• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe điện của Hướng Trường Không cũng được cảnh sát mang về đồn. Anh ra lấy xe, quay sang nói với Từ Luyến: “Tôi đi trước đây!”

Thấy anh chuẩn bị rời đi, cô chợt đưa tay kéo chiếc thùng giữ nhiệt phía sau xe anh lại.

Hướng Trường Không ngơ ngẩn, nghiêng đầu nhìn cô không hiểu: “Còn có việc gì sao?”

“…” Thời khắc này Từ Luyến thừa nhận những từ ngữ Trương Quả Nhi miêu tả về anh cực kỳ chuẩn xác. Ánh mắt u buồn, trong vắt tựa như cất giấu toàn bộ sao trời. Cô lảng tránh tầm mắt anh, trả lời: “Tôi vẫn cho rằng anh nên đến bệnh viện kiểm tra sơ một chút!”

Cô không hiểu vì sao mình lại trở nên lôi thôi như vậy, rõ ràng anh đã nói anh không sao, hơn nữa anh vẫn còn phải đang làm việc.

“Tôi thật sự không sao đâu. Mua thuốc bôi vào là xong!”

Từ Luyến im lặng một lát rồi buông tay đang kéo thùng giữ nhiệt kia ra.

Hướng Trường Không nhìn cô, nói lời tạm biệt rồi chạy đi. Từ Luyến đứng một chỗ nhìn bóng lưng anh một lúc lâu mới gọi taxi về cửa hàng.

Trong cửa hàng rối tung, ngoại trừ mấy ngọn nến bị rơi, còn có một tủ trưng bày bị bể, chưa kể chậu hoa chính tay cô đập vỡ nữa.

Thủy tinh và mảnh vỡ dọn dẹp là xong, nhưng bùn đất bị dẫm đạp khắp nơi trong cửa hàng, chắc chắn phải quét dọn hết tầng trệt … Lại còn hư mất chậu hồng môn cô thích nhất nữa chứ.

Chậu hoa này cô đi mấy tiệm mới tìm được cây ưng ý, màu sắc rất tươi. Bây giờ nhìn nó nằm chổng chơ trên nền đất, không biết còn sống không. Cô nhặt cây hồng môn lên, tóm gọn gọn lại. Lát nữa cô sẽ cầm qua cửa hàng hoa để nhờ cô chủ coi xem thế nào, tiện mua thêm một cái chậu mới.

Cửa hàng chắc phải tạm thời đóng cửa hai ngày. May là cô còn có thể làm việc ở nhà nên không ảnh hưởng đến quá trình làm hàng của cô.

Cô lấy điện thoại di động tính gọi cho Trương Quả Nhi thông báo nghỉ hai ngày; không ngờ Ngụy Nhất Thần gọi video call* đến, Từ Luyến nhấn nhận máy.

*video call: cuộc gọi có kèm hình ảnh.

“Từ Luyến, em không sao chứ? Anh vừa nghe A Mao nói tên Chu Binh dắt đàn em qua cửa hàng em gây sự. Em không bị thương chứ?”

Đối mặt với giọng điệu lo lắng của Ngụy Nhất Thần là thanh âm và thái độ lãnh đạm của Từ Luyến. Cô cầm máy lia một vòng hết cửa hàng: “Anh thấy thế nào?”

Ngụy Nhất Thần chửi thề một tiếng, “Em yên tâm. Tổn thất của cửa hàng để anh lo liệu hết. Anh đã mua vé máy bay về nước. Để anh xử tên oắt con Chu Binh này.”

Từ Luyến đáp lời: “Bọn chúng đã bồi thường tổn thất, anh lo mà dọn sạch sẽ cửa hàng cho em đi!”

“Được …. Được … Em nói gì anh cũng nghe!” Trước khi đi Ngụy Nhất Thần cũng nghĩ đến chuyện bọn Chu Binh sẽ trả thù, anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa bên quán bar. Thế nhưng anh nằm mơ cũng không ngờ đến chúng lại kéo qua tiệm Từ Luyến: “Anh hứa sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện này nữa!”

Từ Luyến chưa bao giờ quá tin những lời bảo đảm của Ngụy Nhất Thần. Trái lại, cô càng thêm tin tưởng quan điểm của mình từ trước đến giờ: giữa người và người đừng nên quá thân thiết, bằng không sẽ rước đến phiền phức. Cô và Ngụy Nhất Thần chưa bao giờ phạm vào quan điểm này, nhưng trước mặt mọi người quan hệ của họ là ‘thân mật’, và phiền phức tới rồi đó.

Cô cúp điện thoại, vô tình nhìn qua hộp cơm đặt trên quầy thu ngân.

Là phần cơm đùi gà cô đặt cho bữa trưa hôm nay.

Cô sờ vào hộp cơm, đã nguội, nắp hộp đọng nước. Không hiểu sao trước mắt cô lại hiện ra khuôn mặt của Hướng Trường Không, cảm giác khác thường lại xuất hiện. Cô mở ứng dụng đặt thức ăn, lần đầu tiên tìm xem tên người giao hàng cho mình là gì.

Hướng Trường Không.

Cô đọc thầm cái tên này lần nữa, sau đó vote cho anh năm sao.

Thoát khỏi ứng dụng, cô cầm hộp cơm, rồi tìm chiếc túi to bỏ cây hồng môn vừa bị đập bể kia vào, khóa cửa tiệm, rời đi. Cô đến cửa hàng bán hoa gần đó trước, nhờ bà chủ ‘cứu’ giùm cô cây hồng môn này.

“Không sao, chỉ cần không đụng vào rễ là cây vẫn sống được! Chị chọn một cái chậu đi, em trồng lại cho!” Chủ tiệm là một phụ nữ trẻ, giọng nói nhẹ nhàng, Từ Luyến đều mua hoa ở đây.

Từ Luyến đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn lại chậu hoa như mẫu cũ: “Nhờ em trồng giúp chị, chị để ở đây, mai chị ghé lấy nhé!”

“Vâng!” Cô gái gật đầu, “Nhóm thạch cao thơm em lấy bên chị bán sắp hết rồi, đang tính đặt chị một ít nữa.”

Thạch cao thơm của Từ Luyến bán rất chạy, mấy cửa hàng hoa trong công viên Ánh Sao đều lấy hàng của cô. Thế nhưng, ở cửa hàng của mình vì nhân lực có hạn nên bày bán khá ít.

“Được chứ! Nhưng tháng này chị vẫn còn vướng đơn hàng, chưa thể làm được nhiều!”

“Vậy em lấy một ít thôi, chờ chị có thời gian lại đặt thêm!”

Hai người bàn bạc số lượng và thời gian giao hàng, Từ Luyến chuẩn bị ra về. Đến cửa, cô trông thấy con gái của chủ tiệm đang ngồi vẽ. Cô đưa mắt nhìn, cô bé đang vẽ khu vườn hoa ở công viên Ánh Sao, rực rỡ sắc màu tựa như lạc vào tiên cảnh.

Cô vẫy vẫy tay, “Tạm biệt Nữu Nữu!”

Nữu Nữu ngẩng đầu, mỉm cười, vẫy tay chào cô.

Về đến nhà Từ Luyến bỏ cơm vào lò vi sóng, rồi ngồi ăn ở phòng khách. Cô đã ăn ở quán Ngọa Long rất nhiều lần, mùi vị cũng bình thường, coi như tạm chấp nhận. Tuy nhiên phần ăn ngày hôm nay cô lại thấy ngon hơn hẳn ngày thường.

Là do được hâm lại trong lò vi sóng sao?

Từ Luyến cầm điện thoại, vào ứng dụng đặt thức ăn. Bình thường cô không bao giờ bình luận nhưng hiện tại cô đột nhiên muốn viết câu gì đó.

--- Ngày hôm nay quán đổi đầu bếp sao? Ăn ngon hơn nhiều. Thêm vào đó, tôi muốn gởi lời khen ngợi đến anh giao thức ăn cho tôi hôm nay, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ.

Một lát sau, chủ quán hồi đáp lại bình luận của cô: Không đổi đầu bếp ạ. Chắc có lẽ nhờ nhân viên giao hàng ấm áp đã khiến cho phần ăn của quý khách thêm thơm ngon.

Từ Luyến: “…”

Về phần Hướng Trường Không sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, anh gọi điện thoại giải thích cho từng khách hàng, xin lỗi và sẽ thanh toán tiền đã đặt thức ăn của khách; thế nhưng anh cũng vẫn nhận được một vài lời trách cứ.

Hướng Trường Không không nghĩ nhiều về việc này, cố gắng làm hết ca của mình. Trên đường về nhà anh ghé tiệm thuốc mua ít bông băng.

Bình thường về nhà là mẹ đã đi ngủ, nhưng hôm nay vừa mở cửa anh liền trông thấy mẹ đang ở bếp uống nước. Bà không mở đèn, nhưng theo bản năng Hướng Trường Không cũng tránh nửa bên mặt đang bị thương: “Mẹ, con về rồi!”

Bà Ông Thục Lệ không đáp, bà nhìn chằm chằm Hướng Trường Không một lúc, rồi bỏ ly nước xuống, về phòng mình.

Hướng Trường Không khóa kỹ cửa, về phòng thay quần áo, kiểm tra vết thương.

Đầu gối và bụng anh bầm tím, đầu gối còn bị trầy, rướm máu. Anh chạm nhẹ, rất đau. Anh lau vết thương, bôi thuốc. Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, anh cũng quên mất hỏi Từ Luyến vì sao đám côn đồ đó lại đến quấy rối cô. Từ Luyến tuy lạnh lùng, nhưng không hẳn là người thích gây sự. Anh đoán chắc chắn việc này có liên quan đến người đàn ông hay đến cửa hàng của cô.

Nghĩ đến đây, anh liền mở máy vi tính, đăng nhập weibo. Từ khi Hướng Noãn nói với anh weibo của cửa hàng Từ Luyến, anh cũng bắt đầu theo dõi. Cô không đăng nhiều status, thường chỉ có những bài quảng cáo sản phẩm mới hoặc những ưu đãi của cửa hàng. Ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô chắc chắn cũng sẽ có bài đăng.

Quả nhiên là có.

MONSTER: Ngại quá, ngày hôm nay cửa hàng phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, sẽ tạm đóng cửa hai ngày, mong quý khách thông cảm. Tôi cũng gửi lời cám ơn anh giao thức ăn ngày hôm nay đã ra tay tương trợ. Nếu như anh ấy có giao đồ chậm trễ, tôi mong được mọi người lượng thứ cho anh ấy. *Ôm ôm*

Phía dưới bài đăng là tấm ảnh bóng lưng của Hướng Trường Không. Góc chụp là từ bên ngoài cửa tiệm chụp vào, có lẽ người vây xem chụp lại gửi Từ Luyến.

Hướng Trường Không không nghĩ tới cô sẽ đăng hình của mình lên weibo, càng không ngờ cô sẽ viết những dòng đó. Trong ấn tượng của anh, Từ Luyến là người cực lỳ lạnh lùng.

Xem ra suy nghĩ của anh về cô đã quá cứng nhắc rồi.

Weibo của Từ Luyến có lượng người tương tác khác cao, Hướng Trường Không chỉ đọc bình luận, cũng không like. Weibo của anh đã không dùng từ lâu, chỉ dùng nó để lướt tin. Tuy nhiên, vẫn có người nhắn tin cho anh.

Anh vốn dĩ không tính để ý tới, nhưng trong lúc đọc weibo của Từ Luyến, tin nhắn không ngừng thông báo, càng ngày càng nhiều.

Anh nhìn chấm đỏ trên khung chat, rốt cục cũng mở ra xem.

Vì yêu người hàng không: Hướng Trường Không! Cậu còn dùng weibo này không? Cậu vào group chat lớp mình coi đi. Tên Triệu Địch nhỏ mọn đang nói lung tung về cậu kìa.

Vì yêu người hàng không: Thật tức chết mà! Cả buổi tối chỉ muốn cắn người!

Vì yêu người hàng không: Trường đại học của chúng ta tại sao lại dạy dỗ ra một người như hắn nhỉ!

Vì yêu người hàng không: Tớ đã phản công giúp cậu rồi, mấy bạn học cũng xử hắn! Cả lớp vẫn đứng về phía cậu.

Vì yêu người hàng không: Vừa đi uống một hớp bia, đã bình tĩnh hơn nhiều rồi! Cậu cũng chẳng cần vào xem làm gì! Một tên như Triệu Địch … chúng ta không chấp!

Hướng Trường Không đọc xong tin, đại khái có thể đoán được Triệu Địch nói gì. Anh từ lâu đã không còn liên lạc với các bạn đại học, nhóm chat anh cũng đã tắt âm báo tin nhắn. Anh ngồi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng mở ra xem tình hình thế nào.

Đã lâu không vào, có ‘99+ tin nhắn chưa đọc’. Khi Hướng Trường Không click vào, cuộc trò chuyện vẫn đang rất nóng.

Được rồi, tôi là hoa khôi: Trong nhà Hướng Trường Không có việc, người khác có thể không biết, nhưng lớp ta làm sao không biết được chứ. Bộ dạng tiểu nhân đắc ý này của cậu thật đáng ghét. Nếu không phải nhờ Hướng Trường Không nghỉ, cậu được nhận xuất học bổng ra nước ngoài học nghiên cứu sinh sao?

Triệu Địch Địch Địch: Ha ha ha …. Tôi không thèm!

Con heo hoàn mỹ: Ha ha ha. Nếu không thèm sao cậu vẫn vui vẻ nhận xuất học bổng vậy?

Đỗ lão sư: Được rồi! Đừng ầm ĩ, chuyện này Triệu Địch sai hoàn toàn.

Cả đám bỗng nhiên im bặt.

Con heo hoàn mỹ: Mẹ kiếp! Tên Đỗ Tiểu Thiên mắc toi, làm tao tưởng thày Đỗ có trong nhóm! Làm tao sợ muốn tè trong quần!

Hướng Trường Không bật cười, vừa rồi anh cũng tưởng là thầy Đỗ nhắn tin.

Nghĩ đến thầy Đỗ, nụ cười trên môi anh tắt ngấm. Thầy Đỗ cũng như bác Hầu vậy, đều rất kì vọng vào anh, nhưng anh đã phụ lòng bọn họ.

Anh tìm tên Triệu Địch trong danh sách nhóm chat, nhấn vào phần nhắn tin riêng.

Khi thấy thông báo tin nhắn từ Hướng Trường Không, Triệu Địch khẽ giật mình, cũng có chút bất ngờ. Triệu Địch đoán lúc này Hướng Trường Không tìm anh ta, một là chất vấn vì sao nói xấu anh, còn nếu không thì sẽ tìm cách chơi lại anh ta.

Triệu Địch cười gằn, mở tin ra đọc… Rồi phát hiện mọi việc không như hắn nghĩ.

Hướng Trường Không chỉ hỏi hắn một câu:

--- Tại sao cậu lại làm cho công ty tài chính?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK