"Để em bế con, anh vào thăm chị ấy trước!" Nói xong cô đưa tay bế cậu con trai nhỏ: "Nào, Gạo qua với mẹ để chú đi công việc nhé!" Thằng bé có vẻ lưu luyến. Nó chưa muốn sang tay mẹ nên quay ngoắc người ôm lấy cổ chú Quý.
"Con trai ngoan, qua mẹ An bế! Chú Quý đi vệ sinh rồi quay lại với con nha!" Vừa nói anh vừa nhăn mặt mô phỏng cơn đau bụng.
Thằng em nhìn chằm chằm mặt chú Quý. Chắc nó thấy thương chú nên chịu chuyển sang tay mẹ để chú đi giải quyết nỗi buồn.
Phú Quý hôn thằng bé một cái rồi mới theo anh trai Bình An vào thăm chị dâu.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp rộng lớn của anh, Bình An chợt nhớ đến tiếng 'vợ' mà Phú Quý đã nói với Thanh Hào. Hai má cô tự nhiên nóng ran đầy vẻ e thẹn như cô thiếu nữ mới lần đầu nghe bạn trai tỏ tình.
Dù không nhìn thấy nhưng cô thừa biết, hai gò má mình đang đỏ bừng. Cô đưa tay vỗ vỗ vào má và không ngừng dặn lòng: Đừng suy nghĩ lung tung.
Dù cô đã âm thầm niệm chú một ngàn lần để tâm thật tĩnh. Nhưng khi thấy bóng anh trở lại, hai má Bình An lại nóng lên.
"Em sao vậy? Sốt à?" Phú Quý sợ cô không khỏe nên theo lẽ tự nhiên, anh đưa tay lên sờ thử nhiệt độ ở trán cô: "Chỉ hơi hơi ấm..."
"Anh bế tí Gạo đi! Em không sao!" Cô vội nhét thằng bé vào lòng anh, cúi đầu dấu gương mặt đỏ như quả gấc chạy vào với chị dâu.
"Thăm chị xong ra căn tin nha!" Lúc đi ngang qua anh trai, Bình An nghe anh ấy nhắc như vậy.
Anh trai thấy cô em gái cứ mãi cúi đầu lấy làm ngạc nhiên, hỏi Phú Quý: "Bình An sao vậy?" Rồi không đợi anh loát câu hỏi để trả lời, tự nhiên đưa tay ngỏ ý miễn, anh trai nhìn thẳng vào mắt thằng bạn năm giây, phán cho một câu chí mạng: "Phú Quý! Đừng nói cậu thích bà mẹ hai con đấy nhé!"
Thích ư? Phải là yêu mới đúng! Hai con thì sao chứ? Anh yêu cô từ thuở thanh xuân đến giờ. Yêu sâu đậm nên cái gì thuộc về cô thì anh yêu hết. Yêu cô, yêu luôn hai đứa nhỏ xinh xắn, đáng yêu. Anh đủ tự tin để cho cô một đời hạnh phúc. Cho hai đứa nhỏ một mái nhà có đủ ba và mẹ. Một mái nhà ấm áp, tràn đầy yêu thương.
Bình An thăm xong chị dâu. Lúc đi ngang qua cửa để ra về Bình An thoáng ngỡ ngàng vì vừa trông thấy một người quen.
Đó là ba chồng cũ.
Qua lời cô y tá đang chăm sóc cho ông, cô biết được: ông ta bị tai biến nằm viện hơn nửa tháng nay nhưng chưa tỉnh.
Trong đầu cô hình ảnh ba Thanh Hào là một người đàn ông trung niên khỏe khoắn. Một người vẫn còn duy trì phong độ cực tốt và luôn quát mắng chê bai mỗi khi cô làm ông phật ý: "Thanh niên mà lúc nào cũng lề mề chậm chạp."
Vậy mà mới đó đã nằm bất động. Đúng là đời! Không ai có thể biết trước được ngày mai!
Dù ông ta không thương yêu gì cô nhưng cô muốn thay hai đứa nhỏ tới thăm ông nội của chúng. Cô lặng lẽ bước lại gần giường bệnh.
Nhìn người đàn ông gắn đủ mọi thứ dây nhợ trên người để duy trì sự sống. Bình An thật thấm cho câu: đời là cõi tạm.
Bởi vậy, khi có thể hãy yêu thương nhau bằng cả tấm lòng.
Rất tiếc, điều này cô hiểu nhưng Thanh Hào và nhà anh ta không hiểu nên mới gây cảnh bẽ bàng, hạnh phúc tạm bợ như ngày hôm nay.
"Bắp Ngô và tí Gạo cầu chúc ông nội mau hồi phục!" Nói xong câu đó, cô xoay lưng.
Nhưng không ngờ. Tại lối ra khỏi phòng cấp cứu, cô gặp lại mẹ Thanh Hào.
"Bình An, là con đó hả? Mẹ biết con luôn là một cô con dâu hiếu thảo mà!" Bà ta chộp lấy tay cô, khóc kể.
Không còn vẻ mặt đanh đá, chua ngoa. Giờ này chỉ còn một gương mặt héo úa, khắc khổ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến một nhà ba người đã thay đổi một cách chóng mặt?
"Con Liên nó vơ vét hết tài sản trong nhà bỏ đi rồi! Giấy tờ nhà cũng thế chấp cho bọn xã hội đen! Mượn danh Thanh Hào đứng ra huy động vốn các đồng nghiệp trong Công ty. Cô ta ôm một mớ tiền. Bỏ thằng Hào...đi rồi!" Bà ta vừa khóc vừa kể nguồn cơn cho cô nghe.
"Ngày đó cũng do cô ta gạt nói có thai với Thanh Hào! Do cô ta lừa dối nên mới gây cảnh đổ vỡ cho gia đình nhỏ của con! Tất cả cũng do cô ta. Nên con có thể...mở lòng quay về như ngày xưa không?"
Bình An ngây người nhìn mẹ chồng cũ. Cô thật không biết nói sao với bà ta.
Một người không bao giờ nhận cái sai do mình, toàn là đổ lỗi cho người khác. Coi như cái cô tên Liên kia còn khôn hơn cô gấp vạn lần. Cô ta ngộ sớm nên bỏ đi sớm. Đã vậy trước khi đi còn ôm theo được mớ tài sản. Chẳng bù cho cô bỏ của chạy lấy người. Uổng cho mớ tài sản của cô đổ vào đó nuôi béo nhân tình của anh ta.
"Bà đừng ảo tưởng!" Đó là câu phù hợp nhất cô có thể nói với bà ta.
Bình An rút mạnh bàn tay ra khỏi tay người đàn bà một thời hành hạ cô không chút thương xót.
Cô bước dứt khoát mạnh mẽ ra khỏi phòng.
Ngoài kia đã phủ đầy một màu nắng. Nắng của ngày mới. Nắng của hiện tại. Nắng của tương lai.
Bình An ngửa mặt nhìn trời. Cô cười thật tươi với ông mặt trời rực rỡ: "Cảm ơn ông đã cho con ánh nắng của ngày mới!" Cô phải rũ bỏ những ngày mưa, quên đi những tủi nhục trong quãng đời làm vợ của Thanh Hào và làm dâu cho nhà chồng. Cô phải mạnh mẽ sống tiếp vì con, vì mình.
Nhanh chóng chiếc bóng nhỏ của Bình An hòa vào bóng người vội vã ra vào ở Bệnh viện. Cô ra căn tin tìm Phú Quý và tí Gạo. Hai chú cháu đang nói chuyện với anh trai cô ở đó.
Đã đến lúc về nhà. Về nơi ấm áp. Về nơi yêu thương. Về nơi có hai thiên thần nhỏ và một người luôn âm thầm yêu thương cô, lặng lẽ ở bên cô và chăm sóc cho ba mẹ con.