"Đừng! Đã quá xa rồi! Lâm Phi Đào giãy giụa mà bắt đầu phản kháng.
Đừng giờ này mà được sao?
Một khi đàn ông lên hứng với thú vui rồi thì có trời sập cũng không thể quyết đoán được hành động.
Cô nghĩ chỉ cần cô đẩy anh ra là anh miễn cưỡng chịu buông bỏ cô?
vietwriter.vn
Vậy thì cô đã nhầm to khi một lần nữa chui vào hang cọp rồi! Bởi vì tâm trí của người đàn ông lúc này lại muốn tất thảy ăn sạch cô ngay lập tức.
Cơ mà hắn lại có chút nhẫn lại! Mặc dù hiện tại hắn rất muốn cướp đoạt thân thể thuần khiết của cô, một cái miệng thèm khát luôn mong được một lần nếm thử hết thảy hương vị ngọt, vị đậm, vị nồng đằm thắm trên người cô nhưng hắn phải kiềm chế bản thân mình lại vì hắn sợ, hắn sợ rằng cô vì chuyện này mà lại rời xa hắn lần nữa.
Hắn đang hận nhất lúc này! Hận vì bỏ lỡ miếng mồi ngon ngọt béo bở này.
Lục Cảnh Sâm đang định buông tha cho cô nhưng bất chợt ánh mới hắn rơi vào dấu vết hơi đỏ trên cổ của vị thiếu nữ. Giây phút đó hắn không kìm chế được mạch cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong lòng mình, thuận đà tiến tới mà hôn mạnh lên cổ cô.
''Á!'' Lâm Phi Đào giật mình đến nỗi xù cả tóc gáy.
Cô muốn trốn tránh khỏi cái hôn thô bạo tàn nhẫn đó, hai tay không ngừng siết chặt nắm đấm mà giáng xuống người anh, ép anh phải buông bỏ cánh môi ở cổ cô ra.
Lâm Phi Đào vùng vẫy giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực không ngừng đánh trống kia, nhưng vòng eo thon thả của cô đã bị một bàn tay rắn chắc cố định lại một chỗ, cánh môi kia thuận đường theo đó trườn xuống vai cô, từng nụ hôn lướt qua đều để lại vết hôn ái muội.
vietwriter.vn
Tình huống có vẻ thay đổi, chả hiểu sao hoocmon nam giới của hắn đột nhiên phát tác, cơn thèm khát phụ nữ của hắn bắt đầu nổi hứng lên mà ép thân hình mảnh mai của cô xuống ghế sofa khiến cô không kịp phản ứng lại.
Thân thể Lâm Phi Đào nằm gọn trên ghế sofa, lập tức thân hình cao lớn của hắn áp xuống, bóng đen che phủ lên cô khiến cô không thể cử động được.
Lục Cảnh Sâm cố định hai tay cô lên trên đỉnh đầu. Nhận ra hành động tiếp theo của hắn không được trong sáng cho lắm, cô cự tuyệt phản kháng lại.
''Lục Cảnh Sâm...!'' Lâm Phi Đào phản kháng lại, giọng nói của cô khẽ gầm lên: ''Anh… bệnh hoạn anh lại tái phát sao? Buông em ra! Anh đây là đang ép... ưm... ưm...''
Lời nói chưa được hoàn lời thì cánh môi ấm nóng bao phủ lấy cánh môi non mềm của cô, khiến cho cô trợn mắt không khỏi ngạc nhiên.
Hành động bất thình lình này khiến cho con tim trong lồng ngực cô không ngừng đánh trống nhộn nhịp. Căn phòng vốn đã im lặng giờ đây cô có thể nghe rõ tiếng giao lưỡi của con người tạo nên thanh âm khoái lạc cộng thêm từng nhịp tim đánh trống không ngừng nghỉ.
Cảm giác lúc này khiến cho cô trào dâng một cảm xúc nghẹn ngào đến xấu hổ đỏ mặt, hai mắt cô nhắm nghiền lại mong sao việc này nhanh chóng qua đi.
Nụ hôn của người đàn ông khiến cho cô mơ màng, cảm giác khoái lạc chìm đắm trong nụ hôn ái tình khiến cho tâm hồn ngây thơ của thiếu nữ trôi nổi như đang ở chốn bồng lai.
Người đàn ông kia vẫn đắm đuối chìm trong viển vông của cơn ngọt ngào ái tình. Cái lưỡi ma ranh nghịch ngợm của anh không ngừng trêu trọc bên trong khoang lưỡi của cô. Mỗi lần khuấy động là một lần tiết ra vị mật ngọt, hắn theo thế mà hưởng thụ mặc kệ cho cô có kêu khó thở đến bao nhiêu, nhiệm vụ chính của anh lúc này là “thịt người” hơn dùng bữa trưa đã dâng lên tận nơi.
Một tay hắn vẫn giữ vững tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại nhiễm bệnh táy máy mà vuốt ve bụng chân của cô khiến cho cô rùng mình tê liệt, tứ chi như bị co thắt tột cùng.
Vài giây sau, bàn tay lạnh lẽo ấy từ từ mơn trớn lại gần cặp quần bảo hộ của cô, miệng anh không ngừng khuấy động bên trên, bên dưới nắn bóp cặp mông chắc nịch khiến cho nó biến dạng.
Lâm Phi Đào giật mình hoàn hồn về thời điểm thực tại, mím chặt đôi môi né tránh đi nụ hôn cưỡng đoạt kia. Đáy lòng cô không ngừng chấn tĩnh bản thân mình, giây phút cô cứng rắn mặt đối diện anh mà nói.
''Anh... anh thôi đi! Đã quá xa rồi! Em không muốn...''
''Tôi đói rồi!'' Gương mặt lạnh nhạt cùng giọng nói bá đạo của anh cất lên.
Giọng nói của Lục Cảnh Sâm không được thản nhiên, cặp mắt long lanh tựa như một vị thần tình yêu nhìn lấy khuôn mặt yếu đuối của người thiếu nữ đã bị hắn hôn cho đến đỏ ửng cả hai gò má.
''Đói? Chẳng phải đồ ăn...''
Anh nâng cằm cô lên, lời nói có chút gợi tình: ''Ăn em là đủ!''
''Hở?''
Vào lúc cô ngạc nhiên, mắt chữ a mồm o A không kịp phản ứng nhận ra sự việc, anh nhân cơ hội đó lại lần nữa tiến công lưỡi mình vào sâu khoang miệng kia, tay kia luồng xuống phía bên dưới vén bỏ đi lớp vải bên ngoài. Vào giây phút đó hắn toang định lột bỏ chiếc quần bảo hộ của cô ra thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, làm gián đoạn hành động đen tối của hắn.
Cốc... cốc... cốc...
Tiếng gõ cửa không lời báo trước mà vang lên, cắt ngang không khí ái tình của hai con người trong phòng.
Con người ngoài kia vẫn nhỏ bé và ngu ngốc, không nhận ra việc nguy hiểm đang rình rập mình ở phía trước, vẫn thản nhiên gõ cửa phòng.
''Tổng giám đốc!''
Nghe tiếng giọng quen thuộc ngày nào, chỉ cần nghe qua, Lục Cảnh Sâm có thể biết người ở phía bên ngoài kia là ai. Ngừng lại tất cả động tác mang ý đồ đen tối, sắc mặt hắn tối sầm lại tựa như cơn giông bão ùn ùn kéo đến, khẩu khí phát ra như một mũi tên bén nhọn mà đâm xuyên tim của người kia.
''Chuyện gì?''
Ngoài bên ngoài, thư ký thân cận của anh- Hạo Đô, thanh âm truyền đến bên tai anh như một sát khí giết người kiến anh nhột mình giật bắn người. Từ bao giờ, mồ hôi đã chảy từng dòng trên vừng trán anh, thư kí Hạo tay chân luống cuống gạt đi mồ hôi còn đọng trên trán, giọng nói thêm phần sợ sệt.
''Có... có hợp đồng đầu tư cần được người kiểm duyệt.''
Hắn tai nghe thấy người bên ngoài truyền giọng, sắc mặt u ám, tay buông cô ra rồi chậm rãi bước đến bàn làm việc.
Lâm Phi Đào được hắn buông ra, hai tay cuống quýt chỉnh lại trang phục ngay ngắn, đứng dậy toan tính bỏ chạy, nhưng chưa kịp quá ba bước, giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng cô thoát ra.
''Tôi đã cho em đi chưa?''
''Em...''
Cô đứng hình như chôn chân tại chỗ. Cô rất muốn nói với anh ta rằng bây giờ cô không còn gì để mà ở đây nữa, muốn đến viện thăm bệnh tình của mẹ mình. Nhưng cô định quay người lại giải thích với hắn, cửa phòng tự động mở ra.
Thư kí Hạo thấy bên trong có động tĩnh, hắn không màng gì mà cứ thế bước vào bởi vì hắn đã quen tính khí của Lục Cảnh Sâm. Chỉ cần đến bẩm báo sự việc, không cần sự cho phép của cấp trên vẫn cứ bước vào bình thường, bởi công việc hiện giờ là trên hết.
Nhưng lần này có chút nhầm lẫn!
Hắn bước vào trình báo hợp đồng bắt gặp phải sắc mặt đầy ám khí của Lục Cảnh Sâm, bỗng dưng toàn thân hắn run rẩy không ngừng. Trong đầu hắn mông lung nghĩ ngợi, nghĩ rằng hình như bản thân mình đã phạm phải điều gì sai trái khiến cho tâm trạng của tổng giám đốc có phần hung ác.
Lục Cảnh Sâm nhìn thư kí vô tội kia, trong lòng không ngừng trách hắn cớ sao lại chọn đúng thời điểm gạo nấu thành cơm mà hiện diện. Trong lúc này anh chỉ muốn chôn sống thư kí Hạo để không cho anh ta có đường sinh sôi nòi giống.
Không khí trong căn phòng lúc này dường như đã bị thứ gì đó đè nén xuống, khiến cho con người ở nơi đây không có khí oxi để hít thở, cảm giác như không khí đang bị bóp nghẹt lại.
Thư kí Hạo lúc này đã hiểu được ra vấn đề thực tại lập tức ba chân bốn cẳng trốn thoát khỏi chốn địa ngục kia, trong ba mươi sáu kế sách, chạy vẫn là kế thượng sách nhất.