• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Hướng Trường Không về đến nhà thì đã gần hai giờ, bình thường cho dù làm ca đêm anh cũng không về trễ như vậy. Anh vẫn hơi lo vì dù gì anh đã từng nằm trong ‘danh sách đen’ đi đêm không về nhà.

Cũng may bình thường mẹ anh ngủ sớm, khả năng tối nay anh về trễ thế này bà cũng không phát hiện.

Không gian tối om om, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, anh không mở đèn, rón rén đi ngang cửa phòng mẹ, rồi về phòng mình.

Mở chiếc đèn bàn nhỏ, anh lấy chiếc máy bay giấy của Từ Luyến ra. Anh gấp theo nếp đã có sẵn, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi đặt nó bên cạnh chiếc máy bay bằng gỗ.

Chiếc máy bay bằng gỗ này là món quà sinh nhật năm anh mười lăm tuổi do chính ba anh tự tay là. Lên trung học anh quyết định tương lai sẽ giống như ba mình, để cổ vũ tinh thần ông đã làm chiếc may bay này tặng anh.

Hướng Trường Không vẫn luôn giữ gìn nó cẩn thận vì nó chứa đựng niềm hi vọng của ba anh đối với anh và gánh luôn cả ước mơ của anh.

‘… việc anh muốn làm đừng nên dễ dàng từ bỏ như thế!’

Đây chính là lời Từ Luyến thỏ thẻ bên tai anh, anh nhìn chiếc máy bay giấy khẽ nở nụ cười.

Chú Hầu cũng nói với anh như vậy, khuyên anh đừng dễ buông xuôi …. Phải chăng, anh thật sự không nên từ bỏ.

Anh mở máy tính bàn, nhập trang web của Viện nghiên cứu Nhất Phi.

Hôm nay đã là ngày 31 tháng 10, ngày đăng ký cuối cùng.

Anh nhìn bảng đăng ký một lúc rồi mới từ từ điền thông tin của mình vào, sau đó click nút ‘Gửi’.

Sau khi gửi đi thành công, trên máy hiển thị một khung thông báo ‘Đã hoàn tất’, bàn tay Hướng Trường Không vẫn đặt yên trên con chuột không nhúc nhích.

Anh có thể nghe được tiếng con tim mình, nó đang đập nhanh hơn một nhịp.

Rốt cục anh vẫn đăng ký ghi danh.

Anh tắt máy, ngã người lên giường.

Hôm sau trời vừa sáng, khi bà Ông Thục Lệ thức giấc đã thấy Hướng Trường Không ở bếp loay hoay làm điểm tâm. Bà đi dép, đứng ở cửa nhìn con trai. Hướng Trường Không nghiêng đầu, mỉm cười: “Chào mẹ, điểm tâm sắp xong rồi, mẹ đi rửa mặt trước đi!”

Bà Ông Thục Lệ vẫn quan sát anh, gương mặt bà không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào khiến người ta nhìn không thấu.

Hướng Trường Không mở miệng hỏi: “Mẹ có chuyện gì ạ?”

Bà Ông Thục Lệ không trả lời, xoay người rời đi. Hướng Trường Không thở phào một hơi, tiếp tục làm cơm.

Hôm nay anh làm ca ngày, sau khi ăn sáng với mẹ liền chuẩn bị đi làm. Trên tay anh còn cầm theo một hộp cơm giữ nhiệt, bà Ông Thục Lệ nhìn nó chăm chú, xem ra bà khá để tâm chuyện này.

“Mẹ, bữa trưa con làm xong rồi, trưa nay mẹ hâm lại là ăn được thôi. Con đi làm đây!”

Hướng Trường Không mở cửa đi ra ngoài. Anh đã đi rồi nhưng bà vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín một lúc lâu sau mới dời tầm mắt.

Từ mười giờ Hướng Trường Không bắt đầu nhận đơn hàng, mười một giờ anh có đơn hàng giao ở công viên Ánh Sao, tiện đường anh ghé vào cửa hàng của Từ Luyến.

Mỗi ngày vào tầm giờ này, Trương Quả Nhi và Từ Luyến đang loay hoay tìm đặt thức ăn. Lần trước được ăn ở tiệm trong khu thương mại Ánh Sao đến bây giờ Trương Quả Nhi vẫn còn thèm, đang xoắn xuýt không muốn đặt ở bên quán Ngọa Long nữa.

“Hay là chúng ta ăn ở bên Ánh Sao nha, vừa ngon lại nhanh nữa!”

Từ Luyến gật đầu: “Chị không vấn đề, chỉ cần em không ngại đắt là được!”

Trương Quả Nhi: “…”

Cô ấy quyết định lát nữa sẽ viết thêm trên số thứ tự của Từ Luyến hai chữ ‘Hẹp hòi’.

Hai người còn đang nghiền ngẫm xem chọn món gì thì phong linh reo lên. Từ Luyến ngẩng đầu, trông thấy Hướng Trường Không bước vào, cô ngây người: “Anh … bọn em chưa đặt thức ăn ngoài …”

Hướng Trường Không mím mím môi, ngượng ngùng lên tiếng: “Cái này là do chính anh nấu. Bữa trưa anh nấu nhiều một chút, nghĩ đến em suốt ngày ăn bên ngoài cũng không tốt nên mang qua cho em.”

Từ Luyến kinh ngạc, rồi nhanh tay nhận hộp giữ ấm trong tay Hướng Trường Không.

Trương Quả Nhi há hốc mồm …

--- Phải chăng mình đã có kết quả …. Hung thủ xài hết chiếc hộp đỏ đã xuất hiện???

Còn đang suy tư, Trương Quả Nhi bị mùi thơm hấp dẫn. Từ Luyến đang mở nắp hộp giữ nhiệt, bên trong tổng cộng có ba ngăn, một ngăn cơm trắng, hai ngăn còn lại là món mặn và canh.

Hướng Trường Không: “Đều là món nhà thường ăn, hi vọng hợp khẩu vị của em!”

Từ Luyến nhìn Hướng Trường Không bật cười, cô ôm lấy cổ hôn lên môi Hướng Trường Không một cái: “Cám ơn anh!”

Cả người Hướng Trường Không đều đỏ, cử chỉ nhiệt tình của Từ Luyến khi ở nhà không nói vì dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ, không ai nhìn thấy. Bây giờ ban ngày ban mặt lại ở trong cửa hàng của cô, ngay trước mặt cô nhân viên nhỏ….

Từ nay về sau làm sao anh dám qua đây giao thức ăn ….

Trương Quả Nhi chịu đả kích không kém Hướng Trường Không là bao: Boss của mình thật sự là …

Hành động của Từ Luyến không e dè xíu nào, thanh thiên bạch nhật nói hôn là hôn, cũng may cửa hàng không có khách!

“Vậy anh đi đây, hộp cơm em cứ giữ lần sau đưa anh cũng được!” Nói xong Hướng Trường Không rảo bước ra ngoài. Từ Luyến nhìn bóng lưng anh không nhịn được bật cười.

Đi một mạch khỏi cửa hàng của Từ Luyến, anh mới dám thở mạnh. Sải bước ra chiếc xe điện, anh vô thức đưa tay chạm nhẹ lên môi mình. Ngày hôm nay Từ Luyến dùng son môi anh tặng, son mang theo mùi hương cherry nhè nhẹ.

Từ kính chiếu hậu anh vẫn có thể trông thấy được vết son nhàn nhạt trên môi mình, tựa như lớp rượu vang đọng lại. Anh vô thức mỉm cười, bất chợt nhận được tin nhắn của Từ Luyến.

Từ Luyến: Em nhìn lịch làm việc của anh thấy ngày mai anh được nghỉ theo ca à?

Hướng Trường Không: Ừm!

Từ Luyến: Vậy chúng ta hẹn hò đi!

Trái tim Hướng Trường Không vừa được trấn an lại bắt đầu đập loạn.

Nhắc đến thật xấu hổ, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng bao giờ hẹn hò với con gái. Anh do dự một chút rồi trả lời: Được, em muốn đi đâu chơi.

Từ Luyến: Xem phim? Ăn cơm? Tựa như mấy cặp đôi khác thường làm vậy.

Hướng Trường Không: Được, vậy chúng ta xem phim rồi ăn tối.

Từ Luyến nhắn tin kêu anh chờ một chút, sau đó mở ứng dụng tìm bộ phim điện ảnh mới nhất.

Trong lúc đó Trương Quả Nhi ngồi ở quầy thu ngân cắm cúi ghi chép: Boss có bạn trai ngày đầu tiên - mình chợt hoài niệm quãng thời gian boss đã từng FA. À, khả năng bữa trưa mình cũng bớt được ít nhiều bởi mình đã có ‘thức ăn của chó’.

Viết xong đoạn này, Trương Quả Nhi tiếp tục quan sát, thấy Từ Luyến vẫn còn đang nhắn tin cho Hướng Trường Không. Cô ấy lại mở sổ thứ tự 0123 viết: Dự đoán tháng sau doanh số của soái ca trượt dốc thê thảm.

Hướng Trường Không nghỉ theo ca vẫn luôn là thứ bảy, vì ngày này Hướng Noãn được về nhà, anh muốn dành thời gian nấu nướng cho em gái. Hôm nay cũng như bao thứ bảy khác, anh đi chợ mua thức ăn, chỉ khác là lần này anh cứ mãi bồn chồn không yên.

Nghĩ đến cuộc hẹn đầu tiên với Từ Luyến, anh chợt căng thẳng đến mức cầm dao cũng run tay. Lần nào gặp nhau cũng đều ở nhà Từ Luyến, làm ….. ‘chuyện đó’. Bây giờ hẹn hò như bao đôi tình nhân khác, anh thoáng lúng túng.

Hướng Noãn cũng phát hiện anh trai mình hôm nay có vấn đề, cô bé nói bóng nói gió hỏi anh mấy lần nhưng đều bị anh trai gạt phắt đi.

Ăn trưa xong, Hướng Trường Không ở bếp rửa chén, Hướng Noãn đứng tựa cửa nhắn tin cho bạn.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Tao đoán anh hai tao đang yêu chúng mày ạ!

Học tập chỉ khiến ngu người: Cùng ai? Chị gái xinh đẹp đến nhà mày lần trước à?

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Tao nghĩ vậy! Mấy ngày trước anh ấy còn mua son tặng người ta.

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: Trời ơi …. Đàn ông *mỉm cười*

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Từ lúc tao về đã thấy anh tao không tập trung lắm, hay là ổng với chị gái xinh đẹp có chuyện?

Học tập chỉ khiến ngu người: Là ấy ấy rồi đó …*vỗ tay*

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: ….

Anh trai của cô không phải là trạch nam à?!!!

Mặt Hướng Noãn đỏ đến tận mang tai, quay về phòng giải toán để giúp tinh thần tỉnh táo lại một chút.

Một giờ rưỡi chiều, Hướng Trường Không gõ cửa phòng em gái: “Hướng Noãn!”

“Anh …. Vừa vặn, có đề này ….” Nói đến đây, cô bé chợt im bặt. Vừa rửa bát xong anh hai đã thay quần áo mới?!!

Bình thường Hướng Trường Không không quan tâm đến y phục, chỉ cần sạch sẽ là tốt, nhưng bây giờ nhìn cách ăn mặc của anh trai rõ ràng là đã tỉ mỉ chọn lựa rất nhiều lần: áo len dệt kim màu đen, áo khoác da, quần jean, giày sneaker ….

Cô bé chợt hoài nghi phải chăng anh trai vừa lên mạng tra cứu cách phối đồ sao cho chuẩn men???

“Oa …. Anh hai, hôm nay quả thực siêu cấp đẹp trai!” Hướng Noãn cầm điện thoại chụp một tấm. Hướng Trường Không ửng đỏ, dè dặt hỏi: “Thật sự đẹp sao?”

“Đẹp! Quăng mấy cái tiêu chuẩn trạch nam gì đó lên chín tầng mây đi, anh quá xuất sắc!”

Hướng Trường Không: “….”

Ý cô bé nói anh không phải trạch nam sao?

Anh ho khan vài tiếng: “Chiều anh có việc ra ngoài, tối chắc cũng không về ăn cơm. Em hâm lại thức ăn, rồi ăn với mẹ nhé!”

“Vâng!” Hướng Noãn nhìn anh trai tò mò, “Anh đi đâu vậy?”

“Không đâu hết!” Hướng Trường Không tằng hắng, “Anh đi đây, bài nào không biết làm em cứ để đó, tối nay anh về xem cho!”

“Được được, anh yên tâm cứ ăn chơi thoải mái!”

Hướng Trường Không: “…”

“Vậy anh đi nhé!” Hướng Trường Không đóng cửa phòng Hướng Noãn.

Hướng Noãn gửi tấm hình vừa chụp cho bạn, tay loạt xoạt nhắn tin.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Anh tao bảnh vầy là đi gặp chị xinh đẹp đấy!!!

Học tập chỉ khiến ngu người: Ối, mẹ ơi, anh trai mày soái quá. Chị gái ấy thật có phúc.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Bọn mày nghĩ anh tao sẽ làm gì.

Học tập chỉ khiến ngu người: Tao nghĩ mày nên ở đó cân nhắc coi anh mày tối nay có về nhà hay không. *cười nham hiểm*

Có lẽ khi Hướng Noãn không ở nhà, đã có mấy lần anh hai không về, đúng không?

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: …

--- Không! Anh hai mình ngây thơ như vậy, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì với chị xinh đẹp!

Nhưng mà … Chị xinh đẹp có làm gì anh trai mình không, mình thật sự không dám xác định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK