“ oa, vậy thì còn gì bằng” Trịnh Như Sơ thần sắc vui vẻ, dễ thương nhìn Lâm Thành Luân chớp chớp đôi mắt to của mình, Lâm Thành Luân này quả nhiên là một người đàn ông thật thụ, ga lăng, đẹp trai, lại còn nhiều tiền, con rùa vàng nay không dành cho cô thì dành cho ai đây, ha ha.
Từ Thú Thú thích chí cười đến ngoác miệng, ôm tay Hà Tử Thôi lắc lắc:“ Ha ha ha, lại được ăn miễn phí rồi nha”
Khải Minh và Tiểu Triệt cầm thực đơn gọi mấy món rồi đưa cho đám con gái chọn, Từ Thú Thú gọi một lúc 5, 6 món, mọi người thấy khóe môi chỉ co rút một hồi kịch liệt, cô gái này sức ăn thật mạnh mẽ a?
Đường Trần Yên bưng ly trà uống một ngụm, lờ đi ánh mắt của Lâm Thành Luân đang nhìn cô, chờ một lúc rồi mà vẫn không thấy Dịch Phàm đến? Đáng lẽ cậu nghe có cô đi sẽ nhất quyết đến chứ? Nghĩ nghĩ cô vờ như vô ý hỏi Khải Minh ngồi bên cạnh:“ Ủa? Hình như còn một người tên Dịch Phàm nữa đâu, sao hôm nay không thấy?”
Khải Minh đang nói chuyện với Hà Tử Thôi nghe cô hỏi thì quay đầu sang “ A” một tiếng, cười vô cùng thích thú:“ ài, tên đó đang bận đi với gái rồi” Trong 4 người, Dịch Phàm phải gọi là trầm lặng nhất, ít khi quan tâm đến chuyện xung quanh, thế mà không ngờ sáng nay lại có một bạn học nữ đến tìm, chậc chậc.
Đường Trần Yên như sét đánh trên đỉnh đầu, không thể tin được trừng Khải Minh, cái gì? Cậu đi với người con gái khác? Đùa gì thế, cô còn chưa có lôi cậu về nhà đâu a? Chưa gì đã có đối thủ sao? Cố gắng bình tĩnh lại, trầm mặc suy nghĩ, hay là.... vốn cậu đã có bạn gái, nên kiếp trước mới không thể nắm tay cô được? Càng nghĩ cô càng rối não, vì cậu cô mới cắn răng cắn cổ đến đây học, thế mà cậu lại có người yêu rồi?
Khải Minh nhìn cô thì tưởng cô giống như mình, không thể tin được người như cậu ta lạu có người để ý, nên cười hắc hắc nói:“ Không tin được đúng không? Nhưng sự thật chính là thế a~ Tiểu triệt, sáng nay cậu ra mở cửa mà, kể lại nghe đi” Nói xong vỗ vỗ bàn với Tiểu Triệt ngồi đối diện ra dấu.
Tiểu Triệt vừa nghe đến đó liền hăng say tiến sát lại cô và Khải Minh, thì thà thì thầm, một bộ dáng thần thần bí bí không cho người khác nghe, khiến cô nhìn rất muốn cười lại không cười nổi.
“ Sáng nay, mới còn sớm, có một cô gái đến tìm Dịch Phàm, nói là có chuyện, thế là mình gọi cậu ta ra, cô gái nói cái gì đó rất nhỏ mình không nghe rõ, nhưng mà mặt cô ta đỏ bừng lên mới ghê chứ, mình nghĩ chắc là cô ấy có ý với Dịch Phàm rồi” Dứt lời cười đến vô sỉ.
Khải Minh còn chưa sợ Đường Trần Yên đang bừng bừng lửa giận, tiếp tục châm dầu vào lửa:“ Mình nghĩ cậu ta dễ tính như vậy, chỉ sợ đã thích cô gái kia rồi, hắc hắc”
-_- Đường Trần Yên cảm giác cả người như bị kiến Cắn, muốn gãi lại gãi không được, ngứa ngáy không chịu nổi ( ý chị ấy là tức giận nhưng không phát tiết được), hít một hơi thật sâu, cầm đũa lên định gắp đồ ăn ăn cho dịu xuống, chưa gì đã thấy một khối thịt nằm trong bát, cô ngẩn đầu lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh cười của Lâm Thành Luân, cô cúi đầu khều khều cục thịt, gắp bỏ ra bàn, người ngại ngùng:“ Thật ngại, mình không thích ăn thịt”
Lâm Thành Luân dường như cảm giác được cô không phải là vô tình như vậy, mà thật sự ghét hắn, rõ ràng chỉ mới gặp nhau hôm qua thôi mà làm sao cô ghét hắn nhue thể có thâm thù đại hận như vậy? Nghĩ vậy hắn nhướng mày nhìn cô, chậm rãi hỏi:“ Trần Yên chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?”
Trịnh Như Sơ vốn đang cười nói với Từ Thú Thú, nghe Lâm Thành Luân hỏi Đường Trần Yên như vậy, cô không nhịn được hốt hoảng, cái gì? Hai người bọn họ từng gặp nhau rồi sao?
Vì sao Đường Trần Yên không nói cho cô biết?!
Đường Trần Yên vừa ăn được miếng đậu non nghe hắn hỏi như vậy, không khỏi nghi ngờ, không lẽ hắn nhận ra được thái độ của cô a? Quả nhiên cô vẫn là chưa kiểm soát được hận ý của bản thân rồi! Khẽ mỉm cười lắc đầu:“ Chưa từng”
“ À, vậy sao? Mình cứ tưởng từng gặp rồi” Lâm Thành Luân nhàn nhã gắp một miếng cá cho vào bát, mới gặp nhau thì làm sao cô hận hắn được chứ, chắc là do hắn nhạy cảm quá rồi, bản thân hắn thì ai mà ghét được, ít nhất đối với con gái hắn rất tự tin.
Ăn cơm uống nước đồ xong, hai nhóm chia nhau ra về, vì hai ký túc xá ngược hướng nhau nên không thể đi chung, Trịnh Như Sơ và Từ Thú Thú rủ nhau đi mua mấy thứ lặt vặt nên chỉ có cô và Hà Tử Thôi về ký túc xá.
Đi được nữa chừng gần đến ký túc xá nữ, Đường Trần Yên bắt gặp được hình bóng quen thuộc đang đứng với một cô gái mặc váy ngắn cười nói đến vui vẻ, sắc mặt cô tối đi rất nhiều, mặc dù nói cô và cậu chưa là gì, nhưng trải qua kiếp trước và sống lại kiếp này mà nói đối với cô cậu chính là một nguồn độn lực khác, rõ ràng muốn cùng cậu xác định! Thế mà.... lòng cô quả thật có chút nhói lên khó chịu.
Mặt mày âm trầm đi ngang qua hai người, Hà Tử Thôi bỗng dưng kéo tay cô:“ Này Yên Yên, cái cậu hay đi với bọn Khải Minh đang nhìn chúng ta kìa”
Đương Trần Yên cúi cùng vẫn không nhịn được liếc sang, đúng là cậu ta đang nhìn về phía cô, hừ lạnh một tiếng, cô quay mặt đi nhăn nhó:“ Không quen!”
Hà Tử Thôi chép miệng, ừ thì không quen!
Tiêu Dịch Phàm đang nói chuyện nhìn thấy Đường Trần Yên đi đến, khóe miệng cậu không tự chủ được cong lên, ai ngờ lại thấy cô lạnh lùng nhìn mình, rồi một bộ dáng không nhận ra cậu cứ bước đi như thế, Dịch Phàm sững sờ tại chỗ, hôm qua không phải còn rất tốt sao?
Cô gái đứng trước mặt cậu huơ huơ tay: “ Dịch Phàm, cậu nghe mình nói gì không?”
Tiêu Dịch Phàm giật mình nhìn cô, rồi lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, ánh mắt thủy chung dán trên người Đường Trần Yên cho đến lúc không thấy nữa, đáy lòng cậu thở dài một hơi, cảm giác này thật sự rất không tốt.