Chương 12: Thế lực ghê gớm.
“Nói về tên Mã Triết kia đi”, Quân Tường nhìn Trần Nộ dẫn người đi ra nên quay sang hỏi Quân Thiên.
“Nhà họ Mã cũng được coi có chút thế lực nhỏ. Vốn dĩ em cũng từng làm việc ở công ty của hắn, cũng được coi như anh em với hắn…”, nói đến từ ‘anh em’ mà Quân Thiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt uất hận.
“Đến bây giờ em mới biết, năm đó chính Mã Triết giới thiệu Lý Tiểu Dung cho em, chẳng trách mà ban đầu em thấy giữa họ có rất nhiều chuyện khác thường. Thì ra, ngay từ khi bắt đầu, đây đã là một cái bẫy”.
Quân Thiên nhớ lại những chuyện đã qua mà càng nghĩ càng hận đôi nam nữ chó chết đó.
Tất cả chỉ là cái bẫy, vậy mà sau khi đâm xe cho mình thành người thực vật lại còn định đến đây vòi tiền.
Sao lại có người ác độc đến thế?
Nghĩ đến đây, Quân Thiên nắm chặt nắm đấm.
Nhìn sắc mặt vẫn lấm tấm máu của em trai và dáng vẻ hung dữ nghiến răng nghiến lợi mà Quân Tường đứng phắt dậy, nói: “Đi theo anh!”
“Anh à! Đi đâu vậy anh?”
“Kẻ ức hiếp em trai anh thì sao có thể để hắn sống qua tối nay được”.
Quân Tường dẫn Quân Thiên đi ra khỏi nhà, Trần Nộ ở bên cạnh nhìn thấy Quân Tường đi ra ngoài nên lập tức sắp xếp mấy vệ binh canh giữ nhà họ Quân, sau đó cũng đi theo hai người họ.
Mã Triết có một xưởng sửa xe ô tô, cũng được coi là bá đạo ở thành phố này.
Giá trị tài sản cũng được mấy triệu tệ, ở bên ngoài còn bao nuôi mấy tiểu tam nữa. Nhưng vợ cả quá ghê gớm nên hắn đành phải giới thiệu Lý Tiểu Dung cho Quân Thiên.
Thế nào gọi là ác độc?
Giới thiệu tình nhân của mình cho người anh em, sau đó cắm sừng anh em mình, cuối cùng khi bị phát hiện thì đâm xe biến người ta thành người thực vật, còn rắp tâm lừa tất cả tiền của nhà họ.
Đây chính là ác độc!
Trên thực tế, khi Quân Tường vừa đến nhà đá bay bà mẹ vợ của Quân Thiên ra thì Mã Triết đã nhận được điện thoại của Lý Tiểu Dung, còn những chuyện sau đó thì hắn không biết gì nữa.
Mã Triết đang định dẫn vài người đến nhà họ Quân giúp Lý Tiểu Dung.
Nhưng lúc này Mã Triết nhìn thấy Quân Thiên khắp mặt đều là máu thì biểu cảm trên mặt liền đơ ra.
“Tên phế vật này chẳng phải đã biến thành người thực vật rồi sao? Sao lại tỉnh rồi?”
Nhưng thoắt cái, trên mặt Mã Triết liền đổi sang vẻ âm trầm. Hắn nhìn Quân Thiên, quát: “Trộm đồ của tao mà còn dám quay về đây”.
Vừa nói, Mã Triết vừa đi lên trước định đánh Quân Thiên để không cho Quân Thiên nói lung tung.
“Thằng ăn trộm này, đánh nó cho tao!”
“Rầm!”, Quân Tường ra tay, nắm chặt nắm đấm của Mã Triết.
Anh vặn tay một cái, thân người Mã Triết bị đập mạnh xuống đất, chảy ra vệt máu dài.
Quân Tường dùng chân giẫm lên đầu của Mã Triết.
“Muốn ra tay đúng không?”
Quân Tường hỏi với giọng điệu bình thản nhưng nghe chói tai khiến Mã Triết không dám phản kháng nữa.
“Mày… Mày là kẻ nào?”, Mã Triết không quen Quân Tường, run rẩy hỏi.
“Mày không xứng được biết tao là ai?”, Quân Tường dùng lực ở chân rồi đá về trước, đá bay Mã Triết ra ngoài.
Đám người đứng phía sau Mã Triết đều giật mình, trong tay cầm đồ sửa xe lúc này cũng không dám nói gì.
Quân Thiên vẻ mặt dữ tợn xông về phía Mã Triết, túm lấy cổ áo hắn rồi xách lên.
Mã Triết đã không còn khí thế gì nữa, giãy dụa ấp úng nói: “Người anh em… Người anh em… Có gì từ từ nói”.
Quân Thiên kéo Mã Triết lại gần, nhìn Mã Triết nói: “Anh em? Anh em mà ban đầu bày ra cái bẫy cho tao chui vào?
Sau khi gian díu với nhau bị tao bắt gặp mà còn đâm xe hại tao?”
Anh ta giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Mã Triết, lúc này Mã Triết chảy hết máu mồm máu mũi.
Quân Thiên nhìn Mã Triết, lại nhớ lại lúc đầu mình bị ức hiếp và sỉ nhục mà chỉ cảm thấy trong lòng mình dấy lên lửa hận.
Anh ta điên cuồng đấm lên mặt Mã Triết.
Quân Tường ở bên cạnh nhìn em trai giơ nắm đấm lên thì anh giơ tay ra hiệu.
Trần Nộ lập tức hiểu ý nên bắt đầu ‘dọn dẹp’ tòa nhà.
Không bao lâu, tất cả mọi người ở mười tầng đều được dọn sạch.
Lúc này Mã Triết không còn ra bộ dạng của con người nữa, hắn quỳ trên đất, dập đầu với Quân Thiên: “Xin lỗi người anh em! Xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa…”.
Mã Triết quỳ trên đất cầu xin mà không còn chút khí phách gì.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi tặng vợ tôi cho anh ‘chơi’ thoải mái được không? Tôi vẫn còn mấy cô bồ nữa, cho anh hết đấy…”.
“Đồ cặn bã!”, Quân Thiên ra tay đấm hắn nằm gục trên đất.
“Tôi cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền”, Mã Triết cầu xin.
“Ồ! Hóa ra mày cũng có nhiều tiền vậy à?”, Quân Tường ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt thú vị.
“Anh… Anh định làm gì?”
Lúc này Quân Tường không để ý đến mà quay đầu liếc mắt ra hiệu với Trần Nộ.
Trần Nộ lập tức lấy xăng ra đổ đầy đất.
“Tiểu Thiên! Đánh gãy chân hắn”, Quân Tường đút tay túi quần, nói.
Quân Thiên sớm đã tức điên lên. Khi nghe thấy anh trai nói như vậy thì cầm dụng cụ sửa xe bên cạnh rồi đập về phía xương chân tay của Mã Triết.
Bùm! Bùm!
Tiếng xương gãy vang lên, Quân Thiên dùng hai tay và cả chân mình đập về phía Mã Triết.
Mã Triết chỉ còn lại cái đầu còn nhận thức nên điên cuồng lắc đầu gào thét.
Lúc này hắn hận thấu xương loại đàn bà như Lý Tiểu Dung, tại sao lại dây vào anh em nhà họ Quân? Mã Triết không thể ngờ, kết cục của Lý Tiểu Dung cũng không hơn hắn là mấy.
“Châm lửa! Chuẩn bị về nhà!”, đối với nhân vật nhỏ như này, Quân Tường không thấy có hứng thú.
Nhìn Quân Thiên đã bắt đầu trừng phạt hắn mà Quân Tường không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Lúc dẫn Quân Thiên đi ra khỏi xưởng sửa chữa ô tô, Quân Tường lấy ra cái bật lửa rồi đưa cho em trai.
Trên mặt Quân Thiên toát lên vẻ hung dữ, cầm bật lửa rồi dùng sức ném vào bên trong xưởng ô tô đó.
Bùm!
Ngọn lửa bốc lên ngút trời, cả xưởng phát ra tiếng nổ lớn.
Bên trong vẫn có thể truyền ra Mã Triết đang kêu gào thê thảm.
Không bao lâu, toàn xưởng đều bị đốt nhẵn nhụi không còn gì.
Quân Tường không quay đầu lại mà nói: “Hôm nay tâm trạng tốt nên không giết nhà hắn”.
Quân Thiên: “…”.
Trần Nộ ở bên cạnh gật đầu, nói: “Là anh ấy nhân từ đó”.
Quân Thiên: “…”.
“Gọi điện thoại cho chính quyền, bảo ông ta xử lý mấy chuyện phía sau đi”, Quân Tường dẫn Quân Thiên đi lên xe.
Quân Thiên kinh ngạc nhìn anh trai mình. Mất tích mấy năm nhưng sao anh ấy lại có thay đổi ngoạn mục như này?
Lúc này, Quân Thiên mới nhận ra anh trai mình khủng bố đến mức nào.
Chuyện lớn thế này mà một cuộc điện thoại đã giải quyết được rồi… Nhưng Quân Thiên không thể ngờ được, anh ta tưởng rằng mình đã hiểu hết anh trai rồi, thật ra chỉ đang hiểu được một phần nổi của tảng băng thôi.