Giờ đây chỉ còn lại Lục Cảnh Sâm và cô trong phòng, bốn mắt giao nhau không nói lên lời nào.
Phút sau Lâm Phi Đào giật mình chợt nhớ đến chuyện chính mình định làm liền vội vã rời khỏi căn phòng không để lại lời từ biệt.
Chỉ tiếc là, tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, thắt lưng liền bị một bàn tay vững chắc ôm từ phía sau tiến vào trong lòng ngực.
Lâm Phi Đào sững sờ quay người lại, hai tay đẩy hắn ra, chân lùi lại phía sau hai bước.
vietwriter.vn
''Lục Cảnh Sâm, anh định làm gì?''
''Tôi đã cho em đi chưa?'' Hắn lặp lại câu hỏi vừa nãy.
Hắn tiến lại gần phía cô, cô đưa tay ra làm lá chắn theo bản năng. Hắn tóm lấy tay cô mà khẽ kéo, Lâm Phi Đào đứng không vững liền ngã vào lòng hắn.
Hắn ôm cô trong vòng tay, hai cánh tay hắn như một chiếc kìm bằng thép, giữ chặt lấy cô trong lòng ngực như đang muốn cô không có lối thoát để chạy trốn.
Chả hiểu sao cô lúc này lại không có tâm trạng để mà vùng vẫy ra khỏi cái ôm đó. Cô nằm im trong lòng ngực anh không dám động đậy, để cho cơ thể mình được bao bọc bởi mùi hương nam tính nồng ấm của anh, vùi đầu vào lồng ngực anh để mà che đi vẻ mặt ngại ngùng chuyển sang màu đỏ từ bao giờ.
"Lục Cảnh Sâm, xin đừng rung động em thêm lần nữa!" Lâm Phi Đào nhắm chặt hai mắt lại, nội tâm cô không ngừng dằn vặt day dứt.
Nội tâm của cô như đang muốn nhắc nhở cô, rằng bản thân cô không hề quên đi người đàn ông trước mặt, người mà đã thắp lên ngọn lửa tình yêu mãnh liệt trong tim cô, người mà cô ngày đêm thầm thương trộm nhớ mỗi khi đêm về.
Nhưng có lẽ mối tình đầu dang dở này không nên tái hợp lại, bởi sau lưng cô vẫn còn một con hổ cái hung hãi đang rình rập cô. Chỉ cần cô hành động sai một li là y như rằng tấm thân nhỏ bé này của cô sẽ lập tức quay lại khoảng thời gian địa ngục của bốn tháng trước.
''Lục Cảnh Sâm!''
vietwriter.vn
Giọng nói của cô đôi phần nhỏ nhẹ như một tấm lụa đào phất phơ giữa phố chợ đông. Giọng nói của cô thêm phần dịu mượt như người cô người yêu đang làm lũng bạn trai.
''Sao đây?''
Lục Cảnh Sâm nghe tiếng gọi từ cô, con mắt khẽ chuyển động, đặt nụ hôn ngọt đậm lên mái tóc mượt mà như nhung của cô, thanh âm có chút hờ hững.
''Xin anh đừng đem lòng yêu em!''
Giọng nói của cô không chút vướng víu gì, suy nghĩ của cô thế nào là cô nói thẳng tột ra không cần nghĩ suy gì thêm. Bởi vì cô vẫn sợ, sợ một ngày nào đó quá khứ của sáu tháng trước sẽ tái diễn lại.
Cô rất sợ... sợ một ngày bản thân mình lại quay về quá khứ bi thương của ngày đó.
Cô không muốn bạn mình lại một lần nữa rơi vào cạm bẫy, và hiển nhiên cô càng không muốn thân thể nhỏ bé này của cô lại lần nữa rơi vào chốn địa ngục tối tăm ẩm ướt, nơi mà có hàng nghìn, hàng vạn binh khí đang chờ đợi cô mà chà đạp.
Nằm trong lồng ngực của anh, cô có thể nghe được từng tiếng đập của nhịp quen thuộc ngày nào. Nhịp tim anh cũng đập gấp gáp như cô vậy, cũng hoà mình vào nỗi tình si mê không lời hẹn trước, chỉ là cô không biết rằng bản thân anh rất muốn cô, anh không muốn mất đi cô thêm lần nữa.
Nằm trong lồng ngực anh, cảm nhận được mùi hương nam tính dịu nhẹ, hốc mắt cô không hẹn mà lại đẫm lệ, khoé mắt không ngừng cử động như đang ép một dòng nước lạ tràn khỏi con mắt kia.
Giọt lệ của ai đó... đã rơi khỏi con mắt?
Giọt lệ của ai đó... đã lăn dài trên đôi má?
Giọt lệ của ai đó... đã thẫm đẫm vạt áo ai?
Mi mắt ai đó... ướt nhẹp dòng nước?
Lục Cảnh Sâm buông cô ra, hai tay anh đặt lên vai cô, ánh mắt đăm chiêu như con cọp nhìn về khuôn mặt đẫm lệ của người thiếu nữ mít ướt, anh gầm nhẹ gào rít khỏi cổ họng.
''Tại sao?''
Lời nói hòa trộn cùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô, hắn nhìn cô như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hắn căn bản không thể nào quên cô suốt sáu tháng qua, mỗi khi màn đêm kéo về lòng anh ta lại não nề, tự mình nhốt trong bốn vách tường đen tối, khói thuốc lá lan tỏa khắp căn phòng, một mình nghĩ về người con gái đã làm tim hắn rung động.
Những lúc ấy hắn lại chìm đắm trong hơi men của rượu, cơn trầm cảm lại theo thế mà ùa về.
Mỗi lần mượn men rượu để giải sầu, Lục Cảnh Sâm như rơi vào một màn tâm trạng ảo não. Hắn tự hỏi bản thân mình vì sao lại đánh mất người con gái mà mình thương?
Vì sự nghiệp của anh sao?
Lúc hai người yêu nhau, Lục Cảnh Sâm căn bản không hề nói cho cô biết rằng mình kế thừa sự nghiệp của Lục Gia.
Lúc cô viết thư chia tay, bỏ hắn đứng đợi bên hiên nhà, dưới cơn mưa rơi tầm tã của đất trời. Ảo ảnh của cô gái không hiểu vì sao lại xuất hiện trước tầm nhìn với hắn, không nói một lời nào mà quay người rời đi để lại hắn một mình phía sau.
Khi ấy Lục Cảnh Sâm bao lần vươn tay ra để níu giữ cô lại nhưng không hiểu sao mình lại không làm được, càng vươn tay ra thì bóng lưng cô gái lại mờ nhạt trong tầm nhìn.
Để rồi đến lúc tỉnh ngộ hắn ta mới chợt nhận ra mình đã bị bỏ rơi ở chốn cũ thân quen, nơi hai người đã từng gặp nhau, một nam một nữ vô tình trúng sét ái tình.
Một mình anh lang thang qua chốn cũ heo vắng, lòng đau quặn, nước mắt ướt nhoà. Lục Cảnh Sâm như người mất hồn, chẳng thể nào biết được sau này có gặp lại được người mình yêu, liệu rằng những kí ức thân quen có nhạt nhoà theo dòng chảy của thời gian?
Lục Cảnh Sâm chỉ biết ôm nỗi sầu trong lòng, bản thân tự mình dằn vặt, bản thân mình tự hứa chỉ mong đợi một điều rằng: sẽ một ngày nào đó anh sẽ đợi cô quay lại để nói lời níu giữ.
Suốt khoảng thời gian ấy anh không hề tìm kiếm được tung tích của cô, cô cứ như người bốc hơi biến mất một cách lặng lẽ.
Nhưng người đàn ông đó vẫn chờ, chờ đợi một ngày đó cô xuất hiện để đến trước mặt cô, dang tay ra ôm lấy cô vào lòng thật chặt.
Cho dù bắt anh phải chờ đợi rất lâu, thậm chí vài năm anh cũng sẽ đợi mình cô quay lại, thời gian nếu quay lại thì người anh yêu vẫn luôn là người con gái hồn nhiên thơ mộng kia.
Để rồi chờ đợi trở thành viển vông...
Lục Cảnh Sâm nghe lời đồn người con gái mình từng thương đã có người mới sau một tháng cô rời xa anh.
Vào những khoảnh khắc ấy con tim anh như vỡ vụn, tuyệt vọng đan lẫn đau khổ giằng xé thể trạng anh.
Lục Cảnh Sâm lại lần nữa chìm đắm trong hơi men, cứ say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say, căn phòng anh không lúc nào tràn ngập nồng nặc mùi rượu lẫn mùi thuốc lá, người ngoài bước vào ngửi mùi đó cũng đủ để người ấy nôn oẹ.
Tuyệt vọng đến đường cùng, không còn cách nào để hành hạ bản thân mình nữa, anh đây dường như đang học cách quên một người, học cách quên đi những mảnh kí ức tươi đẹp với ai đó, quên đi giọng nói nụ cười êm dịu, quên đi nét mặt buồn vui của một người, học cách quên đi tất cả, tất thảy mọi thứ mà anh cho là đần độn và thừa thãi...
Để rồi ba tháng, bốn tháng, năm tháng rồi sáu tháng tiếp theo trôi đi, lúc Lục Cảnh Sâm hoàn toàn quên được tất cả mọi thứ thì lần nữa con mắt anh xuất hiện hình ảnh của một người con gái xấu xí quê mùa, đến để ngỏ lời mượn tiền anh.
Vào lúc anh gặp lại người con gái ấy, tim anh không ngừng thúc giục, đáy lòng anh hò hét, tự nhủ với bản thân mình: cô ấy đã quay lại, đã thật sự quay lại rồi, bản thân mày vẫn không thể học được cách quên cô ấy!
Kìa, là cô ấy! Cô ấy đã trở lại, đã trở lại! Cô ấy hoàn toàn không hề quên mình...
Niềm vui của anh nâng lên tột độ, anh đã tự hứa với lòng mình rằng nhất định lần này anh sẽ thâu tóm được cô, sẽ không đánh mất cô nữa, cứ như vậy hai người có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long.
Trong đầu Lục Cảnh Sâm không ngừng vang lên âm điệu của một khúc ca, vừa sầu bi tâm trạng càng thêm ngổn ngang.
Trong giai điệu đó, một lời nhạc vang bên tai, như đang thôi thúc niềm hy vọng níu khéo của một người.
"How to truly love someone? How to find our true match? And, how to be brave enough to start a love relationship from scraps?"
Bấy giờ Lục Cảnh Sâm mới chợt nhận ra, cơ hội một lần nữa đã đến. Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này được, nhất quyết sẽ níu kéo lại mối tình đã vụn vỡ, gom góp lại tình yêu nồng nhiệt ngày nào.
Vậy mà giờ đây bên tai anh vẫn ù ù tiếng nói ban nãy của cô, van xin anh đừng đem lòng rung động, yêu cô thêm lần nữa.