Dung Tiếu hiểu ra, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên tầng, may mà cách xa, trên lầu sẽ không ngửi được mùi tin tức tố của anh.
Nhưng mà có mấy người hầu cả gan ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Dung Tiếu mặt đỏ chót ---- nhìn như thể sắp ngất đến nơi.
Dung Tễ nhìn qua rất bình tĩnh, hắn gọi tài xế tới, trước tiên đem Dung Tiếu ném vào trong xe, sau đó ngồi vào ghế lái.
Dung Tiếu khó chịu ngồi phía sau, nhìn tài xế cung kính khom người đưa chìa khóa xe cho Dung Tễ.
Anh kinh ngạc, sợ hãi nhìn về phía Dung Tễ: "Đừng....đừng như vậy! Em để tài xế lái xe là được rồi!"
"Để cho tài xế lái xe?" Dung Tễ nở nụ cười trào phúng, "Xem ra là anh đang muốn nói cho toàn bộ Dung gia biết anh là Omega nhỉ?"
Dung Tiếu giật mình, nghĩ đến hậu quả, da đầu trở nên tê dại —— cho dù như vậy, cùng một chỗ với Dung Tễ cũng rất nguy hiểm, không kém việc bị phát hiện là bao.
Anh lâm vào tình cảnh lưỡng lự, tài xế vẫn đợi ở ngoài, mấy giây sau, anh trượt người xuống ghế, thở d0"c nói: "Vậy phiền em....Đưa anh về ký túc xá."
Dung Tễ không biểu lộ gì, khởi động xe, lái đi.
Bên trong xe là không gian kín, mùi tin tức tố như nhấn chìm hai người họ, Dung Tễ sắp không thở nổi, lòng bàn tay bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tràn ra một tầng mồ hôi, khẩn trương nắm chặt vô lăng, nếu không phải còn xót lại chút minh mẫn, hắn sợ ngay cả cái vô lăng cũng bị hắn bóp nát.
Hắn như ngâm mình trong bể mật, lại giống như chìm trong nhung mềm. Ánh đèn, người qua đường, khuôn mặt ôn nhu mà hắn thầm mong ước, có thể vẫn chưa hoàn toàn u mê nên hắn vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
Đột nhiên Dung Tiếu vặn vẹo nghiêng đầu vùi vào sâu trong ghế, tay siết chặt bọc ghế, khó chịu cọ cọ. Kêu một tiếng.
Một tiếng kêu này. Như mang theo lửa dốt, thiêu đến toàn thân Dung Tễ tê dại, hắn run một cái, thiếu chút nữa tông xe vào hàng cây vệ đường.
Đêm đã khuya, ven đường không có bao nhiêu người, Dung Tiếu như đói khát mà hé miệng, ánh mắt mơ hồ, như bị ai đè nặng lên người, há to miệng nỗ lực hít thở.
Tay anh run run, sờ lên cửa số, tìm chốt dùng sức ấn xuống.
—— nhưng chỉ kịp ấm một chút, có ấn nữa cũng không có động tĩnh gì.
Mặt vốn đỏ hồng thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Dung Tễ trên ghế lái, lắp bắp nói:" Em, em làm gì vậy? Đừng khóa mà, không sao đâu...Ở ngoài đường, ngoài đường không có ai, bọn họ không thể...."
Lúc này xe lái vào trong một tiểu khu, một nơi xa lạ, Dung Tiếu chưa đến đây lần nào, anh hoảng hốt, bất lực dính sát lên cửa sổ xe, dùng thanh âm nức nở hỏi: "Dung Tễ, đây là đâu? Anh muốn về ký túc xá..."
Dung Tễ mặt không thay đổi liếc nhìn gương chiếu hậu, vừa vặn cùng Dung Tiếu đối mặt —— anh nhìn thấy một đôi mắt đỏ chót, không khác gì một con thú.
Nước mắt trực rơi, không dám lộn xộn nữa.
Xe ngừng lại, Dung Tễ mở cửa xuống xe.
Dung Tiếu núp ở phía sau, co rúm lại thành một đống.
Dung Tễ khom lưng, không vội mở cửa, mặt cách cửa sổ xe rất gần, nhìn xuyên qua cánh cửa màu xám, hắn có thể thấy rõ Dung Tiếu toàn thân co lại, chỉ có cặp mắt đáng thương là đang ngước lên nhìn hắn.
Đúng là bản năng của Alpha, Dung Tễ cảm thấy, đây thật sự là... Thật sự là...
Muốn chết a.
Hắn rốt cục mở cửa xe ra, dùng khí lực như muốn đem cánh cửa tháo bỏ, tin tức tố ngột ngạt của hắn bao trùm lấy Dung Tiếu.
Dung Tiếu cả người như nhũn ra, câu xin tha cũng không dám nói, liền cứ vậy bị hắn thô bạo lôi ra ngoài.