• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Siêu thị cách nơi ở rất gần, cộng thêm được Tiểu Thất chỉ đường, hai người nhanh chóng đã đến nơi.

Siêu thị không đông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Yến Tháp, cậu bế Tiểu Thất đến thẳng khu trái cây, chỉ có thời đại Tinh Tế mới có trái táo to như quả sầu riêng, giá cả lại vừa túi tiền, làm Yến Tháp thích ăn trái cây cười híp cả mắt.

Thấy cậu thích, Tiểu Thất ngồi trong xe đẩy cứ đi ngang qua một loại trái cây ngon đều lên tiếng để Yến Tháp bỏ vào. Nếu không phải trong nhà Yến Tháp còn một bé cún ăn thịt, chắc cậu sẽ mua toàn trái cây về.

Yến Tháp lại mua thêm một chút hải sản và thịt. Lúc rời khỏi siêu thị, máy quét nhanh chóng quét tất cả đồ đạc, Yến Tháp giơ quang não lên, tài khoản lập tức bị trừ hơn một ngàn.

Có mấy loại trái cây cậu mua do chưa thấy bao giờ, hy vọng nó sẽ không phụ số tiền cậu đã bỏ ra. Dù sao giờ cậu cũng là người đàn ông đã có con nhỏ, nhất định phải tiết kiệm.

Yến Tháp âm thầm tự hào về sự cần kiệm của mình.

Tiểu Thất không biết cậu vui cái gì, nhưng nó cũng nhếch mép một cái vì nụ cười trên mặt cậu, mặc dù người máy cười không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng gương mặt cứng đờ cũng mang lại cảm giác khác lạ.

Bỏ đồ đạc vào hộc chứa đồ của Tiểu Thất, bọn họ quay về theo đường cũ, khi đi đến đầu đường, mũi Yến Tháp giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái rất nhiều lần, gió từ bên kia thổi đến mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.

Đôi mắt tìm tòi của Yến Tháp nhìn về phía đó.

Đó là một con hẻm vắng người, cậu đứng tại chỗ nhìn sang thì chẳng thấy gì, Yến Tháp quay đầu lại, chuẩn bị nhấc chân rời đi, đột nhiên nghe một tiếng kêu nhỏ xíu.

Giống tiếng kêu của cừu, cứ be be, âm cuối kéo khá dài, nhưng lại vì quá yếu nên cứ chốc chốc lại dừng, có lẽ nó muốn thu hút sự chú ý của người qua đường nên sau khi dừng lại một chốc, lại run rẩy kêu lên.

Mũi chân Yến Tháp xoay nhẹ, dưới ánh mắt thắc mắc của Tiểu Thất, xoay người đi đến con hẻm kia, trên mặt là biểu cảm không biết nên làm gì.

Cậu biết trị an của hành tinh Ronan này không quá tốt, khi ngửi được mùi máu thì chuyện nên làm đầu tiên là bỏ đi, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác.

Nhưng nếu người bị thương lại là một bé con, vậy cho dù có sắp phải đối mặt với nguy hiểm thì cậu cũng không thể bỏ đi, mong là cậu nghĩ quá nhiều.



Lúc đi đến đầu hẻm, tiếng kêu kia biến mất, cũng có lẽ do có người lạ đến gần khiến con non cảnh giác nên lựa chọn núp trong bóng tối quan sát người đến, tốt hay xấu xa.

Yến Tháp hiểu thiên tính này, lúc cậu đứng ở đầu hẻm còn xòe tay, tỏ ý trong tay mình không có thứ gì nguy hiểm.

Trong tình huống này thì chỉ có thể kiên nhẫn, bất kỳ sự gấp gáp nào cũng sẽ khiến bé cơn sợ hãi bỏ chạy, mặc dù con non bị thương không thể chạy được bao xa, nhưng hành động tháo chạy này cũng không có gì tốt.

Yến Tháp vô cùng kiên nhẫn, im lặng quan sát con hẻm âm u thiếu ánh sáng trước mặt.

Con hẻm vừa ngắn vừa hẹp, cuối hẻm còn có thùng rác chứa đầy phụ tùng máy móc, Yến Tháp nhìn mấy bộ phận bị vứt kia, có một cái rất không giống "phụ tùng". Nó màu trắng, hơi dài, lại tròn tròn, một cơn gió nhẹ thổi qua, bộ lông màu trắng bị gió thổi ra một cái hố be bé, nó không giống phụ tùng mà giống đuôi của động vật nào đó hơn.

Vừa ngắn vừa nhỏ, nhưng có vẻ sờ rất sướng.

Yến Tháp híp mắt, im lặng mỉm cười.

Có lẽ không hiểu sao lại không có tiếng động gì, đuôi nhỏ giật nhẹ, vẫn không có âm thanh nào, đuôi nhỏ lại tiếp tục giật, thấy vẫn không có tiếng động gì vang lên, "phụ tùng" giật nhẹ, mấy phụ tùng nhỏ vụn trượt xuống, để lộ một cục lông trắng như tuyết, chỉ có đầu, đầu gối và bốn móng màu đen.

- -- Là một bé cừu con.

Một bé cừu to bằng trái táo Yến Tháp mới mua.

Chờ đến khi nó ngẩng đầu khỏi mớ phụ tùng, chân run rẩy như muốn đứng lên, giây tiếp theo ngã sõng soài vì mất sức, nó co ro trông cực kì yếu ớt, Yến Tháp nhịn không được bước lên trước một bước, bé bê dữ dằn be một tiếng, cảnh giác nhìn Yến Tháp đang đứng ở đầu hẻm.

Yến Tháp quay lưng về phía ánh sáng khiến bê con không nhìn rõ mặt, cho dù nó không cảm nhận được ác ý của cậu nhưng cũng không dám thả lỏng.

Moore đau đớn thở hổn hển, hắn leo lên tinh hạm của nhà mình, vốn định cập bến tinh cảng hành tinh Ronan, ai dè nửa đường bị cướp vũ trụ đáng chết tấn công, cũng không biết đối phương nhận tiền của ai, nhìn bộ dạng sống chết dí theo hắn là biết muốn hắn nộp mạng ở đây.

Nếu không phải Moore đã sớm đoán được chuyện này, trên người có không ít đồ có thể bảo vệ tính mạng thì làm sao có thể còn sống đến đây, nhưng chính hắn cũng bỏ ra một cái giá không hề nhỏ.

Moore nhìn cơ thể trở về thời bé của mình, mắt tối đi.

Hắn đã trưởng thành được mấy năm, bây giờ đột nhiên biến về thời kỳ ấu thơ, đừng nói bảo vệ tính mạng, sợ rằng cho dù kẻ địch đến trước mặt, hắn cũng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể thành con cá trên thớt mặc người ta cắt xẻ.

Cũng không biết ai muốn hắn chết đến vậy, Moore co người lại một cục, hai mắt nhắm chặt, chờ đợi người xa lạ trước mặt đến gần.

Nhưng hắn không biết trong mắt người khác lúc này hắn đáng thương đến mức nào.

Hiển nhiên bé cừu con bị dọa sợ, tứ chi nhỏ dài co rúc, chiếc đầu nhỏ đen kịt vùi vào trong bộ lông đã dơ dáy bẩn thỉu do chạy trốn, cả cơ thể run lẩy bẩy, mỗi tiếng bước chân càng lại gần thì cái đầu càng rúc vào sâu hơn, cứ như muốn ngạt chết trong đám lông của mình vậy.

Yến Tháp vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp.

Cho nên trị an nơi này thật sự không tốt chút nào, cậu mới đến đây có hai ngày mà đã nhặt được bé con thứ hai rồi.



Nhớ đến cún con ở nhà, Yến Tháp mới bừng tỉnh, bọn họ đã đi rất lâu rồi, đã sắp đến giờ ăn trưa, con non chưa trưởng thành rất dễ đói.

Yến Tháp thôi không lần lữa nữa, cậu đi thẳng qua, đầu tiên nhẹ nhàng sờ người cừu con, ngón tay chạm vào bộ lông cừu mềm mại, cảm giác rất tốt.

Cậu cố gắng bày tỏ thiện ý của mình nhiều hết mức có thể, để cừu con không sợ đến mức bể mật.

Con non rất nhạy cảm với ý tốt và ý đồ xấu xa của người khác, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, cừu con cũng thả lỏng hơn chút, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cậu.

Vừa thấy đã đứng hình.

Moore cảm thấy người này có một thứ khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc, Moore tin chắc mình chưa từng gặp người này.

Cả hai lần livestream Yến Tháp đều dùng hình thú, chưa bao giờ livestream bằng hình người, cho dù Moore có lợi hại đến thế nào cũng không thể liên hệ cậu với streamer hắn thích.

Yến Tháp càng không biết fan của mình lại chính là nhóc con đáng thương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Thấy cừu con không vùng vẫy nữa, Yến Tháp cởi áo khoác quấn nó lại, sau đó ôm nó vào lòng rồi đi ra ngoài. Tiểu Thất nãy giờ đứng im trông coi ngay đầu hẻm, thấy cậu ôm một thứ ra cũng không kinh ngạc, chỉ cần cậu chủ nhỏ thích thì mang về, không có vấn đề gì.

Yến Tháp không biết người máy nhỏ nhà mình nghĩ cái gì trong đầu, cậu bế cừu con về nhà, mở áo khoác, vội vàng dùng tinh thần lực kiểm tra vết thương trên người nó.

Vết thương của cừu con không nặng nhưng tinh thần của nó vô cùng uể oải, loại trạng thái này rất quen thuộc, Yến Tháp suy nghĩ một chút, dùng tinh thần lực của mình kiểm tra, tinh thần lực của cậu có cả chức năng chữa trị, cho dù có đi sâu vào trong đầu con non cũng không có cảm giác ép buộc, cừu con còn cảm thấy thoải mái vô cùng, be be vài tiếng.

Yến Tháp nhíu mày.

Trạng thái thế giới tinh thần của cừu con rất tệ, cậu thấy một sa mạc rộng lớn, nếu cậu không đoán sai, trước đây nó phải là một đồng cỏ bát ngát, nhưng bây giờ một ngọn cỏ cũng không thấy, ngay cả đất cũng bị sa mạc hóa hơn phân nửa.

Thế giới tinh thần phản ánh tình trạng của cơ thể, một người có thế giới tinh thần thay đổi một trăm tám mươi độ chỉ có hai tình huống có thể xảy ra, một là gặp phải bước ngoặt nào đó làm tinh thần lực thay đổi, thế giới tinh thần cũng thay đổi, loại còn lại chính là sắp chết.

Hiển nhiên cừu con chính là loại thứ hai.

Yến Tháp dùng nhiều tinh thần lực để trấn an bé con hơn, chờ đến khi nó nhắm mắt thiếp đi mới đi tìm cún con của mình, cậu tìm thấy nó trên giường, Yến Tháp cẩn thận đứng ở mép giường, dùng phương thức y hệt hồi nãy để đi vào thế giới tinh thần của cún con.

Một phút sau, Yến Tháp thở phào nhẹ nhõm, thế giới tinh thần của cún con rất tốt, không có vấn đề gì.

Yến Tháp bực bội, tại sao thế giới này lắm người có vấn đề về tinh thần lực thế, hết người này đến người khác xuất hiện trước mặt cậu, tình huống ai cũng nghiêm trọng như nhau.

Yến Tháp vẫn chưa hiểu được vấn đề nan giải nhất hiện tại của Tinh Tế, nhúng ướt khăn sau đó lau sạch vết bẩn trên người cừu con, biến cừu con thành cục lông mềm mại như xưa, lau xong cậu mới hài lòng bế cừu con lên giường, đặt kế bên cún con.

Yến Tháp đứng cuối giường, hiền hòa nhìn cả hai.

Hai bé con lông xù, nhất định sẽ chơi với nhau rất vui vẻ. Không chừng khi ấy ngay cả cậu cũng không chen chân vào tình bạn của hai đứa nó được.



Yến Tháp hoàn toàn không nghĩ đến mấy vấn đề khác, cậu mỉm cười ra ngoài, còn vấn đề thế giới tinh thần của cừu con, Yến Tháp vẫn có vài phần tự tin, không cần gấp gáp vội vàng, cậu dứt khoát đi nấu bữa trưa.

Yến Tháp đứng trước cửa nhà bếp, thuận tay mở livestream. Bây giờ cậu đã có thói quen livestream, muốn chia sẻ cuộc sống tốt đẹp của mình với mọi người, còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình nữa.

Bây giờ cậu là rái cá có hai bé con rồi đó, vì để hai bé con có thể ăn ngon một chút, sau này biến thành người có quần áo đẹp để mặc, cậu phải cố gắng kiếm tiền, huống chi mỗi tháng cậu còn phải trả nợ, đây là tiền mua căn cước công dân lúc đầu, tám trăm tám chục ngàn.

Đột nhiên nhớ đến chuyện này, Yến Tháp cảm thấy vai mình không gánh nổi sức nặng của trách nhiệm.

Vì vậy chờ đến khán giả mừng rỡ ùa vào, nhìn dáo dác xung quanh nhưng không thấy cục lông nâu bọn họ thích nhất đâu, chỉ thấy trước máy quay là một thiếu niên với gương mặt hơi mũm mĩm mang nét cười trời sinh.

Lúc đầu các khán giả xem livestream chỉ biết gõ một mớ chấm hỏi, sau đó mới có vài người bắt đầu phát điên.

[Touvy: Xin chào.... cậu là Tháp Tháp của bọn tôi à?! Đây là hình người của Tháp Tháp?!]

[Không ăn cá chép mà ăn cá diếc:!!! Streamer tôi thích sao lại trông như thế này! Cứ nghĩ chỉ có hình thú đáng yêu thôi, sao hình người cũng một chín một mười với hình thú thế! Cậu ăn đáng yêu để lớn đúng không!]

[Than thở lại thở than:....Thật xin lỗi, bây giờ tui sẽ lịch sự hơn tí, hu hu hu streamer đáng yêu quá đi, tui muốn cưới cậu.]

[Meo meo: Bạn trên cưới hỏi cái quần què nha, streamer là tài sản chung, ai dám rớ vào chính là đối đầu với cả bọn, để tôi chống mắt xem có ai có cái gan chó này:)]

- ---

Moore là con cừu này nè: Đây chỉ là suy đoán dựa trên đặc điểm ngoại hình thui nha.



Lớn sẽ trông thế này:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK