Trịnh Như Sơ lập tức hưởng ứng, thích thú ngây thơ nhìn Lâm Thành Luân:“ hì hì, mình thấy được đó, phòng mình còn hai người nữa, lát nữa về mình sẽ nói lại” Người con trai trước mắt cô thật sự rất nổi bật, làm cô nhìn 1 lần đều không rời đi được, nếu như đi với nhau nhiều, cô tin chắc chắn anh sẽ thích cô cho xem.
Đường Trần Yên im lặng ăn cơm, đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lùng, nhìn hai người biểu hiện rõ như vậy thế mà kiếp trước cô lại không nhận ra a? Nghĩ lại đúng là cô bị thiểu năng mất rồi
Khải Minh cùng Tiểu Triệt càng không có ý kiến, cuối cùng nghĩ đến Dịch Phàm là trưởng phòng nên mở miệng hỏi cậu:“ Dịch Phàm, cậu thấy được không, dù sao cậu cũng là trưởng phòng”
Tiêu Dịch Phàm nghe nhắc đến mình liền ngẩng đầu, khẽ nhìn qua Đường Trần Yên, khó khăn nói:“ Vậy, xem bên bạn ấy có đồng ý hết không đã, mình sao cũng được”
Đường Trần Yên nhìn mấy cặp mắt đang hướng về cô, lúc chạm mắt với Lâm Thành Luân cô cực kỳ khó chịu, thật sự nghĩ càng cách xa hắn càng tốt, nhưng mà.... còn lão Tiêu nhà cô thì làm sao bây giờ? Có nên tấn công cậu ngay không đây?
Trịnh Như Sơ lắc lắc cánh tay của Đường Trần Yên, một bộ dáng đáng yêu:“ Yên Yên, đồng ý đi, cậu là trưởng phòng cũng phải vì phòng chúng ta mà suy nghĩ nha, các cậu ấy lại tốt như vậy mà” Nói xong còn ngại ngùng liếc nhìn Lâm Thành Luân một cái thật ý tứ.
Đường Trần Yênđè nén cảm xúc muốn chà xát cánh tay lại, cuối cùng vì lão Tiêu nhà mình gật đầu chấp thuận:“ Vậy được, tối về mình sẽ nói với thú Thú và Thôi Thôi sau”
Tiêu Dịch Phàm ánh mắt vui sướng cúi đầu ăn cơm, tim đập thình thịch, vậy có nghĩa là ngày nào cũng được gặp cô? Nghĩ đến đầu óc cậu càng nóng hơn, một cỗ hạnh phúc không ngừng dâng trào.
Lâm Thành Luân hài lòng cười thỏa mãn, sức hút của anh vẫn là không kém đi, cô gái này lại hấp dẫn như vậy, anh nhất định sẽ làm cho cô ấy mê mệt vì mình, ánh mắt hoa đào vẫn không ngừng nhìn Đường Trần Yên.
Trịnh Như Sơ vừa quay qua bắt gặp một cảnh này, gương mặt hoáng chốc âm trầm, xấu xí liếc qua Đường Trần Yên, thật lâu mới lấy lại tâm trạng, tươi cười hớn hở:“ Thành Luân, cậu cho mình số điện thoại của cậu đi, lát nữa có gì mình gọi cho cậu thông báo”
“ À, được, 01xxxxxxx, Yên Yên cậu cũng lưu số mình lại đi” Lâm Thành Luân sảng khoái cười cười, trực tiếp gọi tên thân mật của cô.
Đường Trần Yên nháy mắt tụt cảm xúc, ánh mắt hờ hững nói:“ Thật xin lỗi, mình không thích người lạ gọi nhũ danh của mình” Đường Trần Yên cô còn có thể bỏ qua vì ở chung phòng, gay gắt quá cũng không được, nhưng đối với tên khốn này cô lại không nhịn được, ghê tởm.
lâm Thành Luân vẫn rất tự nhiên:“ Không sao, chúng ta cũng sắp thân rồi mà”
Khải Minh nãy giờ im lặng nhịn không được xen vào:“ Thôi mà, chắc cậu ấy chưa quen...”
Còn chưa nói xong, đã thấy Đường Trần Yên cắt ngang:“ Vì mình không thích cậu gọi thôi!”
Nụ cười trên mặt Lâm Thành Luân cứng ngắc, lúng túng không biết phải làm sao, lần đầu tiên có người khác dám thẳng thắng nói ghét anh, thật đúng là không thể tin được.
Mọi người cũng không ngờ Đường Trần Yên lại không nể tình như vậy, im lặng không lên tiếng, không khí có chút cứng nhắc.
Trịnh Như Sơ khóe môi cong lên, thật quá tốt, Đường Trần Yên cứ như vậy Lâm Thành Luân sẽ chán ghét cho xem.
Lúc này Đường Trần Yên mới cười mỉm, nhẹ nhàng nói:“ Cậu đẹp trai như vậy, mỗi lần gọi nhũ danh thật khiến mình không chịu được mà ngại ngùng a, nên vì tính mạng mình cậu đừng gọi nhé, ha ha”
Nghe xong Lâm Thành Luân mới dịu xuống, cười rãng rỡ:“ Thì ra là như vậy, không sao, nếu vậy mình sẽ không gọi “ Hừ, thích anh như vậy lại còn giả vờ từ chối, đúng là con gái.
Tiêu Dịch Phàm phút trước còn vui vẻ phút sau nghe cô nói liền xịu xuống, nắm chặt thìa trong tay, im lặng không nói gì, cô thật sự thích Thành Luân sao?
Lâm Thành Luân đưa điện thoại:“ Cậu lưu số mình lại đi”
Đường Trần Yên gượng cười:“ A? Mình không mang điện thoại” Số hắn cô còn cần lưu sao? 14 năm gọi nhắn tin cho hắn, cô thuộc như lòng bàn tay, cô cũng không ngờ người cùng giường chung chăn bao nhiêu năm với cô lại có thể gài bẫy hại cô chết oan, đến mặt mẹ cũng không gặp được, phải chết trong âm thầm không ai biết đến, nếu không phải Dịch Phàm xuất hiện, cô còn nghĩ rằng mình dù có biến mất cũng không ai quan tâm, lúc đó hình như còn có Lâm Chính chạy đến sau ôm Dịch Phàm ngăn lại thì phải? nói vậy là Lâm Chính nói cho Dịch Phàm biết tin cô chết?
“ Vậy đọc số cậu cho tớ đi” Lâm Thành Luân vẫn chưa từ bỏ.
Đường Trần Yên đen mặt lại, gượng cười:“ Ngại quá, trí nhớ mình rất tệ. Không nhớ được số điện thoại của ai cả!”
Khải Minh và Tiểu Triệt cũng đưa số cho Trịnh Như Sơ, nói chuyện rất hợp cạ.
Lâm Thành Luân tiếc nuối cất điện thoại, nhưng vẫn rất ga lăng:“ Không sao, buổi tối cậu mang theo điện thoại cũng đượ”
-_- Đường Trần Yên từ chối cho ý kiến, khẽ nhìn qua thấy Tiêu Dịch Phàm đang ủ rũ ăn cơm, cô khẽ cong môi cười mỉm, thật là khác biệt nha~
Tiêu Dịch Phàm ủ rũ đứng dậy bê mâm cơm:“ Các cậu cứ ăn đi, mình về trước” Nói xong quay người rời đi.
Mấy người chào cậu xong vẫn hăng say nói chuyện, Lâm Thnh Luân cũng sôi nổi gia nhập, rất nhiệt tình nói chuyện khiến Trịnh Như Sơ cười nức nẻ.
Đường Trần Yên lặng lẽ bưng câm cơm đi, đưa cho bác rửa mâm xong mới đi ra ngoài, ngó quanh ngó quất, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia cô vội vàng chạy theo, không ngừng hô lên:“ Dịch Phàm, Dịch Phàm!”
Tiêu Dịch Phàm còn đang buồn rầu vì lúc nãy, sau lưng bỗng truyền đến giọng của người con gái mình yêu thầm bấy lâu nay, khẽ dừng lại, sau đó lắc lắc đầu, có phải cậu cuồng quá đến nỗi ảo giác luôn rồi hay không? Cất bước đi tiếp.
Vừa nhìn cậu dừng lại cô còn chưa kịp cười lại thấy cậu bước đi, đùa gì thế? Lơ luôn cả cô? Tức giận hết lên:“ Bạn học Tiêu Dịch Phàm-----!!!”