• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Luyến đặt nến thơm xuống, tò mò cầm máy bay gỗ lên quan sát một chút.

Bản thân cô cũng là người làm ra các sản phẩm thủ công, luận tay nghề mà nói chiếc máy bay này cũng chỉ ở mức tạm được, thậm chí có vài chi tiết hơi thô, nhưng sản phẩm thủ công còn bao hàm cả tâm ý của người chế tác. Cô có thể nhìn ra được người làm ra sản phẩm này cực kỳ dụng tâm, và cũng là người rất thích máy bay.

Cô đặt máy bay về lại chỗ cũ, đảo mắt nhìn mấy quyển sách đang ở trên bàn của Hướng Trường Không.

Tất cả đều liên quan đến thiết kế, kết cấu, phân bố ‘phi hành động lực’ …. Nói đơn giản chính là chỉ cần nhìn sách Từ Luyến có thể biết được ngành học yêu thích của Hướng Trường Không là gì.

Cô nhớ trước đây Hướng Trường Không đã từng kể với cô khi học đại học anh nằm trong đội bóng rổ …. Trọng điểm chính là ‘Đại học’.

Anh đã từng học đại học.

Không phải cô kỳ thị những người làm nghề giao nhận. Tuy nhiên cô không hiểu tại sao Hướng Trường Không đã học đại học, còn theo học ngành phức tạp như vậy …. mà lại chọn giao thức ăn?

Người người đàn ông này càng đến gần cô càng muốn biết thêm về anh!

Bên ngoài, Hướng Noãn chat với mấy cô bạn thân.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: A a a a a! Nhà tao xuất hiện một chị rất xinh … là tìm anh tao mày ợ! Có khi nào là bạn gái anh tao không?!!!

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Son môi của chị ấy rất đẹp! Tao chỉ muốn xông đến hỏi xem chị dùng hiệu nào, tiện cho tao xin luôn mã code!

Học tập chỉ khiến ngu người: Đừng hỏi! Có hỏi mày cũng mua không nổi …. Hà tất làm tổn thương đến mình.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Chuẩn *mỉm cười*

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: Ê! Noãn Noãn, không phải anh mày gả cho tao à!!! Sao có chị gái nào rồi!

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Đứa nào bảo gả cho mày …. Mày ấy không so sánh được với chị ấy đâu!

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: Ha ha ha … Tao nghĩ mau giải tán đi ..

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Thôi … tao đi rót nước cho chị xinh đẹp.

Hướng Noãn cất điện thoại, rót nước ấm vào một ly sạch, bưng qua cho Từ Luyến. Cửa phòng vẫn mở nhưng Hướng Noãn vẫn lịch sự gõ cửa.

Nghe tiếng động Từ Luyến đặt chiếc máy bay gỗ xuống một lần nữa, quay đầu lại. Hướng Noãn cười híp mắt, để nước lên bàn: “Mời chị uống nước, anh hai về ngay thôi ạ!”

“Cám ơn em!”

“Đừng khách sáo!” Hướng Noãn lắc đầu lia lịa, nhân tiện lại ngắm Từ Luyến. Áo sơ mi trắng, quần lưng cao màu đen, phối hợp với chiếc áo khoác lửng bằng da và giày cao gót … Trông chị rất đẹp, giống với một nữ cường nhân.

“A … chị ngồi đi ạ, đừng đứng!” Hướng Noãn kéo ghế dưới bàn học, mời Từ Luyến. Từ Luyến nhìn qua ở đây chỉ có một cái ghế, cô ngồi còn Hướng Noãn lại đứng … e rằng không hay cho lắm.

“Không cần, chị đứng cũng được!” Từ Luyến nở nụ cười, nâng ly uống một ngụm nước.

Hướng Noãn cũng ý thức được, cô bé lúng túng giải thích: “Phòng của anh hai có hơi nhỏ. Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách. Phòng này được ngăn thêm từ phòng khách ra. Vốn dĩ là em ở đây vì bình thường em đều ở ký túc xá, chỉ có cuối tuần mới về; nhưng anh hai kêu phòng này hướng ra đường, rất ồn ào, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em, nên nhường phòng đối diện cho em.”

Từ Luyến gật đầu, “Anh hai đối với em rất tốt. Hôm trước chính anh ấy đến chỗ chị mua quà tặng em!”

Hướng Noãn sững người, ngạc nhiên, trợn tròn mắt: “Trời ạ … không phải chị là chủ của MONSTER chứ?!!!”

Từ Luyến tuy rằng có weibo, nhưng cô chỉ đăng tải hình ảnh sản phẩm, chưa bao giờ đăng ảnh cá nhân; hơn nữa Hướng Noãn chưa đến cửa hàng của cô nên cô bé cũng không thể biết được … thì ra chủ MONSTER lại là người phụ nữ có khí chất như vậy.

“A ….. em muốn hét lên quá!” Hướng Noãn thật sự kích động, mặt đỏ lên, “Em theo dõi weibo chị. Em rất thích các sản phẩm nến hương của MONSTER. Lần trước thạch cao thơm chị tặng quá xuất sắc, em treo nó ở trước bàn đọc sách đấy!”

Từ Luyến sửa lại: “Là anh hai mua tặng em!”

“Dạ dạ dạ … Không khác nhau!” Hướng Noãn chớp chớp mắt, “Chị ơi, chị có nhận đồ đệ không? Em cũng muốn theo học.”

Nến thơm coi như là một ngành khá mới, chưa được thịnh hành trong nước. Trong các thành phố lớn có mở vài lớp dạy làm nến thơm nhưng học phí khá cao. Trước đây Trương Quả Nhi đã từng đề nghị Từ Luyến mở một lớp dạy kèm vào buổi trưa, như vậy học phí một tháng có thể giúp tăng thêm doanh thu cửa tiệm. Thế nhưng, Từ Luyến thật sự không còn sức lực, chỉ nói đơn đặt hàng thôi cô đã gánh không nổi.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời câu hỏi của Hướng Noãn: “Chị không nhận đệ tử, nhưng nếu em thích chị sẽ chỉ em cách làm!”

“Thật không?!! Cám ơn chị!” Hướng Noãn vừa nói xong liền nghe tiếng mở cửa, “Chắc chắn là anh hai đó!”

Cô bé ra ngoài nhìn, quả nhiên là Hướng Trường Không, trong tay còn cầm chiếc túi của siêu thị.

“Anh hai, có một chị tìm anh!” Hướng Noãn chớp chớp mắt nhìn Hướng Trường Không đầy ám muội.

Hướng Trường Không “Hả?” một tiếng, gương mặt ngơ ngác.

Từ Luyến đặt ly nước trong tay xuống, đi theo sau Hướng Noãn: “Chào anh!”

Hướng Trường Không trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ.

Từ Luyến nhìn dáng vẻ của anh, chủ động lên tiếng: “Đồng nghiệp của anh nói vết thương của anh khá nghiêm trọng, tôi cảm thấy không yên lòng nên đến thăm anh một chút. Địa chỉ cũng là anh ấy nói cho tôi biết.”

Hướng Trường Không đứng bần thần một lúc lâu sau mới đáp lời: “À … Không, vết thương tôi có nghiêm trọng gì đâu chứ, là ai nói với cô ạ?”

Từ Luyến miêu tả: “Là một người đàn ông trung niên, mập mập, nhìn rất phúc hậu!”

À … Là anh Vương, chính Hướng Trường Không nhờ anh ấy đưa thức ăn giúp mình: “Chắc,… chắc anh ấy chỉ hiểu lầm thôi. Tôi không sao hết!”

Từ Luyến: “Vậy tại sao anh không đến giao thức ăn?”

“…” Hướng Trường Không xoắn xoắn túi nilon trên tay, “Tất cả các đơn đặt hàng đều được xử lý qua hệ thống, có đôi khi tôi không nhận ngay được … Ngày hôm nay lại rơi đúng ngày nghỉ theo ca của tôi.”

Từ Luyến im lặng một lát, rồi hỏi tiếp: “Vết thương anh đỡ hơn nhiều chưa?”

Lần thứ hai cô nhắc đến việc này, Hướng Noãn mới để ý trên khóe miệng của anh trai mình còn vết bầm mờ mờ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra: “Anh hai, sao anh lại bị thương?”

Hướng Trường Không nghiêng đầu, né tránh tầm mắt em gái: “Không sao, vết thương nhỏ ấy mà, khỏi rồi.”

Từ Luyến: “Vị đồng nghiệp ấy còn nói với tôi ngày hôm đó anh cũng nhận được nhiều lời trách cứ của khách hàng. Tại sao anh lại gạt tôi?”

Hướng Trường Không: “…”

--- Tại sao anh Vương đi kể hết cho cô ấy vậy?!!!

Hướng Trường Không mím mím môi, trả lời: “Đây chỉ là việc cỏn con, tôi không hi vọng sẽ trở thành mối bận tâm cho cô!”

Từ Luyến nhìn anh: “Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, tôi phải có trách nhiệm với anh. Những tổn thất anh gặp phải, tôi sẽ đứng ra gánh chịu.”

“…” Một lượng thông tin lớn ập vào đầu Hướng Noãn …. Có trách nhiệm? Chị ấy muốn chịu trách nhiệm gì chứ.

Cô bé nhìn Hướng Trường Không, ánh mắt ngu ngơ chưa hiểu chuyện.

Từ Luyến cũng cảm nhận được ngữ điệu của mình có hơi hùng hồn quá mức, hôm nay cô đến tìm anh đâu phải để chất vấn.

“À … lần trước anh quên cầm chai rượu thuốc. Hôm nay tôi mang đến nhà cho anh, tôi để quên trên xe, để tôi chạy xuống lấy!” Lần này giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn. Hướng Noãn kéo tay Từ Luyến lại: “Chị ở lại dùng cơm với nhà em đã, không cần vội đâu!”

Từ Luyến mới phát giác cô đến đúng vào giờ cơm trưa của người ta.

Hướng Noãn thấy Từ Luyến không trả lời, cô bé lại quay sang Hướng Trường Không: “Đúng không anh hai! Chúng ta dọn cơm ăn thôi.”

Bây giờ trong lòng Hướng Trường Không ngổn ngang trăm mối, anh không ngờ rằng mình chỉ xuống nhà mua bịch muối khi quay trở về đã trông thấy Từ Luyến xuất hiện ở nhà mình. Anh mời cô lại ăn cơm cũng không được, mà để cô ra về cũng không phải phép. Hướng Noãn huých nhẹ vào tay anh trai, Hướng Trường Không mới hồi thần: “À …. Ừm, nếu cô không ngại, ở lại dùng bữa cơm thanh đạm với chúng tôi.”

Từ Luyến đến đây không có ý định ở nhà Hướng Trường Không ăn cơm. Cô không chào hỏi đã trực tiếp đến tìm anh đã là không đúng, bây giờ còn dám ở nhà người ta ăn cơm sao.

“Không cần phiền đâu, tôi chỉ muốn ghé qua xem anh thế nào. Nếu anh khỏe rồi thì tôi về thôi. Anh chờ tôi một chút, tôi ra xe lấy rượu thuốc cho anh!”

Từ Luyến bước đi trên đôi giày cao gót xuống lầu, Hướng Noãn đập mạnh vào cánh tay anh trai đang đứng chôn chân tại chỗ: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy ra tiễn người ta đi chứ!”

Ánh mắt Hướng Trường Không lúc này mới từ từ có tiêu cự, anh thả túi nilon trong tay mình ra, đuổi theo cô.

Từ Luyến nghe đằng sau có tiếng bước chân, cô đi chậm lại. Hướng Trường Không nhanh chóng xuất hiện ở khúc quanh, Từ Luyến ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”

“…” Khi tầm mắt của Từ Luyến nhìn về phía Hướng Trường Không, anh bỗng chốc cảm thấy bần thần, cả người bứt rứt khó chịu: “Tôi, tôi tiễn cô!”

Từ Luyến gật đầu, chờ anh rồi cùng đi xuống.

Hành lang chật hẹp, hai người đi song song thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau. Hướng Trường Không cố gắng nép chặt mình vào lan can, sau khi ra đến ngoài hàng hiên anh mới thả lỏng được một chút.

Từ Luyến lấy chai rượu thuốc từ trong xe ra đưa cho anh. Hướng Trường Không nhận lấy nói tiếng cám ơn.

Từ Luyến nhìn Hướng Trường Không, “Anh sợ tôi lắm sao?”

“…. Không phải!” Nói anh sợ Từ Luyến, chi bằng nói thẳng ra anh sợ Từ Luyến nhìn ra được tâm tư tình cảm của mình. Nếu như cô biết được những ảo tưởng sản sinh trong đầu của Hướng Trường Không thì ắt hẳn cô sẽ buồn nôn chết mất.

Từ Luyến còn muốn hỏi gì nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là đề tài cũ: “Thật sự vết thương của anh không sao chứ?”

Khóe miệng của anh nhìn sơ qua thấy đỡ hơn rồi, nhưng còn vết thương trên người anh thì sao. Cô cũng chẳng thể vạch áo của anh ra để kiểm tra.

~~~
Tác giả: Không Không à … Tư tưởng của ‘chị gái Từ Luyến’ còn ‘nguy hiểm’ hơn cậu gấp nhiều lần!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK