Mặc Ái La vẫn cứng đầu, không biết lừa lời nói của mình, dùng lời nói nhục mạ với người phụ nữ đang quấn lấy anh.
Cô ta nhìn bề ngoài tuy là xinh gái tao nhão, nhưng bên trong lại ẩn sâu một thói xấu khôn lường.
Bao nhiêu công việc thuận lợi không muốn lại có sở thích làm shipper.
Nhan sắc xinh đẹp như vậy thì liệu rằng mỗi khi ship xong một món hàng cũng đã bị người nhận sờ mó qua một lần!
Cô ta vẫn không biết một đám mây đen bão tố đang ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu của Lục Cảnh Sâm.
Cô ta vẫn ung dung lởn vởn trước mặt anh, miệng ăn nói nhục mạ người khác không người.
Ngoài việc shipper ra thì cô ta làm gái ngành cũng xứng danh với cô ta.
Nếu để cô ta ngang nhiên chạy rong ngoài đời thì cũng xứng danh hạng gái ‘trà xanh’ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của gia đình khác!
Quản gia và thứ kí Hạo có mặt ở đó nghe những lời nói này của cô ta có chút kinh ngạc, vài giây sau hai người bọn họ cảm giác căn nhà này hình như đã tụt xuống vài âm độ C, thi thoảng có một cơn giớ lạnh đột ngột thổi qua khiến cho cả hai sởi gai ốc.
Thư kí Hạo khẽ lay lay vạt áo của quản gia, ghé sát vào tai ông mà thì thầm to nhỏ.
Bác Lý, có nên nhắc nhở Tân tiểu thư không? Chứ cô ta mà nói nữa thì chắc lóc nhà không còn đâu!
Quản gia nhíu mày lắc đầu, ông nhắc nhở anh.
Mẹ ta thường dạy bé lớn không được lo chuyện bao đồng! Cho nên im lặng là cách tốt nhất, đừng lo chuyện bao đồng để rước hoạ vào thân!"
Nghe lời nói quản gia có chút hợp lý, thư kí Hạo không biết đáp lại ra làm sao, miệng anh mỉm cười thật tươi, một tay hoạt động đưa lên biểu thị nút like.
Và còn nữa...!
Câm miệng!
Mặc Ái La chưa kịp nói hết câu thì bị Lục Cảnh Sâm chặn họng, giọng nói của anh nổi giận, vẻ mặt nghiêm túc không một chút cảm xúc nhìn về phía cô ta.
Nói thêm câu nữa là cô chỉ việc nuốt chửng cháo nước thay cơm đến cuối đời!
Có vẻ như cô thích ăn cháo thay cơm thì phải?
Nghe anh nói cô ta có chút hoảng sợ, mặt tái mét nhìn đưa mắt nhìn về phía anh.
Sắc mặt anh ta tựa như một con hổ hung ác đang nhe chiếc răng nanh ra mà rình rập con mồi trước mắt.
*
Lâm Phi Đào vươn vai tỉnh giấc, khung cảnh trước mắt rất quen thuộc.
Hú hồn, cô bất giác ngồi thẳng người dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đây không phải là phòng ngủ của Lục Cảnh Sâm sao? Tại sao cô lại ngủ ngon lành cành đào trong phòng anh vậy?
Với lại có cái gì đó không được đúng cho lắm, hình như trên người cô có một thứ gì đó khác lạ.
Lâm Phi Đào từ từ hướng con mắt xuống dưới nền nhà, nhìn thấy chiếc đai bảo bối của cô nằm trơ trọi trên mặt đất.
Ai lại nhẫn tâm vứt bỏ nó vậy?
Đưa tay lên sờ ngực mình...!
Ôi mẹ ơi, cái quái quỷ gì đang xảy ra với cô đây?
Cô đang bị tên lưu manh cướp xác ư?
Tại sao cúc áo của cô lại bị cởi hết như vậy? Để lộ ra cặp ngực nặng trĩu với áo ngực màu trắng.
Chết rồi! Mất trong trắng rồi!
Người ta thường tương truyền rằng con gái mà lần đầu tiên quan hệ thì bụng dưới ba ngày sau vẫn chưa hết đau.
Nghĩ đến việc mình bị mất cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô hoang mang lo lắng nhìn xuống phía dưới.
Cảm nhận bụng dưới không có cảm giác đau truyền đến, mọi thứ ở bên dưới vẫn ổn không đến lỗi bừa bộn.
May mà vẫn còn!
Lâm Phi Đào ôm lấy ngực mình mà lẩm bẩm một mình.
Vào lúc cô cài lại cúc áo cuối cùng thì bỗng dưng cửa bị ai đó dùng lực đạp mạnh, cô giật mình mà quay đầu lại, ánh mắt hướng về cửa phòng.
Mặc Ái La đứng trước cửa phòng, hai tay cô tay siết chặt bên hông, mặt tức giận muốn biến hình.
Không do dự chút nào cô ta nhào về phía Lâm Phi Đào, táng cô một cái bạt tai khiến cô không trụ lại mà ngã ngửa về phía giường lớn.
Cô ta hung hăng xông tới như hổ cái tóm con mồi, hay tay bóp chặt lấy cổ cô, miệng không ngừng lăng mạ.
Con chồn này, mới đầu bà tưởng mày là hạng gái shipper tầm thường, ai ngờ mày lại leo lên giường của chồng bà, xem ra hôm nay không đánh mày thì bà đây không phải Mặc Ái La!
Lâm Phi Đào vẫn chưa hiểu kịp chuyện gì xảy đến với mình, giờ đây cô chỉ biết bản thân mình khó thở, mặt cô đỏ tím tái lại.
Người phụ nữ đang có ý đồ hại cô là vị hôn thê của Lục Cảnh Sâm sao?
Cô ta uống lộn thuốc gì vậy, cứ hung mãnh như hổ cái lên cơn đói vậy.
Cái gì mà là chồng cơ chứ? Yêu đơn phương nhiều quá hoá tự kỷ?
Chắc mà khùng mới nhập vào thân xác điều khiển cô ta sao? Toàn nói những lời nói chẳng tốt đẹp gì.
Lâm Phi Đào vùng vẫy khỏi đôi tay đang gồng lấy cổ mình, bụng cô thì bị cả thân thể mỹ nữ của ả tay ngồi lên, chỉ biết hai chân của cô đang giãy dụa mà phản kháng lại thôi!
Lục Cảnh Sâm, anh đang ở đây vậy? Mau đến cứu em!
Cô hoảng sợ cộng thêm lo lắng trong lòng.
Cô vừa gồng mình giãy giụa vừa ra sức cầu nguyện được ai đó đến cứu bản thân mình.
Hai tay Mặc Ái La vẫn siết chặt lấy cổ cô, miệng cô ta không ngừng phun ra những lời chửi rủa sml, tựa như cơn ghen tuông của cô ta đã lấn át ý trí con người lương thiện này.1
Lâm Phi Đào bị bóp cổ đến không cả thoát ra âm thanh được.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay cô vớ phải lõi gối bên cạnh, ra sức đập gối vào đầu của Mặc Ái La.
Ả đàn bà bị mép gối quất vào da mặt cảm thấy rát rát.
Đối với những con người mắc bệnh sạch sẽ luôn chau chuốt bản thân, luôn làm đẹp, động cái gì cũng kêu đau lên khi bị mép gối quật vào mặt cũng khiến cô ta gục ngã.
Cô ta ôm lấy mặt tỏ vẻ đau đớn, tay trỏ về phía Lâm Phi Đào.
Tiện nhân! Mày dám chống lại tao sao?
Lâm Phi Đào ho sặc sụa, toàn thân cô lùi lại phía sau: "Tôi đâu có ngu để chị bóp cho đến chết! Dù sao tôi cũng là con người cũng biết đau là gì!
Cô hắng giọng vài hơi, sau đó nói tiếp: "Chị chỉ bị tôi quật cho nhát gối mà đã ôm mặt ăn vạ, vậy mà nãy giờ chị bóp lấy cổ tôi không biết thương tiếc là gì!
Với lại tôi đâu nói tôi làm trong ngành shipper đâu chứ! Cái này là do chị phán đoán mà thôi!
Không hổ danh kìm nén cơn tức giận bấy lâu trong lòng nay cô cũng mở lòng mà phóng ra tất cả.
Trước đây cô đâu có yếu đuối đâu, cô vẫn luôn là một cô gái bình thường, hiểu rõ việc đúng sai.
Thực ra cái mà khiến cô phải đóng vai một con người yếu đuối là vì cô cảm thấy bản thân mình lạc trôi giữa dòng chảy của giới thượng lưu trong trường học.
Vì không muốn gây ra xích mích với bọn con nhà giàu nên cô đành chọn cách im lặng, ngờ đâu một đám sinh viên nhà giàu đó được đà mà lấn tới, suốt ngày gây chuyện với cô.
Cô nhịn dần cũng quen, có thể bỏ qua cho bọn họ được, vì họ cùng là một bậc sinh viên, chưa trải hết sự trẻ trâu này.
Và cộng thêm giấc mộng ác quỷ mà Lục phu nhân gây ra với cô vẫn luôn là một thứ ám ảnh nhất trong tâm trí cô.
Nhưng còn về việc coi cô là gái ‘trà xanh’ thật khiến cô cảm thấy tức điên, muốn rạch nát mặt kẻ dám sỉ nhục cô.
Mặc Ái La thấy cô nói vậy, lửa ghen trong lòng tăng lên tột cùng.
Nếu không phải vừa nãy Lục Cảnh Sâmbận nghe điện thoại, cô muốn vào trong nhà bếp làm chút đồ ăn cho anh, nhưng vừa bước vào cửa lại nghe lời thoại dì Mẫn đang nói chuyện với con gái mình.
Họ đang nói về Lâm Phi Đào, biết được cô vẫn thường ngày ngủ cùng anh và hiện tại vẫn đang ngủ nên cô ba chân bốn cẳng chạy về phía phòng ngủ của anh.
Quả nhiên là có ở đây, lại còn đang cài nốt cúc áo nữa! Bọ họ đã làm những chuyện này rồi sao?
Tiện nhân như mày mà cũng đòi lên tiếng với tao sao? Mẹ mày không dạy mày nên phân biệt đúng sai thế nào à?
Cướp chồng người khác là sở trường của mày sao?
Ngoài kia có bao nhiêu đàn ông tốt gấp vạn lần tại sao mày lại bám níu vào Lục Cảnh Sâm?
Mày biết tao là vị hôn thê của anh ấy mà mày vẫn mặt dày quyến rũ sao?
Lâm Phi Đào xoa xoa lấy cổ mình, không bận tâm đến lời điên khùng của đối phương, cô trực tiếp đi ra khỏi phòng muốn tìm Lục Cảnh Sâm hỏi rõ sự việc..