phản ứng gì, Nguyễn Dụ tự nói tiếp: “Vốn dĩ muốn nói tiếp về bản án, nhưng chỗ anh giờ muộn quá rồi…”
Đang nói đến đây, một tiếng mèo kêu “meo” không biết từ đâu vọng đến. Cô ngừng lại xem xét trái phải. Hiển nhiên không phải mèo ở chỗ cô .Trong nhà cô không nuôi mèo. Lúc cô mới tốt nghiệp quả thật từng nuôi một con, nhưng tiếc là sau đó bệnh chết, cô buồn rất lâu, tuy là thích, nhưng lại không dám nuôi con thứ hai.
Vậy thì đó là tiếng phát ra từ chỗ Hứa Hoài Tụng rồi?
Đang lúc cô thấy quái lạ, đã thấy người trước màn hình rời khỏi chỗ ngồi, bước ra vài bước, sau đó trở lại, ôm một con mèo trong ngực. Nó dường như mới hai, ba tháng, rất có linh tính. Ánh mắt của Nguyễn Dụ bỗng chốc bị thu hút.
Hứa Hoài Tụng vừa vuốt lông mèo vừa liếc nhìn cô: “Cô vừa mới nói gì?”
Cô nhìn con mèo nhỏ, đấu tranh tư tưởng năm giây, máu cứ thế mất dần: “Tôi nói chỗ anh giờ muộn quá rồi… có tiện tiếp tục bàn về bản án không?”
Hứa Hoài Tụng gật đầu, giọng nói miễn cưỡng: “Có thể.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK