Tâm Bình An đã lặng. Đôi chân thoáng chùng, bờ vai thoáng run nhưng vẫn kiên cường bước tiếp.
"Tôi nói cô đứng lại, cô điếc hả?" Thanh Hào sải bước chân dài, đưa tay giật mạnh bờ vai vợ.
Bị một lực kéo quay ngược, Bình An đối diện với chồng. Cô âm thầm hít sâu, cắn chặt hai hàm răng, nuốt ngược dòng nước mắt vừa trào, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chồng: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nói cho tôi biết, giữa vợ con và cô ta, anh chọn ai?"
Thanh Hào mở to hai mắt, há to miệng cả nửa ngày nhưng vẫn không đưa ra quyết định.
"Nói! Anh chọn ai?" Bình An hết kiên nhẫn.
"Cô tự thấy mình xứng?" Thành Hào buộc miệng nói thẳng lời muốn nói.
Anh ta dùng nửa con mắt nhìn vợ và hai đứa con mặt mũi tèm lem rồi nhếch mép cười: "Cô hỏi mà không tự nhìn mình gì cả? Chọn với lại không chọn! Thật vớ vẩn!"
Những lời giễu cợt cho thấy tâm can gã chồng kết tóc se tơ đã lạnh, Bình An rũ sạch chút tiếc nuối cuối cùng, cô cuộn chặt bàn tay, hờ hững buông lời: "Vậy tôi không còn đủ sức để làm osin cho nhà anh nữa!"
Bốp!
Một cái tát như trời giáng vào thẳng bên má xanh xao.
Cô lảo đảo ngã ngồi xuống nền lạnh. Vì bế con, lo bảo vệ đứa con thơ trên tay, cô không thể tự vệ. Nên cú ngã vừa rồi muốn cướp luôn hơi thở của cô.
"Mẹ ơi!" Bắp Ngô khóc thét lên, vội nhào tới đỡ mẹ.
Thanh Hào đã không xót, hắn còn nhẫn tâm bước tới tung cú đá vào vợ. Người đã từng cùng hắn đồng cam cộng khổ, đầu ấp tay gối, ái ân một thuở mặn nồng.
Bắp Ngô thấy vậy, con bé vội nhào ra, bất chấp tất cả ôm lấy chân ba van xin: "Con xin ba! Ba đừng đánh mẹ con nữa! Mẹ và em Gạo sắp lặn hơi luôn rồi!" Nó vừa khóc vừa dùng hết sức ôm chặt chân ba vừa lo ngoái đầu nhìn mẹ.
"Nổi loạn cả rồi! Riết rồi hai vợ chồng bây có còn xem tao là cha không?" Ba chồng đập bàn, đứng bật dậy chỉ tay vào chỗ gia đình con trai đang huyên náo.
"Nó muốn ly hôn thì thành toàn cho nó! Mày cưới con khác là xong! Đàn ông thành đạt lo gì không có đàn bà bám theo! Có đàn bà là có con! Ai không biết đẻ mà mày níu kéo!" Ba chồng phang những câu mang đậm tính cách của một người đàn ông quen thói gia trưởng.
"Ba con nói đúng! Nó đã muốn đi thì đừng có cản!" Mẹ chồng tiếp lời. Bà ta bước đến chỗ con dâu đang còn điếng người, nằm dưới sàn lạnh hớp lấy từng ngụm khí, tiếp tục giáo huấn: "Hôm nay, chính là cô tự ý bỏ chồng! Sau này đừng mong quay về tranh chia tài sản!"
Bà ta quay sang, lạnh lùng nói với con trai: "Hào! Để nó đi! Mày cưới vợ khác! Tiếc gì đồ ốm trơ xương, ở không chỉ biết ăn với đẻ!"
Bình An mệt muốn đứt hơi, nghe những lời máu lạnh từ nhà chồng, cô nuốt ngụm nước miếng có vị tanh của máu, gắng gượng bế đứa con bé bỏng đang khóc thét, rung rung đôi tay dỗ con. Áp con vào ngực mình mà nghe một trời chua xót. Cô ngồi dậy, kéo tay con gái và chiếc vali tiếp tục bước đi trên con đường cô đã chọn.
"Muốn ly hôn thì tự mà nuôi con, thằng này sẽ không chu cấp một đồng bạc lẻ!" Thanh Hào chỉ tay vào sau lưng vợ: "Sẽ sớm gặp cô ở tòa!"
Thanh Hào mạnh miệng nói vậy là để thị uy vợ. Chứ anh ta nhất quyết không ly hôn.
Mình ngu sao ly hôn! Đã mất đi con osin trung thành, lương ít còn giữ kín chuyện nhà, không đi tám tào lao với mấy loa công cộng.
Quan trọng là có người chăm lo cho cha mẹ hắn từng miếng cơm. Mẹ hắn khỏi phải động tay, động chân vào mớ bát đĩa nhơ nhớp dầu mỡ.
Để cho hắn và người tình yên thân âu yếm. Bàn tay ngọc ngà của người tình hắn sẽ không chịu mó vào làm những việc dành cho một osin!
Hắn xé toạc tờ đơn có chữ kí của vợ rồi tức tối ném vào hư không: "Muốn ly hôn hả? Cô đừng hòng!"
Trước hiên nhà, những mảnh giấy vụn rơi lả tả. Màu trắng của giấy như màu trắng tang thương, như những tờ vàng mã bay bay tiễn đưa một linh hồn đã rời khỏi xác.
Nhìn những mảnh giấy vụn, lòng Thanh Hào chợt khó thở. Bởi, nó đang tiễn đưa một cuộc hôn nhân đi vào ngõ cụt. Một ngõ cụt không lối thoát cho người làm chồng như anh ta.
Thanh Hào ngồi bệch xuống sàn, lặng ngắm vợ con dần khuất sau cánh cửa cổng.
Bình An bước đi đầu không một lần ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng căn nhà ba tầng khang trang. Bỏ lại nơi cô cùng chồng và nhà chồng bốn năm chung sống. Bỏ lại tất cả những ngọt ngào, chua cay, bẽ bàng mà cuộc hôn nhân tưởng hạnh phúc một đời lại hóa ra chỉ là tạm bợ này!
Trước mặt cô là một tương lai mờ mịt. Cô còn chưa biết định liệu sao? Nhưng cô thà cùng con bỏ mình ở một nơi hoang vắng có cái nắng, cái gió và khí trời đầy ắp còn hơn nằm chết ngạt ở bốn bức tường phòng kho như một chốn lao tù.
Phố đã lên đèn. Bóng tối chạng vạng không còn nữa. Bình An đưa tay vẫy một chiếc taxi vừa tới.