• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không phải là có chuyện muốn nói với anh sao?” Chậm chạp không thấy nàng mở miệng, Ân Nghệ chủ động hỏi.


“Thôi anh chắc mệt chết rồi, nên đi nghỉ đi. Kì thực chuyện của em cũng không có gì quan trọng lắm, không cần gấp lúc này, ngày mai chờ anh nghỉ ngơi khỏe rồi nói cũng không trễ, giờ muộn rồi!” Nàng nhìn đôi mắt mệt mỏi của hắn do dự đáp.


việc gì, chính là nghe em nói chuyện thì anh tự dưng lại có khí lực a~” (anh ý iu vợ dã man :X)


Sự thật là, hắn có thể cảm giác được thanh âm của nàng không được tự nhiên, hắn hy vọng có thể nói chuyện với nàng lâu thêm một chút, cho nàng dần quen với cuộc sống này của hai người. Dù sao hai người họ giờ đã kết hôn, vợ chồng hợp pháp, hơn nữa hắn là muốn đồng giường cộng trẩm, không phải sao?


“Ác, kia…”Thi Ánh Điệp lại một lần nữa bị dọa chết khiếp, không tự chủ được mấp máy, cảm giác có điểm khẩn trương.


“Có gì em cứ nói thẳng ra không phải sợ nữa.” Hắn nhẹ nhàng trấn an nàng, thấy nàng bất an vì thế bổ sung thêm một câu “Mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận.”


“Lời này là anh nói đó nha, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận?” Nàng trừng mắt nhìn, ánh mắt cứng rắn lên nhiều nhìn hắn hỏi dò.


Ân Nghệ gật đầu.


“Mặc kệ em nói cái gì?” Nàng vẫn là có điểm lo lắng.


“Anh thề, mặc kệ em nói cái gì, anh cũng sẽ không tức giận!” Hắn dừng lại trước mặt nàng, giơ tay xin thề.


“Anh không cần phải thề thốt như vậy đâu, em tin tưởng anh rồi.” Thi Ánh Điệp vội vàng cướp lời sau đó lại chần trừ đôi chút hít một hơi thật thật dài mới mở miệng “Ân Nghệ, em phải thành thật với anh một điều, em đáp ứng đồng ý lấy anh kỳ thực là vì…” Nàng đột nhiên nhắm chặt mắt lại hét lớn “Kỳ thực bởi tài sản của anh mà thôi. Thực xin lỗi!”


Nói xong, nàng nín thở chờ đợi, chờ hắn phát hỏa, nhưng bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh phản ứng lại nào của hắn. Nàng tiếp tục đợi, rốt cuộc nhịn không được trộm mở mắt ra nhìn lén hắn chỉ thấy người ngồi đối diện nàng, vẻ mặt bình tĩnh nín cười nhìn nàng, trên mặt tuyệt nhiên không có một tia giận dữ nào.


“Anh không tức giận sao?” Nàng mở hai mắt, cẩn thận hỏi lại.


“Anh chẳng phải đã nói với em rồi sao, mặc kệ em nói cái gì anh vẫn sẽ không tức giận?” Ân Nghệ mỉm cười trả lời “Càng huống chi anh thực không hiểu điều em vừa nói có gì đáng để anh tức giận sao?”


“Chính là em vì tiền mà kết hôn với anh đó!” Nàng không thể tin được có người như vậy không để ý điều đó.


“Thì tiền cũng là một ưu điểm của anh, anh thật cao hứng vì ít nhất còn có một điểm đó để hấp dẫn em gật đầu kết hôn cùng anh. Nếu không, phải chăng cả đời này anh sợ rằng cũng không thể cưới được em đó?” Hắn giọng nói vui mừng không để ý gì cả.


Thi Ánh Điệp há mồm cướng lưỡi nhìn hắn, hoàn toàn không thốt lên lời, nàng bị phản ứng của hắn là ngu người rồi, thực sự là muốn điên!


Hắn rốt cục là một người như thế nào đây? Thế nào mà hoàn toàn không để bụng việc nàng vì tiền mà lấy hắn, chẳng nhẽ hắn như vậy thực sự thích nàng, thích đến không cần quan tâm là nàng yêu tiền của hắn hay yêu hắn chăng?


Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên cả người hóa thạch, sắc mặt trở nên tái nhợt.


“Làm sao vậy?” Phát hiện biểu hiện bất thường của nàng, Ân Nghệ ôn nhu hỏi.


“Hết thảy chỉ là giả dối, không phải như những gì anh tưởng tượng đâu!” Nàng lắc lắc đầu, thì thào tựa như nói với chính bản thân mình vậy.


“Có chuyện gì vậy?” Hắn đối với phản ứng của nàng tràn đầy khó hiểu.


“Ý của em là, em không phải như những gì anh hình dung đâu, cái bộ dạng đáng thương, vô tôi, ôn nhu đôn hậu này, nữ nhân giỏi giang này…hết thảy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ách..Kỳ thực em là một cái ngu ngốc nữ nhân, tâm địa bên trong thật làm quỷ cũng muốn phun cơm, chưa kể hậu đậu vô cùng…Ách, lúc nãy không cẩn thận ngã xuống giường cũng kéo anh ngã theo. Hơn nữa anh còn không biết là, vừa rồi cũng vậy em lại đụng vô cửa phòng tắm. Tóm lại rất vô dụng a~” Nàng theo bản năng xoa xoa cái trán hồng hồng hơi tấy, nghiêm mặt nói.


“Có bị thương ở đâu không?” Hắn thật quan tâm hỏi.


“Hả?”


Hắn rất nhanh đi đến ngồi bên cạnh nàng, lấy vẻ mặt vô cùng quan tâm và yêu thương, lại xót xa nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chỗ va trên trán nàng.


“Đau không?” Hắn không yên tâm hỏi.


Thi Ánh Điệp mờ mịt nhìn hắn, đối mặt với sự ôn nhu, ánh mắt không dấu được sự yêu thương, nàng không biết phải nói gì nữa.


Nàng xin thề với trời không hề cố ý mê hoặc hắn, nhưng là vì sao hắn cứ đem những lời chân thật đó nói với nàng cơ chứ, đem chính bản chất thực sự của mình biểu lộ hết ra ngoài, hắn lại không hề phản ứng cũng như để bụng điều gì, lại dùng bộ dạng ôn nhu yêu thương đó đối với nàng? Nam nhân này rốt cục là làm sao vậy?


“Anh nghe không hiểu lời em nói sao? Em không phải là cái nữ nhân giống anh tưởng tượng hoàn hảo xinh đẹp đâu!”


Nàng lời còn chưa dứt đã bị đáng gãy ngay lập tức.


“Anh thực đâu có tưởng tượng em như một cái hoàn hảo nữ nhân, cũng biết em không giống như vẻ bề ngoài nhu nhược yểu điệu,mấy cái này anh sớm đã biết rồi.” Ân Nghệ nhìn không rời mắt khỏi nàng, ôn nhu từ tốn nói.


“Anh như thế nào lại biết được?” Thi Ánh Điệp vẻ mặt ngạc nhiên hỏi ngược lại.


“Em từng đối với anh lớn tiếng rít gào, còn không chỉ có thế, em còn dám hét vào mặt anh ba chữ thật hỗn đản cơ mà, còn nhớ không?” Hắn mỉm cười.


Nàng trợn tròn hai mắt, trong đầu đang bắt đầu hồi tưởng lại khi nào thì mình hét vào mặt hắn ba chữ ấy nhỉ, nàng như thế nào lại không nhớ gì nhỉ? =.=


“Trừ lần ấy ra,” xem biểu tình kinh ngạc của nàng, Ân Nghệ tiếp tục nói “Này có thể coi bữa cơm hôm nay anh được ăn là bữa cơm ngon nhất mà anh được ăn, anh nghĩ đại khái la cả đời này cũng không quên được đi!”


Bữa cơm ngon nhất ư? Nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn dừng ở trên bàn ăn, sau đó đối với nàng cười khổ một chút.


Oanh!


Khoảnh khắc này, Thi Ánh Điệp hoàn toàn bối rối, không biết phải làm sao nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK