“Cô chính là Thi Ánh Điệp? Kia Thi Con Bướm? Thư kí Trương lấy ánh mắt dò xét liếc nhìn nàng.
“Đúng vậy.”
“Nghe nói cô gần đây rất nổi danh, tôi sớm đã nghe danh đến hôm nay mới có dịp diện kiến, thật hân hạnh!”
“Hả?”
“Cô chờ một chút, tôi xem tổng tài có hay không muốn gặp cô.” Thư kí Trương lãnh đạm nói xong, cầm lấy điện thoại nối thẳng với văn phòng tổng tài bên trong “Tổng tài, Thi tiểu thư tới, xin hỏi—là tôi đã biết.” Cô ta dập máy, rất không cam lòng ngẩng đầu lên càng lạnh lùng hơn nói với nàng “Cô có thể vào!”
“Cảm ơn cô.” Thi Ánh Điệp mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng không chịu yếu thế phản kích. Ngươi như thế nào không cam chịu, còn nói cái gì mà thư kí xinh đẹp nhất công ty lại tính tình hiền hòa như một đóa mẫu đơn, ta xem ngươi hoa loa kèn còn giống hơn đó, hừ! (ý nói: chỉ được cái mặt mà tính cách thì k ra gì, kiểu bình hoa đó =.=)
Đầu tiên là gõ cửa, sau đó mở cửa vào, cuối cùng là đóng cửa lại, nàng nhìn thấy ngay một nam nhân ngồi ở bàm làm việc đang mỉm cười với nàng, nhíu mày hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì vậy? không phải chúng ta đã thỏa thuận không tiết lộ việc em là lão bà của anh rồi sao?”
“Cho nên anh mới nói em là học muội của anh nha!” Ân Nghệ nói xong hướng nàng vẫy vẫy tay kéo lại gần.
“Cho nên việc anh tốt nghiệp học viện Sùng Đạo căn bản là nói dối đúng không?” Nàng đi về phía hắn.
“Không, là sự thật.” Hắn nhanh chóng kéo nàng ngồi lên đùi, ôm eo nàng “Em thơm quá!” Hắn ghé sát mũi gần vào cổ nàng, hít thật sâu.
Thi Ánh Điệp cười nhẹ gõ hắn một cái “Rốt cục anh tìm em có việc gì thế?”
“Muốn hỏi lão bà của anh hai ngày qua làm việc có tốt không?”
“Việc này có thể về nhà hỏi mà.” Nàng nhịn không được cười hỏi.
“Chính là anh nhớ em, việc này không thể đợi về nhà hỏi được.” Hắn không kìm được tình cảm bắt đầu hôn nàng.
Hắn buổi sáng ngày hôm có đột nhiên có việc phải trở về Hongkong một chuyến, buổi sáng hôm nay mười giờ mới về tới nơi, cho nên đã hơn 24h không được ôm hôn nàng, cảm giác thực nhớ a~
“Uy! Trong này là công ty mà!” Thi Ánh Điệp cảm thấy không thích hợp lắm, khẽ giãy dụa nhắc nhở hắn.
“Trong này là văn phòng tổng tài, không có anh cho phép không kẻ nào có thể làm loạn xông tới!” Hắn nói xong lại tái ôm chặt nàng hôn tiếp nhưng lại bị nàng cản lại.
“Chính là không ai dám xông tới nhưng không phải không ai dám ở sau lưng chúng ta nói lời đồn đại nha! Anh không cần dùng “vũ lực” đàn áp đâu, nếu không em bước ra ngoài nhất định sẽ bị nói rất khó nghe!” Nàng ý đồ nhắc nhở hắn phải biết vì đại nghĩa diệt thân.
“Thực phiền, chẳng lẽ anh muốn hôn lão bà của anh cũng không được sao?” Ân Nghệ có chút tức giận.
“Vấn đề là ở chỗ không ai biết em là lão bà của anh nha!”
“Tốt lắm, Anh liền ngay bây giờ triệu tập tất cả mọi người thông báo em là lão bà của anh.” Hắn nói xong lập tức cầm điện thoại trên bàn lên làm bộ chuẩn bị quay số.
“Uy! Đừng náo loạn!” Nàng đưa tay giật lấy ống nghe rồi vội vàng dập máy, nhắc nhở hắn “Đừng quên anh đã đáp ứng em giữ bí mật chuyện này.”
“vậy em cũng phải cho anh chút phúc lợi chứ nhỉ?”
“Cái gì phúc lợi?”
“Này phúc lợi.” Mặc kệ của nàng kháng nghị, hắn lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi nàng một nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt, hôn đến khi nàng không thể thở nổi mới chịu buông nàng ra.
“Anh…” Thi Ánh Điệp hít thật sâu trừng mắt nhìn hắn, thực sự không biết đối phó với hắn như thế nào bây giờ? “Anh làm như vậy thì em biết ra khỏi văn phòng này kiểu gì bây giờ?” Nàng sờ sờ đôi môi mình bị “người nào đó” hôn đến sưng đỏ lên rồi.
“Thì dùng hai chân đi ra ngoài chứ sao!” Thưởng thức vị ngọt, Ân Nghệ thỏa mãn nhếch mép cười.
“Một chút cũng không buồn cười!” Nàng nhịn không được liếc xéo hắn một cái “Anh về lúc nào vậy, bên Hongkong mọi việc xử lí tốt chứ?”
“Ân, cũng được vài giờ thôi.”
“Anh được việc ác, hai chúng ta kết hôn còn chưa được một tháng, anh đã ra nước ngoài công tác đến hai lần, hơn nữa hai lần đều không có dự tính trước gì cả, về sau em có phải là nên chuẩn bị trước tinh thần một mình nơi khuê phòng không?”
“Làm sao vậy? Một người ở nhà buồn lắm sao? Nhớ anh ư? Lần sau anh đi công tác sẽ mang em đi cùng nhé!”
“Đừng náo loạn.” Nàng bật cười lắc đầu “Anh rốt cục tìm em làm cái gì?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng, thân thủ mở ngăn kéo lôi ra một cái hộp thiết kế tinh xảo đưa đến trước mặt nàng “Này cho em.”
“Đây là cái gì?” Nàng tò mò hỏi.
“Mở ra xem đi!” Hắn cổ vũ.
Thi Ánh Điệp cúi đầu mở hộp ra xem, chỉ thấy bên trong trung tâm của hộp đặt một chuỗi vòng kim thiết kế đơn giản và tao nhã, tỏa ánh sáng tinh khiết dễ chịu.
“Đẹp quá!” Nàng không tự chủ được thấp giọng ca ngợi.
“Anh giúp em đeo nó vào nhé!” Ân Nghệ mỉm cười sủng nịnh.
“Bây giờ ư?” Nàng do dự nhìn hắn.
“Không lúc này thì lúc nào?”
“Anh tạm thời bảo quản giúp em, buổi tối giúp em đeo nó vào được không? Buổi tối hôm nay!” Thanh âm của nàng đột nhiên trầm thấp, gợi cảm mê người “Đây sẽ là thứ đồ trang sức duy nhất em đeo trên người nha!”
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, hắn không tự chủ được cảm thấy khẩn trương.
“Lời này là của em nói đấy!” Hắn chắc nịch nói.
“Ân!” Mặt nàng thoáng ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu.