• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Anh ta không đáng nhắc tới.

Hành động này của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.

Phụ huynh có mặt ở đây đều không thể ngờ, vợ chồng nhà họ Thôi lại có ngày quỳ xuống nhận sai với người khác.

Họ phải quỳ xuống, cầu xin còn không bằng con chó, hơn nữa đối phương lại không thèm để ý đến họ.

Bà Thôi không hiểu Thôi Lâm có ý gì nhưng từ trước đến nay bà ta chưa từng thấy Thôi Lâm sợ hãi như này, biểu cảm trên mặt cũng dữ tợn hơn.

Lúc này, Thôi Lâm cũng quỳ trên đất rồi điên cuồng dập đầu về phía Quân Tường: “Tôi xin đền tội với anh, xin lỗi, tôi dập đầu trước anh đây”.

Đầu gã đập trên nền đá cẩm thạch, trán bị đập rách một mảng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra.

Bà Thôi ở bên cạnh nhìn thấy chồng của mình như vậy thì lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

Lúc này đầu ả ta cũng đập trên đất, toàn thân vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.

Tất cả phụ huynh ở đây đều đờ đẫn người.

“Sao… Nhà họ Thôi lại có ngày hôm nay?”

“Cũng không biết hai người trẻ tuổi này có thế lực gì?”

“Nhưng phải nói là nhìn cảnh tượng này rất đã”.

Phụ huynh thì thầm to nhỏ nhưng Quân Tường chỉ liếc nhìn Thôi Lâm một cái.

Thôi Lâm lập tức thấy toàn thân toát hết mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên mà vẫn quỳ dưới đất, còn không dám phát ngôn.

“Sau này nhớ mang theo mắt, nếu như lần sau còn như này tôi sẽ cắt lưỡi đấy”, Đào Hoa đi đến bên cạnh bà Thôi, lạnh lùng nói.

Bà Thôi lập tức điên cuồng gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi nhất định sẽ dụi mắt thật sáng, thật sạch…”.

Đào Hoa không rảnh nghe bà Thôi nói mấy lời thừa, liền cùng Quân Tường rời khỏi trường mẫu giáo.

“Đại ca! Tôi đi mua cho cô chủ chút đồ”, Đào Hoa nhìn Quân Tường lên xe, sau đó nói.

Quân Tường biết, Tiểu Khương Quân vừa mới đi học nên cần mua một chút đồ cần thiết, vì vậy gật đầu để Đào Hoa đi trước.

Quân Tường khởi động xe rồi lái về nhà.

Tài năng thiên bẩm của em trai Quân Tường đã bộc lộ, nếu như không luyện võ thì đúng là lãng phí một thiên tài.

Vì vậy, Quân Tường định những lúc nhàn rỗi sẽ dạy võ cho Quân Thiên.

Nhưng xe chưa đi được bao lâu thì Quân Tường nhìn thấy phía trước có hai xe đâm nhau, dừng lại ở bên đường.

Nếu như người bình thường thì Quân Tường sẽ không để ý. Nhưng một người trong đó chính là Trần Nhã có ngoại hình giống với Khương Hân.

Quân Tường chầm chậm dừng xe lại rồi xuống xe.

Hai xe phía trước va vào nhau nhìn rất thê thảm, thoạt nhìn thì xe của Trần Nhã đang đi bình thường, còn chiếc xe bên cạnh ép xe của Trần Nhã dừng lại.

Trần Nhã đang đứng trước một người trẻ tuổi mặc vest, thoạt nhìn cũng giống như ‘tra nam’.

Lúc này, người trẻ tuổi này đang chậm rãi áp sát Trần Nhã, giọng nói có chút cực đoan: “Trần Nhã! Ngoài tôi ra, em còn lựa chọn nào khác không?”

“Hôn sự của tôi không phiền cậu chủ Thôi phải lo”, Trần Nhã dần lùi về sau, khuôn mặt như tiên nữ đều là vẻ kiên quyết.

“Sao? Em thà tìm một tên ở rể chứ không chịu gả cho tôi?”, người trẻ tuổi hếch cằm lên, nói với vẻ hống hách.

Trần Nhã chau mày, nói: “Nếu cậu chủ Thôi không còn việc gì nữa thì tôi đi trước”.

“Hừ! Trần Nhã! Tôi nói cho em biết, tôi muốn nhìn xem nhà họ Trần sẽ tìm chàng ở rể kiểu gì, kẻ nào dám vào ở rể nhà họ Trần thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó”.

Nói xong, người trẻ tuổi mà Trần Nhã gọi là cậu chủ Thôi liền quay đầu rời đi.

Sau đó, hắn ta lái chiếc xe đã va chạm hỏng đầu rời đi.

Trần Nhã đứng tại chỗ rồi thở dài.

Nhà họ Trần thật sự quá yếu nên chịu rất nhiều uy hiếp.

Vì mình xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta kèm theo chút u sầu.

Cô ta vừa định lên xe thì nhìn thấy một người có chút quen mặt đang nhìn mình.

“Hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường đi lại thì người trẻ tuổi kia đã lái xe rời đi xa, vì vậy Quân Tường chỉ nghe thấy câu cuối cùng của họ.

Nghe thấy giọng nói của Quân Tường, lúc này Trần Nhã mới nhận ra người nói là ai, khuôn mặt kinh ngạc, hỏi: “Là anh?”

“Tôi đang hỏi cô, hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường hỏi lại.

Trần Nhã chưa từng gặp người đàn ông nào lạnh lùng như này, cô ta lập tức đáp: “Thôi Hoan là người của gia tộc lớn nên hắn ta vẫn luôn hống hách thế…”.

“Hắn ta chính là Thôi Hoan sao?”, cái tên này có chút quen thuộc. Quân Tường ngẫm nghĩ một chút rồi mới nhớ ra.

Đây chính là kẻ trước đó đã đâm xe vào bố mình.

“Đúng thế! Nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện báo thù. Thực lực của nhà họ Thôi không phải là chúng ta có thể đối đầu được đâu”, Trần Nhã nhìn ra vẻ âm trầm trong mắt Quân Tường nên lập tức nói.

Dáng vẻ căng thẳng của Trần Nhã giống y hệt với Khương Hân.

Ánh mắt Quân Tường có chút dao động.

“Anh nhớ đừng đi tìm nhà họ Thôi đấy…”.

“Trong mắt tôi, nhà họ Thôi không đáng nhắc tới”, Quân Tường nói, trong ánh mắt chứa đầy sự bá đạo.

“Cái con người này! Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh mà anh còn chém gió với tôi”, Trần Nhã chỉ nghĩ Quân Tường đang chém gió nên nhún vai, nói.

Quân Tường nhìn Trần Nhã, càng nhìn càng thấy cô ta giống Khương Hân. Trừ mỗi cái mắt là khác còn lại đều giống y hệt.

“Những lời tôi nói đều là thật”, Quân Tường chậm rãi nói.

“Ngoài ra! Chẳng phải nhà họ Trần đang tuyển rể sao? Cô thấy tôi được không?”, Quân Tường nhìn khuôn mặt của Trần Nhã mà trong lòng ấm áp.

“Cái gì? Anh không sợ chết sao? Cả thành phố Thiên Nam đều biết, hiện giờ ai làm rể nhà tôi đều sẽ chết rất thảm”, Trần Nhã trợn trừng mắt nhìn Quân Tường, trong mắt có chút hiếu kỳ.

Cô ta nói đều là thật. Kể cả Trần Nhã là người đẹp số một thành phố Thiên Nam nhưng thay vì có được người đẹp thì giữ được mạng vẫn quan trọng hơn. Trước đó cũng có mấy người trẻ tuổi rất được nhưng cuối cùng, kẻ bị giết chết, kẻ thì bỏ trốn trong đêm.

Tất cả mọi người đều biết hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai nhảy vào thì người đó sẽ chết. Đây đã là chuyện truyền khắp thành phố Thiên Nam rồi.

Quân Tường nhìn Trần Nhã, nói: “Cô cứu bố tôi, vì vậy tôi nợ cô”.

Lông mày thon dài của Trần Nhã, trong ánh mắt như những vì sao, miệng tô son đỏ khiến cô ta trông rất quyến rũ, trông như một nữ thần. Lúc này, Trần Nhã liền từ chối: “Không cần đâu! Hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai vào cũng sẽ chết, nhà tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi…”.

Trần Nhã ở bên cạnh nói, nhìn thấy Quân Tường kéo tay mình lại. Cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút hoảng loạn, nói: “Anh làm gì vậy?”

“Chuyện mà tôi đã nói thì trước nay chưa bị ai từ chối, cũng không cho phép người khác từ chối như vậy”.

Nói xong, Quân Tường kéo tay Trần Nhã rồi lên xe.

“Anh định làm gì?”, Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.

“Đi đến nhà cô, cầu hôn”.

Trần Nhã lập tức đơ người, chàng trai này làm sao vậy, làm ở rể bá đạo vậy sao?

 

 

 

Chương 21: Sao lại ngông cuồng như vậy?

Hai người đã lên xe nhưng Trần Nhã vẫn tò mò mà nhìn Quân Tường.

Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa đựng ánh sao.

Anh chỉ ngồi trên ghế phó lái mà đã tràn đầy khí thế.

Trần Nhã nghi hoặc, người đàn ông vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ này là ai?

“Lái xe, về nhà”, Quân Tường quay sang nhìn Trần Nhã.

Cô đỏ mặt, bất giác khởi động xe rồi đi về phía nhà mình.

Phong cảnh hai bên từ từ lướt qua.

Thời tiết thành phố Thiên Nam đang vào lúc đẹp nhất, mặt trời trên cao tỏa ánh nắng khắp bầu trời.

Ánh nắng hắt lên người Trần Nhã khiến người cô ta như tỏa ra ánh sáng.

“Này, anh đang nhìn gì?”, Trần Nhã thấy Quân Tường đang nhìn mình thì bật hỏi.

“Thấy cô rất đẹp”, Quân Tường không hề che dấu sự khen ngợi của mình.

Trần Nhã: “…”

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã nghe biết bao nhiêu lời khen ngợi nhưng đây là lần đầu tiên nghe được lời khen vừa trực tiếp lại vừa ngốc nghếch như vậy. Nhưng khi những lời đó được thốt ra từ miệng người đàn ông này, Trần Nhã lại cảm thấy lòng mình như run lên, mặt ửng đỏ, tim đập rộn ràng.

Nhìn Trần Nhã hơi căng thẳng, khuôn mặt Quân Tường không khỏi lộ ý cười.

Trái tim vốn cô quạnh lúc này như được sưởi ấm.

Bị người hãm hại, một trận chiến tiêu diệt 18 tên cường địch.

Bản thân bị thương nặng, vợ chưa cưới mất tích, con gái bị ức hiếp.

Cả nhà rơi vào cái bẫy của người khác.

Hàng loạt chuyện xảy ra trong quá khứ khiến Quân Tường rơi vào tăm tối.

Cho đến khi Trần Nhã xuất hiện.

Cô ta như mang đến ánh mặt trời chiếu vào nội tâm sâu thẳm của anh.

Khiến cho trái tim đóng băng dần tan chảy.

Vì vậy Quân Tường muốn đến nhà họ Trần ở rể, giúp nhà họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Trên đường đi, mặt Trần Nhã vẫn luôn ửng đỏ, về đến cổng nhà cô ta mới hơi bình tĩnh lại.

Suy nghĩ một chút, Trần Nhã quay sang nói: “Đã đến nhà rồi, anh về…”

Cô ta vừa dứt lời thì đã thấy Quân Tường xuống xe.

“Đi thôi, để bố cô gặp đứa con rể này”.

Quân Tường cười tủm tỉm gõ cửa xe rồi nói với Trần Nhã.

“Có ai đi ở rể mà lại vui vẻ như anh chứ…”, Trần Nhã bĩu môi rồi xuống xe, theo Quân Tường vào nhà.

Không khí trong nhà họ Trần lúc này rất áp lực, những người có địa vị cao nhà họ đã ngồi đầy trong phòng khách.

“Trần Kiền, ông cảm thấy nhà họ Thôi chúng tôi không xứng với nhà họ Trần các ông đấy à?”, ngồi ở phía đối diện gia chủ nhà họ Trần là chú hai của Thôi Hoan, cũng là em trai của gia chủ nhà họ Thôi – Thôi Thanh Vân.

Lần này Thôi Thanh Vân đến đây là để gây sức ép với nhà họ Trần.

Ông ta vốn cho rằng gia tộc nhỏ như nhà họ Trần được nhà Thôi ưu ái thì sẽ mừng như điên.

Nhưng ngờ đâu bọn họ lại không biết điều.

Vì vậy giọng điệu của Thôi Thanh Vân lạnh đi, liếc nhìn xung quanh, mang theo vẻ kiêu ngạo của người thuộc gia tộc lớn.

Trần Kiền là bố của Trần Nhã, lúc tiếp quản nhà họ Trần thì nhà họ chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ, chính ông ta đã từng bước mở rộng nhà họ đạt đến quy mô hiện tại.

Nghe Thôi Thanh Vân nói vậy, vẻ mặt Trần Kiền cũng sây sẩm.

“Ông Thôi, con gái tôi đã có người mình thích rồi, hy vọng nhà họ Thôi không làm khó dễ…”

“Ai không biết nhà các ông đang tìm ở rể?”, Thôi Thanh Vân không thèm nể mặt.

Ông ta đập mạnh chiếc chén trong tay xuống bàn, ánh mắt lóe lên: “Nếu không phải Thôi Hoan nhà chúng tôi thích Trần Nhã thì các người nghĩ các người là cái thá gì?”

“Ông tưởng một đứa ở rể là có thể trốn tránh được chắc?”

“Mơ tưởng!”

Trần Kiền nắm chặt tay, lòng tức giận bừng bừng nhưng lại không dám lộ ra ngoài.

Nhà họ Thôi là một trong những gia tộc lớn thuộc hiệp hội thương mại Kim Vận, một khi làm phật lòng bọn họ thì cả hiệp hội sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần.

Mà nhà họ Trần… sẽ bị những gia tộc lớn này nghiền nát trong chớp mắt!

Nhìn ra Trần Kiền đang do dự, Thôi Thanh Vân tiếp tục nói.

“Kết thông gia với chúng tôi thì nhà họ Trần các ông cũng coi như trở thành con chó cho nhà họ Thôi, đúng một bước lên mây”.

“Ông…”, Trần Kiền thấy Thôi Thanh Vân sỉ nhục nhà họ Trần như vậy thì nắm chặt tay đến nổi gân xanh.

“Ông ông cái gì? Với thế lực nhà chúng tôi thì tôi cũng muốn xem nhà họ Trần tìm con rể kiểu gì!”, Thôi Thanh Vân vừa phách lối vừa ngang ngược nói.

Với ông ta mà nói, việc nhà họ Trần phục tùng chỉ là vấn đề về thời gian, sớm muộn gì bọn họ cũng phải đưa Trần Nhã đến nhà họ Thôi.

Cá lớn nuốt cá bé là quy luật sinh tồn từ trước đến nay!

“Nếu nhà họ Trần tìm được người đến ở rể thì sao?”, Quân Tường và Trần Nhã chậm rãi bước vào.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Quân Tường.

Thân hình anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mang theo khí chất đặc biệt.

Trong đầu mọi người đều nảy ra một câu hỏi.

“Đây là ai?”

Thôi Thanh Vân không ngờ bản thân mình vừa dứt lời thì đã bị vả mặt.

Ông ta sầm mặt nhìn Quân Tường.

“Nhãi con, cậu có biết cái giá phải trả khi gây chuyện với nhà họ Thôi không?”

Ông ta hơi nghiêng về trước định dùng khí thế của mình đè ép Quân Tường.

Nhưng không ngờ anh không thèm liếc ông ta lấy một cái.

“Chào ông, gia chủ nhà họ Trần, tôi chính là con rể nhà họ Trần, ông xem có hài lòng không?”

Trần Kiền: “…”

Trần Nhã: “…”

Thôi Thanh Vân: “…”

Vừa nói Quân Tường vừa mỉm cười đi đến trước mặt Trần Kiền.

Thôi Thanh Vân vẫn sầm mặt nhưng không ai đáp lời ông ta, không khí trở nên lúng túng.

Trần Nhã lon ton chạy đến rồi thì thầm kể lại vắn tắt mọi chuyện về Quân Tường với bố mình.

“Nhãi con, tôi nói chuyện với cậu đấy, có nghe thấy không hả?”, Thôi Thanh Vân vỗ mạnh bàn, tức giận nhìn Quân Tường.

Quân Tường quay đầu nói: “Ông nói lại lần nữa”.

Thôi Thanh Vân cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục: “Tôi nói, cậu có biết cái giá phải trả khi gây chuyện với nhà họ Thôi không!”

Thấy ánh mắt Trần Nhã và Trần Kiền nhìn mình, Thôi Thanh Vân cảm thấy lúng túng, tức giận đến đỏ mắt.

“Không chỉ cậu mà cả nhà họ Trần cũng không thoát tội!”

Quân Tường vẫn bình thản gật đầu: “Ông nói xong rồi?”

Thôi Thanh Vân thấy anh vẫn không sợ thì hơi ngây ra: “Ừ?”

“Nói xong rồi thì cút đi”, Quân Tường phẩy tay.

Ánh mắt Thôi Thanh Vân trở nên độc địa, ông ta đứng bật dậy: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

Quân Tường quay đầu, nghiêng người nói từng câu từng chữ.

“Nhà họ Thôi các người định trả thù thế nào thì tôi đều sẽ gánh thay cho nhà họ Trần”.

Não Trần Nhã và Trần Kiền nhất thời ngừng hoạt động, không ngờ Quân Tường lại trực tiếp đáp lại nhà họ Thôi như vậy.

Thôi Thanh Vân cũng trợn mắt nhìn Quân Tường.

“Thằng con rể này sao còn ngông cuồng hơn cả gia chủ nhà họ Trần?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang