Chỉ biết rằng giờ này, nhìn căn phòng kho trống vắng bóng người, lòng anh ta chợt buồn vô cớ, mất hết mọi ham muốn.
Mà cũng thật lạ!
Từ lâu, anh ta đã không còn để ý đến sự tồn tại của vợ con trong cái nhà này. Trong lòng anh ta, hai tiếng 'vợ con' dường như không còn quan trọng. Bình An và con ở phòng nào trong căn nhà ba tầng khang trang, rộng rãi này, anh ta không mấy để tâm. Anh ta chỉ biết phòng mình ở tầng hai.
Luôn đi sớm về muộn, có hôm không về. Thậm chí, ba năm nay, từ ngày lên làm sếp bộ phận Kinh doanh của Công ty, số đêm anh ta ngủ ở khách sạn, ngủ ở nhà người tình còn nhiều hơn ở nhà.
Mỗi lần nghe tiếng vợ đợi cửa càu nhàu: "Anh làm gì mấy đêm nay không về nhà?"
Anh ta đều quát thẳng vào mặt vợ: "Tôi tăng ca kiếm tiền nuôi mẹ con cô!" rồi chẳng ngó ngàng gì đến vợ đi thẳng lên tầng về căn phòng bày biện đẹp đẽ của mình.
Vậy mà.
Từ khi vợ bế con ra khỏi cửa. Lúc trở về nhà, anh ta thường vô thức đi xuống phòng kho.Trong phòng quạnh quẽ, chỉ còn lại chiếc giường lạnh tanh. Thiếu hơi người. Vắng tiếng càm ràm của vợ, vắng tiếng ríu ra ríu rít của đứa con gái lớn và vắng tiếng khóc thét điếc tai của thằng bé mới sinh, anh ta tự nhiên thấy thiêu thiếu một thứ gì?
Thằng bé?
Nghĩ đến nó mới nhớ, người làm cha có học thức như anh ta chưa biết tên khai sinh của con là gì? Bởi từ khi Bình An mang thai đến nay, anh ta chưa một lời hỏi thăm con. Chưa nhìn rõ mặt con và chưa một lần bồng bế.
Cảm giác hạnh phúc vỡ òa khi nghe tiếng khóc con chào đời như hồi vợ sinh Bắp Ngô không còn nữa. Vì anh ta bận đưa người tình đi du lịch nước ngoài nên nào biết nó ra đời lúc nào?
Là do bản thân đã thay lòng đổi dạ? Hay do những cuộc vui bên bạn bè, bên người tình thơm ngát mùi nước hoa cao cấp đã làm lu mờ câu: phụ tử tình thâm?
Đã bỏ bê lâu nên giờ anh ta mơ hồ không rõ câu trả lời. Chỉ biết, tự nhiên bần thần trong người.
"Hào, con buồn làm gì? Thứ đàn bà bỏ chồng ấy chẳng có gì phải tiếc! Mẹ thấy, con bé giám đốc gì đó làm cùng Công ty của con rất vừa mắt. Nếu hai đứa đã có tình thì nhân dịp này ly hôn rồi cưới vợ luôn!"
Thanh Hào trầm tư không nói.
Thấy vẻ thờ ơ của con trai, mẹ anh ta đôn đốc nhắc nhở: "Con mau đưa con dâu về nhà cho mẹ. Chân tay mẹ đau nhức, người mỏi mệt không có sức dọn dẹp căn nhà ba tầng này đâu!"
Những lời của mẹ như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thanh Hào. Chỉ trong một giây, anh ta đã nhận ra: mẹ anh ta đang cần một osin.
"Con sẽ thuê giúp việc cho mẹ!" Nói xong câu đó, anh ta đi luôn ra khỏi nhà.
"Con mau đưa nó về đây khỏi đêm nào cũng mất công đi!" Thì ra, mẹ anh luôn biết rõ: mỗi tối anh đi đâu!
Thanh Hào tâm trang bực bội tìm đến nhà người tình trong hơi men chếnh choáng.
"Chồng, sao giờ này anh mới tới? Anh có biết, em chờ anh héo hon rồi không?" Ả tình nhân nghe tiếng xe quen tai, nũng nịu đón người ở cửa.
Xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc, cô ta có vẻ không vui: "Chồng uống à? Uống với ai? Vì sao uống?"
"Một chút thôi. Chỉ một mình vì...thèm..." Anh ta bẹo một cái trên má người tình, bước chân ngả nghiêng ngã thẳng luôn xuống giường.
Ả hồ ly thấy vậy, dùng cơ thể như lửa giải rượu cho người tình.
Nhưng đêm nay có chút hơi lạ. Cô ta nhận ra: Thanh Hào không mấy hứng thú đáp trả cơn dục vọng đã khơi.
"Anh hơi mệt, ngủ đi, mai anh bù!" Thanh Hào đưa tay đẩy vai người tình, tránh đôi môi gợi cảm đang áp sát.
Cô ta hơi ngượng nhưng rất nhanh đã cười ma mị lấy lòng: "Anh mệt thì em tạm tha nhưng bù mất hứng cho em bằng cách nào?"
"Ngoan, ngủ đi! Sáng anh chuyển vợ mười triệu đi shopping!"
"Anh chuyển luôn bây giờ, em mới vui!" Cô ta chọc chọc ngón tay trỏ xuống vòm ngực rộng.
"OK! Ba mươi giây tiền sẽ vào tài khoản của vợ."
Ả nhân tình mừng rơn. Cô ta ôm ngay người đàn ông điển trai, hào phóng mỉm cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có anh ta vẫn còn thao thức.
Nhìn trần nhà bấy lâu quen mắt. Mùi căn phòng ngửi lâu cũng đã quen. Trong cơn say choàng tỉnh, anh ta nhìn chằm chằm người đàn bà chung chăn gối ân ái hai năm quen đến từng hơi thở, lòng chợt trống rỗng.
Nên khi nghe người tình nói: "Anh ly hôn rồi chúng ta cưới nhau!"
Thanh Hào chỉ im lặng.
Ả nhân tình quấn tay lên cổ anh ta trưng ra bộ mặt ấm ức: "Em ở trong bóng tối lâu rồi. Đã đến lúc, anh phải đưa em ra ánh sáng! Chúng mình cưới nhau nha?"
"Không phải chúng ta đang rất vui vẻ hạnh phúc sao? Cưới nhau làm gì?"
Người tình bĩu môi, nguýt một cái thật sắc: "Hạnh phúc này chỉ là tạm bợ. Em muốn chúng ta hạnh phúc một đời!"
Hạnh phúc một đời ư?
Ánh mắt anh ta chợt đau đáu nhìn về một chốn hư không. Anh ta nhớ đến vợ. Nhớ thời thanh xuân tươi đẹp với lời cầu hôn ngọt ngào: "Bình An, em đồng ý làm vợ anh nhé! Anh sẽ cho em hạnh phúc một đời!"
Một lời hứa bình dị. Cứ ngỡ dễ như trở bàn tay.
Thanh Hào chợt bật cười rồi với tay lấy chiếc áo khoác.
"Anh đi đâu đấy?" Người tình cầm cổ tay anh ta giữ chặt.
Thanh Hào im lặng, rút cánh tay, thờ ơ nói: "Về nhà!"