Tiêu Dịch Phàm dừng lại một chút rồi bước tiếp, giọng nói lành lạnh:“ Cô ấy không quan trọng” Nhìn cô chỉ cần xước nhẹ một chút thôi lòng cậu đã đau nhói rồi, huống chi còn bị nặng như thế này, cậu làm sao còn quan tâm đến người khác được nữa đây?
Đường Trần Yên khóe môi không khỏi cong lên vui vẻ, nói vậy cô rất quan trọng đúng không? Nhịn không được cô cọ cọ lòng bàn tay cậu, rồi chăm chú nhìn sắc mặt của cậu thế nào, quả nhiên gương mặt tuấn dật kia đỏ lên, im im lặng lặng cầm tay cô, bàn tay cô rất nhỏ, dường như một tay cậu có thể bao bọc tay cô ở phía trong, mềm mại nhỏ nhắn, thật sự rất đáng yêu.
Đến phòng y tế, cô giáo khử trùng rồi băng bó lại hai tay cho cô, mỉm cười nhìn Tiêu Dịch Phàm:“ Bạn gái em không sao, qua một tuần là bong liền ấy mà” Nói xong dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chòng chọc cậu, trong mắt rõ ràng đang nói: Tiểu Phàm, dì biết rồi nha~~~
Tiêu Dịch Phàm đen mặt lại, ánh mắt liếc sang Đường Trần Yên thấy cô đang nhìn về phía này lập tức lắc đầu:“ Không phải bạn gái cháu đâu, dì đừng nói lung tung” Khẳng định cậu mà không phủ định chắc chắn dì sẽ trở về loan nói cho cả nhà biết, cậu không sợ gia đình phản đối, chẳng qua hiện tại cậu và cô còn chưa phải là gì, huống chi việc đó lại càng khó khăn hơn nhiều.
Cô y tế ánh mắt khẽ nhìn về phía Trần Yên, giọng điệu kéo dài:“ A~~~~ Thì ra là vậy sao” Cô rõ ràng nhìn thấy Tiểu Phàm lo lắng cho cô bé kia như vậy, đừng nói là người ngoài, ngay cả người trong nhà Tiểu Phàm còn chưa bao giờ quan tâm lo lắng cho một người như vậy đâu, nghĩ đi nghĩ lại chắc thằng bé chưa tỏ tình rồi, nhìn cô bé này cô có chút quen quen mắt, lại xinh đẹp như vậy, còn tốt hơn cái con bé mà mẹ tìm cho thằng bé nha~ Đáy mắt cô hiện lên tia giảo hoạt.
Đường Trần Yên bị cô y tế nhìn đến nổi da gà đều nổi lên, miễn cưỡng cười cười lại,
cô cũng không quen biết cô giáo, tại sao lại nhìn cô như vậy a? Thật đáng sợ!
Tiêu Dịch Phàm cũng chú ý đến hành động này, khẽ đẩy tay dì mình một cái, giọng điệu rõ ràng trầm hơn rất nhiều:“ Dì về nhà đừng nói linh tinh” Cậu còn không hiểu tính tình dì mình sao? Rõ ràng mẹ cậu trầm tĩnh đến như vậy tại sao dì lại khác biệt đến thế? Rõ ràng là hai chị em ruột thịt a?
“ Ừ ừ, mau về đi, hừ” Cô y tế bất mãn trừng cháu mình một cái, chỉ là chọc một chút thôi có được không? Cần gì bày ra một bộ dáng đáng sợ như vậy nha? Thật là giống y chang chị hai mà!
....
Hai người dọc đường đi đều không ai lên tiếng, mãi một lúc sau Tiêu Dịch Phàm không chịu nổi không khí quái dị như thế này mới lên tiếng:“ Chuyện đó.. cậu... mình xin lỗi” Nói đi nói lại cậu vẫn muốn xin lỗi hôm đi ăn, haiz, vẫn là do cậu không hiểu ý cô.
Đường Trần Yên nhíu mày lại, nhìn sang cậu:“ Chuyện gì?” Sao tự dưng lại xin lỗi cô a?
Cậu gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói:“ Hôm đi ăn... cậu chưa ăn no mình lại thúc giục rời đi.. cho nên..”
Vế sau không cần cậu nói cô cũng hiểu, nhất thời ngây ngốc dừng lại nhìn cậu, cái gì nha? Đừng nói là cậu thấy cô khóc là nghĩ cô vì chưa được ăn đủ a? Không phải đâu là cô xúc động đó, cậu làm sao mà nghĩ được như vậy? Cô đâu có nhỏ mọn tham ăn cỡ vậy nha!
Tiêu Dịch Phàm nhìn thấy cô dừng lại, nháy mắt nhìn cô:“ Sao thế?”
Đường Trần Yên rất muốn bổ đôi đầu cậu ra xem bên trong chứa gì, cái gì mà sinh viên học giỏi nhất khóa? Đều là giả a! Đâu đâu ra có cái vụ như vậy, cô cũng rất muốn cười, lão Tiêu nhà cô đúng là quá ngây thơ đi?
“ Không có đâu, chẳng qua mình thấy hơi xúc động thôi”
Tiêu Dịch Phàm nhíu mày nhìn cô:“ Xúc động?” Cậu rõ ràng cũng không có làm cái gì quá, cô lại xúc động?
Đường Trần Yên thở dài một hơi, nếu như hôm nay không giải thích nhất định cậu vẫn canh cánh nó trong lòng, vì vậy trịnh trọng nhìn cậu:“ Thật, lúc đó làm mình nhớ lại ba mình thôi. ba mình cũng từng quan tâm chăm sóc như cậu vậy đó”
“ A?” Tiêu Dịch Phàm a một tiếng sững sốt, sau đó xấu hổ sờ sờ mũi, vậy mà cậu lại đi lấy cái nguyên nhân kia, thật đúng là vớ vẩn mà!