• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em là bị thương ở tay chứ không phải ở chân… Được rồi, để anh đưa đi làm là được chứ gì, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy, ngày mai lại trở lại như bình thường nha.”


Trải qua sự việc tối hôm qua, Thi Ánh Điệp phát hiện ra một điều, chính là Ân Nghệ dù không nói gì, so với mắng chửi người khác, trên mặt không biểu hiện gì còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần, khiến cho người khác cũng cảm nhận được áp lực cùng uy quyền, làm cho người khác không thể làm trái ý được.


Cho dù là như thế đi nữa thì hắn vẫn rất điển trai mà!


“Thật sự là rất kì quái!” nàng nhìn trộm hắn rồi bật thốt lên “Vì sao bộ dạng của anh anh tuấn như thế, lại có rất nhiều tiền, có thế lực, điều kiện tóm lại rất ưu tú mà lại không có bạn gái là sao?”


“Anh có vợ a~.” Ân Nghệ bắt đầu lái xe, chuyên tâm nhìn về phía trước.


“Em biết, là em mà, a ha…” Nàng lại ngây ngô cười, mỗi lần nghĩ đến vợ của hắn là nàng chứ không phải ai khác, nàng liền không nhịn được cười ngây ngô (đây có tính là YY: tự sướng không? =.=) Chẳng qua là—“ Em không có nói hiện tại, mà là nói thời điểm trước lúc anh và em kết hôn cơ, chẳng nhẽ anh không có bạn gái sao chứ?”


“Anh đã nói với em rằng anh chưa có bạn gái lúc nào vậy?” hắn liếc mắt nhìn nàng.


Thi Ánh Điệp trong nháy mắt sửng sốt, ngạc nhiên đến há hốc mồm “Anh có bạn gái?”


“Hiện tại không có.” Hắn nói.


“Ừ, là em nói trước lúc hai chúng ta kết hôn cơ.” Dừng lại một chút nàng gầm nhẹ “Khai ra mau!”


“Có.” Hắn im lặng một lúc mới trả lời.


“Có?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt thực bị đả kích rất lớn.


“Em để ý đến chuyện đó à?” Hắn nhìn thoáng qua biể tình trên khuôn mặt nàng, có chút lo lắng hỏi. Hắn có lẽ không nên thành thật như thế.


Nàng lắc lắc đầu, nàng không phải là để ý hay không mà căn bản là không tin.


“Em thật không dám tin rằng” Nàng khó tin mà thốt lên “Em lại là người thứ ba xen vào, trở thành kẻ giống như hồ ly tinh chuyên đi phá hư chuyện hôn nhân hoặc tình yêu của người khác!”


“Em đương nhiên không phải là như vậy, bởi trước khi gặp em hai ngày, anh đã chia tay với cô ta rồi.” Ân Nghệ nhíu nhíu mày, không thích nàng nhận xét về bản thân mình như vậy.


“Thật thế sao? Vì sao chia tay?” Thi Ánh Điệp hỏi một tràng, nhịn không được tò mò nổi lên.


Mắt thấy biểu tình của nàng chỉ là tò mò không có hoài nghi, hắn thở phào nhẹ nhõm.


“Cô ta muốn kết hôn.”


“Hả?” Nàng đột nhiên bị đứng hình “Cô ấy muốn kết hôn mà anh thì không, cho nên chia tay?”


Hắn gật gật đầu.


Thật kinh điển, loại lý do người khác không thể nói hắn cũng có thể nói ra được, nhưng sao hắn nói hắn không muốn kết hôn—vậy…


“Vậy sao anh lại muốn kết hôn với em đây?” Nàng trợn mắt nhìn, một chút hoài nghi cùng sự tò mò khẩn trương nhìn hắn.


“Anh chẳng phải đã nói rồi sao, bởi vì anh vừa gặp em đã chung tình rồi.” Hắn đột nhiên mỉm cười.


Thật sự là một người đàn ông có toàn những lý do quái dị. Nàng trong lòng không khỏi thở dài ngao ngán.


“Đàn ông các anh thật sự là kỳ quái, tình nguyện lấy một người con gái mình chưa quen biết gì còn hơn là lấy người đã làm bạn gái mình, yêu nhau bao ngày tháng.” Nàng nghĩ đến nửa ngày vẫn là không thể hiểu lắc đầu bó tay.


“Em tại sao lại nghĩ là anh thực sự yêu mến những cô gái đó vậy?” Hắn lại liếc mắt nhìn nàng.


Nàng lại một lần nữa há hốc mồm “Chẳng lẽ không đúng ư?”


“Anh chính là nói không phải.”


“Vậy nghĩ là sao?” Nàng phát hiện ra sau ngày hôm qua đầy sóng gió hình như mình bị “ngu” đi rồi hay sao mà nghe không hiểu những điều hắn đang nói.


“Anh cho tới giờ chưa từng theo đuổi những cô gái đó, là bọn họ tình nguyện bám theo, tự mình yêu cầu anh và bọn họ thử làm quen mà, anh cũng chỉ là cho bọn họ chút cơ hội thôi.” Hắn bình tĩnh nói.


Thi Ánh Điệp cứng lưỡi nhìn hắn, như là đến hôm nay mới biết được con người thực của hắn. Trước mắt mình đây liệu có phải là vị lão công yêu chiều vợ hết mực hay không đây?


Chờ một chút! Bọn họ??


“Trời ơi, em lại gả cho một vị hoa hoa công tử, này đại sắc lang a!” Nàng khó có thể tin bật thốt lên.


“Hối hận rồi sao?” Ân Nghệ lại liếc mắt nhìn nàng, buồn cười nhìn vẻ mặt biểu lộ có phần kịch tính hóa kia.


“Một chút cũng không.” Nàng không chút do dự trả lời ngay, rồi lại ha ha cười to “Đại sắc nam kết hợp với đại sắc nữ, hai chúng ta thực rất xứng đôi a, anh nói xem có phải không? Ha ha…”


Hắn mỉm cười nhìn nàng, phát hiện chính bản thân mình yêu thích nàng ngày một tăng chứ không có giảm.


“Thật không sai chút nào, nam nhân không xấu nữ nhân không thương.” Thi Ánh Điệp đã ngừng cười mở miệng nói tiếp.


“Câu này nghĩa là sao, em đã hoàn toàn chấp nhận anh rồi ư?” Hắn lại nhíu mày hỏi lại.


“Anh yêu thương em, em tất nhiên sẽ yêu thương anh rồi.” Thi Ánh Điệp quay lại nhìn hắn nhếch mép cười, nhưng cũng không để cho hắn sướng thêm chút nào nữa đã bồi thêm.


“Ý của em chính là, anh đào hoa như vậy, trong công ty chắc có đến hơn phân nửa nữ nhân viên là phải lòng với anh rồi nha!”


“Cho nên em bây giờ là đang ăn giấm chua sao?”


“Không có!” Nàng trợn tròn mắt, đối với hắn rất ấm ức nói “Anh hại em trở thành đối tượng bị công kích ở công ty rồi đấy.”


“Em là vợ của anh nhưng thân phận không công khai thì đừng có mách anh chuyện này nha.”


“Thì cũng tại anh hôm qua thì nhận em là học muội, lại còn đưa đi ăn cơm trưa nữa.” Nàng bất đắc dĩ thở dài.


“Như vậy cũng không được sao? Thế em định từ nay về sau ở công ty, anh ngay cả nói chuyện với em cũng cấm à?” Ân Nghệ lông mày đã rướn cao lên, rõ ràng là chết cũng không duyệt.


“Không phải là không được, mà là không cần thiết thôi mà.” Nàng chắp hai tay vào làm bộ dạng cầu khấn.


“Đó là công ty của anh, còn em là vợ của anh.” Ý là hắn muốn làm như thế nào thì chính là thế ấy.


“Không được, chồng à.” Nàng làm nũng “Anh chắc chắn là không muốn nhìn thấy vợ mình bị người ta khi dễ chứ?”


“Ai dám khi dễ em?” Trong khoảng khắc hai mắt hắn chợt lóe lên sát khí, giọng hoàn toàn lạnh lùng.


“Ách, cái này là em giả thiết thôi!” Thi Ánh Điệp nhanh chóng giải thích, hoàn toàn không dám nói cho hắn biết cánh tay bị tụ máu kinh dị này là do kẻ khác khi dễ a, bởi vì bộ dạng đáng sợ lúc này của hắn á, làm nàng đến 99% lạnh chết khiếp sống lưng.


“Được rồi, chồng à, anh cũng nên để cho vợ của anh có dịp thể hiện chút tài năng chứ, đừng khiến cho mọi người nghĩ vợ anh chỉ là một cái bình hoa vô dụng, trừ vẻ ngoài xinh đẹp còn đâu hoàn toàn bất tài chứ.” Nàng níu níu tay áo hắn năn nỉ ỉ ôi.


“Ai nói em là bình hoa?”


“Mỗi người trong công ty tiếp xúc với em đều nghĩ như thế, đừng nói là anh không biết nha! Bằng không thì sao vị trưởng phòng marketing và quản lý đều không động đến lí do vì sao em bị đuổi việc trước kia? Còn không phải là coi thường năng lực của bình hoa này sao?” Về điểm này nàng đã sớm hiểu ra, trừ một số biểu hiện của bọn họ bên ngoài, còn có thể biết được thông qua mấy lời đồn đại nhảm nhí đó.


“Xem ra em có vẻ rất hiểu chuyện này nha.”


“Chỉ có một cách làm cho bọn họ sáng mắt ra, đó là chứng minh năng lực của em!”


“Bọn họ đã đánh giá em quá thấp rồi đấy.”


“Cảm ơn anh đã quá khen.” Thi Ánh Điệp nhịn không được nhếch mép cười.


“Được rồi.” Ân Nghệ cuối cùng cũng thỏa hiệp “Anh sẽ để cho em chứng minh năng lực của mình, nhưng…em phải hứa với anh một chuyện.”


“Chuyện gì vậy?”


“Nếu bọn họ hành động quá mức thì nhất định phải nói cho anh biết.”


“Không thành vấn đề, thực cảm ơn anh, honey à!” Nàng nhẹ nhàng hôn hắn một cái, trong lòng âm thầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK