Chương 11: Thêm năm mươi ngàn.
Vạn vật trên đời, lòng người khó đoán.
Quân Thiên nhìn hai người đang nằm bò trên đất ăn vạ, chỉ cảm thấy lúc này tất cả tình cảm trước đây đều tan biến.
Kết hôn hơn một năm, chuyện gì anh ta cũng thuận theo ý vợ, cốt chỉ muốn làm một người chồng tốt. Nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra, tấm chân tình của mình không đổi lại được sự thật lòng của người vợ.
Hóa ra, trước khi kết hôn, Lý Tiểu Dung đã gian díu với Mã Triết rồi, mình chẳng qua chỉ là kẻ đổ vỏ mà thôi.
Hóa ra, sau khi kết hôn cô ta cứ có vẻ ghét bỏ chê bai mình, thật ra là có nguyên do cả.
Vì vậy, khi Quân Thiên bắt quả tang đôi nam nữ chó chết này lăn lộn trên giường thì chúng đã có ý định đâm chết anh ta.
Khóe mắt Quân Thiên đỏ ửng. Người xưa đã nói ‘Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm’. Vậy tại sao người đàn bà này lại ác độc đến thế?
Bây giờ nhìn thấy ả ta, trong mắt Quân Thiên chỉ có hai chữ ‘ghê tởm’.
Từng cái tát tay vang lên tát lên mặt bà mẹ vợ chua ngoa.
Trần Nộ ở bên cạnh lấy tiền ra: “Một trăm năm mươi ngàn”.
“Hai trăm ngàn tệ”.
Bà mẹ vợ bị tát đến mức răng bay ra đầy đất, toàn thân như mơ hồ.
Nhưng lúc này Quân Thiên không thể ra tay được tiếp.
Quân Tường biết suy nghĩ của Quân Thiên, dù sao thì anh ta cũng chưa từng trải qua sóng gió gì nên sợ xảy ra án mạng.
“Tiểu Thiên! Nếu như anh không quay về thì nhà chúng ta sẽ thành ra cái gì?”, Quân Tường nói.
Quân Thiên vốn dĩ tiêu tan lửa giận nhưng giờ lại lấy lại trạng thái ban nãy, lập tức nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía hai mẹ con chua ngoa kia, sự phẫn nộ lại bốc lên ngùn ngụt.
Mình biến thành người thực vật thì hai mẹ con nhà này chắc chắn sẽ ra sức ức hiếp mẹ của mình cho mà xem.
Tiền bố mẹ vất vả cả đời kiếm được đều đã bị Lý Tiểu Dung lấy đi hết, sau đó đôi nam nữ chó chết này còn vung phí đủ thứ… Quân Thiên nắm chặt cổ áo của Lý Tiểu Dung, biểu cảm dữ tợn: “Tôi đối xử với cô còn không tốt sao? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Lý Tiểu Dung nhìn Quân Thiên mà hốt hoảng, nhưng vừa nghĩ tới có Mã Triết đứng phía sau thì cô ta lập tức yên tâm hơn phần nào. Lúc này gân cổ lên nói: “Ai bảo anh là một thằng đần, ai bảo anh nghèo! Dựa vào loại như anh mà cũng muốn lấy tôi á? Cả nhà các người chỉ xứng rửa chân cho tôi thôi”.
Nghĩ tới mẹ già tóc tai bạc phơ còn phải thấp giọng nhún nhường khi ở nhà họ, còn bị mẹ con nhà này sỉ nhục mà Quân Thiên không chịu nổi liền giơ tay tát mạnh Lý Tiểu Dung một cái.
Lúc này, mặt Lý Tiểu Dung sưng vù lên càng lúc càng rõ.
Nửa bên mặt ửng đỏ, cô ta sợ hãi nhìn Quân Thiên: “Đồ phế vật này… Anh dám ra tay với tôi”.
“Ha ha…”, Quân Tường ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng thú vị. Anh cúi người xuống nhặt hai xấp tiền lên đập vào mặt Lý Tiểu Dung.
Cô ta theo bản năng cũng khom người xuống nhặt tiền, sau đó nhét vào trong ngực.
“Dám chửi nhà họ Quân, đúng là to gan!”, Quân Tường chậm rãi đi lên trước.
Anh quay đầu lại nhìn tiền đang chất như ngọn núi nhỏ.
Lúc này trên mặt Quân Tường có chút ngạo mạn, hung dữ nói: “Muốn tiền đúng không? Được! Chỗ tiền này cho các người hết, nhưng phải xem các người còn giữ được tính mạng để mang đi không?”
“Trần Nộ! Bảo mấy người nữa ra tay đi”, nói xong Quân Tường kéo tay em trai ngồi trên ghế ở trong sân.
Mấy vệ binh bên cạnh Trần Nộ nắm chặt lấy đám người Lý Tiểu Dung.
Trần Nộ cười lạnh một tiếng rồi đi đến trước mặt mẹ con Lý Tiểu Dung, ban nãy anh ta đã nghe hiểu mọi chuyện.
Dám bất kính với nhà họ Quân thì đủ để khép vào tội chết.
Lòng bàn tay Trần Nộ mở to như cái quạt rồi tát xuống. Nếu không phải bên cạnh có vệ binh nắm chặt tay của hai mẹ con chua ngoa kia thì chỉ sợ lúc này họ sớm đã bị tát bay ra ngoài rồi.
“Thêm năm mươi ngàn!”, Trần Nộ vừa quát vừa tát hai bên.
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Cầu xin anh! Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi đi đi…”, Lý Tiểu Dung nhìn thấy mẹ mình bị đánh rồi lại nhìn những vệ binh hung dữ xung quanh thì sợ đến chết khiếp, liên tục lắc đầu, thân người không ngừng giãy dụa.
“Muốn đi ư? Muộn rồi!”, giọng nói Trần Nộ mang theo sự phẫn nộ.
Tiếng tát vào miệng kêu lên vang giòn, không bao lâu sau, Lý Tiểu Dung bị tát mặt sưng vù như cái đầu lợn.
Quân Thiên ở bên cạnh nhìn anh trai, trong lòng có chút cảm xúc khó hiểu.
“Anh à…”.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh trai của mình thành ra như này. Vẻ lạnh lùng này khiến Quân Thiên có chút không dám đến gần.
Quân Tường vỗ vai Quân Thiên, sau đó nói: “Bất luận như thế nào thì anh đều là anh trai của em, sẽ không có ai dám bắt nạt nhà chúng ta nữa đâu”.
“Vậy phải xử lý họ thế nào ạ?”, Quân Thiên nhìn hai kẻ đã bị đánh thành đầu lợn thì liền hỏi.
“Nhà này thật ghê tởm, đánh gãy tứ chi”, Quân Tường sắc mặt bình thản, nói.
Nhà này đúng là ghê tởm, đi đâu cũng muốn lừa tiền của người khác.
Nếu như mình không quay về thì chỉ e bố mẹ mình sẽ bị ức hiếp đến nỗi không thể ngóc đầu lên được.
Trần Nộ đã tát đỏ tay, Quân Thiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía hai người đã không còn ra hồn người.
“Đánh gãy tứ chi!”
Vệ binh lập tức ấn cả nhà này xuống đất.
Bà mẹ vợ điên cuồng giãy dụa: “Đừng… Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi ra đi”.
Lý Tiểu Dung sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi”.
Nhưng Trần Nộ đâu có nghe, chân cứ giẫm hết cái này đến cái kia, đến cuối cùng đánh gãy tứ chi mới thôi. Lúc này, hai mẹ con chua ngoa kia đau đớn kêu gào.
“Còn kêu thì cắt lưỡi luôn”, Quân Tường quát lớn.
Lúc này, hai mẹ con kia đều im mồm lại, nước mắt giàn giụa, cắn chặt môi mà không dám lên tiếng.
Ác có ác báo!
Quân Tường nhìn cả nhà đó ngoan ngoãn nghe lời như một con chó. Lúc này, anh nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Thích tiền đúng không, vậy thì tôi sẽ đốt cho các người xem”.
“Trần Nộ! Được bao nhiêu tiền rồi”.
“Dạ! Chưa được hai triệu”.
“Lấy ra hai triệu rưỡi, đốt trước mặt họ”.
Trần Nộ lập tức lấy ra hai triệu rưỡi, sau đó ném trước mặt Lý Tiểu Dung rồi đốt hết.
Nhìn lửa bốc lên mà hai mẹ con Lý Tiểu Dung khóc lóc đau khổ.
“Các người chẳng phải thích tiền lắm sao? Đến lấy đi! Cho các người hết đấy”, Quân Tường nói với giọng điệu bình thản nhưng như đâm vào tim họ.
Bà mẹ vợ nhìn tiền đã bị đốt sạch thì đau lòng đến mức phụt máu.
Bà ta định giơ tay ra vồ lại tiền trong đống lửa nhưng hai tay đã bị đánh gãy, căn bản không nhấc lên nổi.
Nhìn biểu cảm đau khổ của hai mẹ con này, ban nãy Quân Tường còn chau mày nhưng giờ đây thả lỏng ra nhiều.
Anh vì nước nhà bao nhiêu năm, giữ vững biên cương mà bị thương vô số lần mà không một lời oán trách.
Nhưng tại sao người nhà anh lại phải chịu những uất ức đó?
Vì vậy, Quân Tường muốn để tất cả mọi người biết, kẻ nào dám sỉ nhục ức hiếp người nhà anh thì đều phải trả giá.
“Được rồi! Ném hết ra ngoài đi, tôi nhìn thấy mà buồn nôn”.
Vệ binh kéo cả nhà này ra ngoài, có vệ binh bắt đầu dọn dẹp sạch vết máu.
“Anh à! Nhà Lý Tiểu Dung không có thế lực gì, nhưng tên Mã Triết thì…”.
Quân Tường đứng lên, khí thế ngút ngàn, nói: “Từ nay về sau, ở thành phố Thiên Nam này, nhà chúng ta mới là thế lực lớn nhất”.