Trên giường bừa bộn, chất lỏng trắng đục vương ra chăn đệm, tỏa ra mùi tin tức tố nồng nặc. Anh cùng Dung Tễ đã hòa làm một, hỗn hợp của hai người tạo thành một mùi hương, đối với hai người có tác dụng kíƈɦ ɖụƈ cực mạnh.
Nhưng người khác lại không thể ngửi thấy.
Bởi vì anh đã bị đánh dấu, nên từ nay về sau, vào thời kỳ động d*c người khác sẽ không ngửi thấy mùi của anh nữa, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết Alpha lưu lại đằng sau gáy anh.
Anh từ giờ đến lúc chết chỉ có mình Dung Tễ, cũng chỉ có Dung Tễ mới có thể thỏa mãn được anh.
Dung Tiếu mờ mịt ngồi ở trên giường, trong một giây còn chưa ý thức được mình vừa trải qua chuyện gì. Alpha một ngày trước đánh dấu anh bây giờ lại vứt bỏ anh như một mớ giẻ rách, không rõ đã đi đâu.
Mà anh ngoại trừ lộ ra chút tuyệt vọng, nhưng sâu trong tâm trí mách bảo anh không được khó chịu, anh chẳng qua là vừa bị đánh dấu xong nên có chút ỷ lại Alpha mà thôi, không muốn rời xa Alpha.
Có thể gọi là Alpha của anh chứ?
Dung Tiếu thậm chí không dám nghĩ nhiều, nhưng thật sự vẫn rất khó chịu, anh tùy tiện quấn lấy vỏ chăn bao bọc thân thể, chân trần đi trên đất.
Sàn phòng ngủ Dung Tễ làm bằng gỗ, dẫm lên cũng không quá lạnh, nhưng vẫn không tránh khỏi rùng mình một cái.
Trong phòng ngủ màu xám là chủ đạo, ngoại trừ giường có chút bừa bộn thì mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ, rất phù hợp với tác phong của Dung Tễ.
Vỏ chăn trên người anh cũng là màu xám, thời điểm bước đi có kéo lết theo, bởi vì quá dài nên vô tình kéo theo cả gối trên giường rơi xuống, anh vội vàng quay lại nhặt, vừa cúi người chẳng may lại vấp ngã, may mà có tủ đầu giường chống đỡ, nhưng tủ đầu giường cũng bị lay động mạnh, đèn bàn vì thế rơi xuống.
Anh giật mình, đưa tay ra đỡ.
Bởi vì âm thanh hơi lớn, cửa phòng ngủ lại cách âm khá tốt nên anh đã bỏ lỡ tiếng gõ cửa ngoài phòng khách, tới khi anh cất được gối lên giường, bọc chăn thật kỹ, chân trần chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân, anh không muốn thừa nhận nhưng trong lòng thật sự vừa có chút mong chờ, lại có chút sợ hãi mở cửa phòng ngủ.
Anh lén lút nhìn qua khe cửa, chậm rãi mở ra cửa phòng ngủ.
Người trong phòng khách không nói câu nào, bình tĩnh đứng đó, đập vào mắt vào đôi dép bông trắng như tuyết.
Dung Tiếu đầu óc lóe một cái, muốn đóng cửa nhưng đã không kịp nữa.
Anh ngơ ngác, mắt trợn tròn, đứng trong phòng khách vậy mà lại là Bạch Phóng Vi!
Bạch Phóng Vi cũng chịu đả kích không kém gì anh, choáng váng lùi về sau một bước, chiếc túi trong tay vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ mà rơi trên sàn nhà, đôi mắt trang điểm sắc sảo trợn lên, đôi môi thoa son run run:
"-- Mày tại sao lại ở đây?!"
Đây là lần thứ hai trong đời nàng đánh mất hình tượng, lần đầu tiên là khi biết đến sự tồn tại của Dung Tiếu, nàng khi đó so với bây giờ nổi khùng hơn nhiều, tức giận đến nỗi đôi mắt đều là màu đỏ, nước mắt thi nhau rơi xuống, được Dung Tư Hào ôm vào trong ngực.
Trong đời nàng có hai lần mất hết hình tượng, tất cả là do Dung Tiếu, có thể vì thế mà tưởng tượng được nàng hận anh đến nhường nào, Dung Tiếu vốn đối với nàng hổ thẹn, giờ lại toàn là sợ hãi, giờ phút này anh chỉ mong có một cái lỗ để mình có thể chui vào.
Anh chẳng biết làm thế nào định chui lại vào phòng ngủ đóng cửa.
Bạch Phóng Vi phản ứng nhanh nhạy, vài bước tiến đến giữ chặt cửa, đối diện với Dung tiếu, tức giận đến cả người phát run: "Tao hỏi mày có nghe thấy không? Con trai tao đâu?"
Dung Tiếu không dám cùng nàng tranh chấp, buông lỏng tay, để nàng chui vào, lắc đầu liên tục như muốn khóc:" Con không biết, con không biết."
"Mày không biết?" Bạch Phóng Vi âm điệu dần cao, chờ nàng tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường bừa bộn, nhất thời hai mắt tối lại, tay vỗ vỗ ngực, tìm nơi dựa vào.
Tuy rằng nàng không ngửi thấy mùi tin tức tố của Dung Tiếu, nhưng lại có thể ngửi được mùi của Dung Tễ, đó là con trai nàng, tin tức tố của Dung Tễ trước giờ luôn trầm tĩnh ổn định, chưa bao giờ có ý công kích nàng.
Mà hiện tại, tin tức tố trong phòng này, như là hận không thể đuổi nàng ra ngoài, mạnh mẽ áp chế, nàng chưa bao giờ cảm nhận được trên người Dung Tễ, con trai của nàng rất mạnh mẽ, cũng thật xa lạ.
Nàng nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người Dung Tiếu, còn có dấu tay cùng với vết cắn, suýt chút nữa nghẹt thở ngất tại chỗ.
Dung Tiếu không biết làm thế nào chỉ đành cúi thấp đầu, viền mắt đỏ hồng, thời điểm trầm mặc anh đều như vậy, nhưng hiển nhiên lúc này có trầm mặc cũng không cứu được anh, Bạch Phóng Vi tiến lên một bước, run rẩy lạnh lùng nói: "Mày nói rõ ràng cho tao, ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì?"
Anh ngước mắt, không kìm được sợ hãi, lùi về sau: "Con..."
Không đợi anh nói xong, Bạch Phóng Vi đã bước tới, một cái tát vang dội rơi trên mặt anh.
Một tiếng kêu chua chát, Dung Tiếu không chịu nổi ngã xuống sàn, tay che mặt, nước mắt tuôn trào.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng rít gào giận dữ của Dung Tễ: "Mẹ"