Nhóc trắng đen cẩn thận đánh giá cún con mặt đầy lông, phát hiện nó không có biểu cảm kì lạ gì, vì vậy yên tâm vui mừng.
Nhưng nó vẫn khó hiểu.
"Tại sao em lại không có mùi đó vậy?" Nhóc trắng đen đi đến trước mặt cún con, muốn dùng đôi mắt to tròn của mình để nhìn thấu tất cả.
"À, xin lỗi, quên mất em chỉ là một nhóc con, chắc chắn không biết nói chuyện bằng cách này."
Nói xong, nhóc trắng đen đắc ý nhảy nhảy trên mặt đất.
Biết nói quả là tuyệt cú mèo, he he!
Bên kia là một nhóc con ngu ngốc chẳng biết gì, không thể trò chuyện với nhóc được, cũng không thể chơi đùa với nhóc, đặc biệt là khi đối phương còn chẳng biết nói.
Ý, nếu nó không nói được, vậy nhóc có thể gánh trách nhiệm của một người ba, dạy nó dùng tinh thần lực để nói!
Nhóc trắng đen lập tức hào hứng.
Nhảy mấy cái đến trước mặt cún con, để nó thấy sự nghiêm túc của mình, cả hai gương mặt đều xù lông, nhóc trắng đen à hú vài cái.
"Anh chắc chắn em hiểu ý của anh mà đúng không, em có muốn lợi hại giống anh không, anh có thể dạy cho em."
Nhóc trắng đen đột nhiên cười hề hề vô cùng đê tiện, ngay cả cái mặt chó kia cũng không thể giấu nổi sự đê tiện của nhóc: "Chỉ cần em gọi anh là ba a ha ha ha ha...."
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng gào rú của cún con, Yến Tháp vừa bỏ xương bò và các loại hương liệu khác vào nước tò mò ra xem.
Nhóc trắng đen đưa lưng về phía cậu không hiểu sao lại hưng phấn lạ thường, hiển nhiên không phát hiện Yến Tháp ra ngoài, cún con thì bỗng nhiên quay sang Yến Tháp gâu một tiếng thật ngoan.
Nhóc trắng đen: "??"
Trước kia gã xem livestream chủ yếu là xem Yến Tháp nên không chú ý, bây giờ mới phát hiện có gì đó sai sai, con chó cỏ này chắc chắn không phải mới sinh được vài tháng, nhưng cơ thể nó quả thật y hệt chó mới sinh, nói nó là chó cỏ vì không xác định được nó thuộc loài gì, nhưng những thứ này không quan trọng.
Quan trọng là, với độ tuổi của nó, không thể nào gâu được!
Chỉ có thể ư ử hoặc áu thôi! Giống nhóc đấy.
"Ư ử..."
Chưa đợi nó kêu thêm mấy tiếng, bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng, tiếng bước chân của Yến Tháp rất nhẹ, nhưng lại có nhịp điệu rất dễ nhận ra.
Cho dù nhóc trắng đen mới đến vẫn có thể nhận ra được, nhưng đã chậm, nó bị nắm gáy, tứ chi quơ quào trên không trung, tràn đầy năng lượng, cũng không chịu làm nũng nhận lỗi mà gào rống lên, còn bắt chước tiếng của cún con khi nãy.
Yến Tháp vỗ nhẹ miệng nó: "Nhỏ tiếng chút, mặc dù bây giờ chúng ta không có hàng xóm nhưng sau này sẽ có, bây giờ em quen thói, sau này sẽ làm phiền người khác."
Sợ nhóc không tin, Yến Tháp còn dọa: "Con nít không nghe lời là bị Nguyên soái bắt đi đó!"
Yến Tháp nói vậy là vì trong lúc đọc thông tin trên mạng cậu vô tình hiểu được rằng nhân dân Tinh Tế vừa sùng bái vừa sợ vị Nguyên soái này. Lôi ra dọa con nít là vì nghe nói có một người thú quá hâm mộ nên kéo con mình cùng xem video chiến đấu của Nguyên soái, sau đó làm cho đứa nhỏ khóc rống vì sợ.
Người thú này còn đem lên mạng kể như kể chuyện cười, không ngờ lại được rất nhiều người đồng tình.
Nguyên soái anh dũng thiện chiến, nhưng cảnh chiến đấu rất tàn nhẫn, ngay cả video được chính phủ sàng lọc đăng lên vẫn rất đáng sợ, huống chi là mấy video không được công khai.
Vì vậy mới có chuyện "con không ngoan sẽ bị Nguyên soái bắt" này đây.
Yến Tháp không có ý kiến gì với hình tượng nửa khen nửa chê này của Nguyên soái.
Nhóc trắng đen khịt mũi coi thường uy hiếp của Yến Tháp, nhưng nó không thể biểu hiện ra mặt, chỉ có thể đạp hai chân sau rồi gào lớn, cố gắng tỏ ra buồn bã để Yến Tháp tha cho mình, khiến Yến Tháp cong ngón tay búng đầu nó.
Giờ là khóc thật.
Yến Tháp: "..."
Đột nhiên cậu có cảm giác hình như mình ôm một cục phiền phức về rồi.
Cái loại động cơ vĩnh cửu ấy.
Cậu dở khóc dở cười bỏ nhóc xuống, lại dặn cún con phải trông nhóc, cún con vẫn ngoan ngoãn đồng ý, sau đó Yến Tháp yên tâm đi vào bếp.
Chờ cậu vào trong, nhóc trắng đen đột nhiên cảm thấy năng lượng tràn trề, nó nhìn cún con duy nhất trong phòng khách, nhún chân dùng tốc độ chạy nước rút vọt đến. Cún con thấy vậy không hề hoảng hốt, khi con heo đen kia sắp xông đến thì cắn sợi ruy băng rũ xuống bàn, nhanh chóng chạy một vòng quanh nhóc trắng đen.
Một vòng là đủ rồi.
Nhóc trắng đen đạp lên, chân bị dây quấn lại nhưng không chú ý, vẫn tiếp tục dí theo cún con, cún con trông thảnh thơi thế thôi nhưng chạy còn nhanh hơn cả nhóc, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng két, còn có tiếng kéo lê dài.
Cún con dừng lại, nhìn thấy nhóc con kia lấy mặt lau sàn như trong dự liệu.
Có vẻ đau đấy.
Nhóc trắng đen không kịp phản ứng, nhóc đã bị trói, một sợi ruy băng dài quấn quanh người, bốn chân bị cột cứng ngắc không cử động được, nó áu một tiếng vô lực.
Ruy băng đâu ra đây!!
Lúc này, nó thấy cún con ngồi một bên nên mở miệng kêu cứu.
Cún con nghiêng đầu cứ như đã hiểu.
Nó đứng lên.
Nhóc trắng đen mong đợi nhìn nó.
Rồi nó ngồi xuống lại.
...
Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, nhóc trắng đen tức đến mức gào rống: "Đừng có ngồi như xem diễn nữa được không, lại đây cứu anh đi!"
Cún con nghe hiểu đó, bước đến cắn sợi dây ruy băng trong ánh mắt trẻ con dễ dạy của nhóc trắng đen, nhẹ nhàng kéo một con husky nặng gấp hai lần mình.
Kéo như kéo xác.
Trước khi husky phản ứng kịp, nó đã bị trói vào chân bàn. Đến đây thì phải giới thiệu một chút về chiếc bàn này, cái chân nó bị trói vào chính là tinh hoa của cả cái bàn, được thiết kế làm sao để nó vẫn trụ vững bàn khi ba cái chân còn lại gãy hết, nghe thôi cũng biết cứng đến thế nào.
Sức phá hoại của nhóc trắng đen rất lớn, lúc trưởng thành chỉ cần một chân là bay bàn, mà bây giờ.....
Husky bị trói cứng biến thành bé đáng thương bị xích lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm cún con đang thư giãn trên sofa, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhóc phải quyết đấu với con chó cỏ kia!
Mau thả ra!
Yến Tháp không biết mấy chuyện bên ngoài, chờ hầm đủ thời gian rồi thì vớt xương bò và hương liệu ra, bỏ táo đỏ, cẩu kỷ và muối vào trong, mấy phút sau, lẩu bò đã xong.
Căn bếp vốn đã tràn ngập hương thơm, đó là mùi thơm tỏa ra khi xương bò và các loại gia vị được đun sôi trên lửa lớn, dưới đáy nồi sẽ thơm hơn và đặc hơn.
Lẩu bò này ngon ở nước lẩu, nước lẩu xong xuôi là có thể nhúng thịt ăn được rồi.
Không biết Tiểu Thất đã đến bên cạnh cậu từ khi nào, nó nhìn chằm chằm cậu, cứ như ngửi thấy mùi hương vậy, sau đó thở dài nói: "Thơm quá."
"Tất nhiên rồi." Yến Tháp sờ đầu nhỏ của nó, nhờ nó mang nồi ra ngoài giúp mình.
Lẽ ra nếu trong nhà chỉ toàn con nít thì sức ăn của cậu phải là mạnh nhất, nhưng Yến Tháp đã sớm phát hiện, cún con ăn rất giỏi, ngay cả cừu con cũng không kém cạnh, Yến Tháp quyết định đổ hết lên đầu thể chất người thú ở thế giới này.
Con nít ăn nhiều cũng tốt, cơ thể khỏe mạnh.
Cậu không nghĩ nhiều, thịt nhúng lẩu cũng chuẩn bị rất nhiều, còn dựa vào sức ăn và khẩu vị của cún con để chuẩn bị, chắc chắn nửa đồng loại Mập Mạp của nó cũng thích ăn thịt.
Yến Tháp nghĩ mớ thịt trên người Mập Mạp chắc chắn không phải loại chỉ ăn vài miếng thịt là có thể phát triển được vậy.
Vì vậy cả cái bàn ăn ngoại trừ nồi lẩu ra, còn lại đều là thịt bò xắt lát mỏng, còn có vài loại trái cây để giảm ngán.
Những thứ này đều được Tiểu Thất bày ra giúp, Tiểu Thất nắm quyền quản lý rất lớn trong nhà, hiển nhiên biết chuyện gì vừa xảy ra trong phòng khách.
Nhưng nó không nói cho Yến Tháp, sau khi sắp xếp thịt lên bàn, mùi thịt và mùi thơm bay ra làm nhóc trắng đen mệt xỉu kiên cường ngẩng đầu.
... Mau thả ra a a a, nó muốn ăn! Thịt kìa!
Cún con nằm trên ghế sofa thỉnh thoảng lại đối mắt với Tiểu Thất, ngó lơ thằng ngốc dưới bàn.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân trong nhà bếp, nó giương tai lên, chạy xuống cởi dây trói trong ánh mắt đắc ý của nhóc trắng đen.
Ai cho cởi mà cởi! Em bắt nạt anh! Bằng chứng rành rành ra đấy!
Nhóc trắng đen hưng phấn kêu với Yến Tháp, không giống bị bắt nạt gì cả mà càng giống mấy đứa husky đã làm chuyện xấu rồi còn hưng phấn hú lên cho chủ nhân đến xem.
Tốt lắm, rất giống husky.
Yến Tháp cởi ruy băng ra, gãi cằm nhóc: "Ruy băng không có chơi như vậy được đâu, dễ bị thương lắm."
Husky nghĩ rằng cậu muốn đòi lại công bằng cho mình: "???"
Không phải nhóc chơi mà, nhóc thật sự không có làm!!
Hai chân nhóc trắng đen quơ quơ, cứ chốc chốc lại nhìn cún con đang hóng hớt bên kia.
À á! Bực lắm á, husky chưa từng bực như vậy đâu!
Yến Tháp cứ nghĩ nhóc đói, thấy nhóc cứ nhìn cún con mãi bèn hiểu ý cười một cái: "Thích bé Al hả? Tối nay cho hai đứa ngủ chung, được không?"
Cái gì??? Thích gì!
Nhóc trắng đen định phản kháng, bỗng nhiên một đôi đũa gắp thịt bò vừa chín tới đẫm sốt đưa lên mép nó.
"..." Áu áu áu, ngon quá!!
Một người hai cún ngồi trước bàn, không lâu sau Tiểu Thất cũng đến, tay cầm nước dinh dưỡng giả vờ như đang ăn cơm cùng mọi người, Yến Tháp còn nói sau này sẽ mua nước dinh dưỡng vị lẩu bò cho nó.
Tiểu Thất nhìn cậu, cúi đầu tập trung uống nước dinh dưỡng.
Yến Tháp giơ tay sờ đầu nó.
Thật ra không nhất định phải là lông xù Yến Tháp mới thích, có nhiều thứ Yến Tháp thích mà có lông xù đâu.
Bên này bọn họ ăn vô cùng vui vẻ, khán giả xem livestream chỉ biết kêu trời trời không thấu mà kêu đất đất không hay.
[Vito là người lớn: Tôi năn nỉ cậu ấy! Cho bé ăn một miếng đi! Bé sắp chết vì đói rồi!!]
[Một bé lười: Tôi sắp thèm chết sắp thèm chết sắp chết vì thèm rồi.]
[Meg: Chỉ cần làm giống như streamer là có thể nấu được đúng không, giống y chang luôn?]
Bây giờ Yến Tháp mới có thời gian nhìn làn đạn, thấy có người nhắn vậy bèn gật đầu: "Đúng vậy, cách nấu lẩu bò đơn giản lắm, tự nấu ở nhà cũng được."
Meg gửi bình luận xong, livestream vừa kết thúc đã lập tức lên trang mua sắm mua vài cục xương bò, còn có hương liệu, à, mua cái nồi nữa.
Xác nhận đặt mua, lát nữa là giao đến rồi, Meg sợ người máy quản gia nhà mình bỏ lỡ nên nhắn về nhà, bảo nó chú ý một chút.
Sau khi làm xong tất cả, giọng của thầy cô đột nhiên vang lên sau lưng.
"Em đang xem livestream à?"
Meg vội vàng tắt quang não, dựng dụng cụ thủy tinh bị mình đụng ngã lên, nói đại: "Đôi khi thư giãn một chút."
Thầy cô cười híp mắt, không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng rời đi.
Ông đã nhớ tên streamer kia rồi, ông muốn xem thử xem livestream gì mà có thể khiến học trò tốt nhất của mình ngày nào cũng xem.
Vừa về phòng, ông đã nhận được điện thoại của bạn thân.
Bạn thân của ông chính là Hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Liên Chủng tộc.
Bọn họ quen nhau khi còn trẻ, chơi với nhau đến khi đầu cả hai đều bạc trắng, tình cảm đã biến thành người nhà lúc nào không hay.
Ông nhìn Laurian đang mặc vest ba mảnh bên kia, cười trêu: "Già cái đầu rồi còn ăn bận thế kia, muốn trẻ lại à?"
Laurian: "Hermann, hôm nay tôi lười cãi nhau với ông, tôi mới phát hiện một việc kinh khủng lắm!"
Thầy, cũng chính là Hermann, không ngạc nhiên gì với cái phát hiện kinh khủng bạn mình nói, nhưng vẫn hỏi: "Phát hiện gì? Ông tìm ra loài gì mới à?"
"Không phải loài mới, là một loài đã tuyệt chủng lâu lắm rồi, nhưng bây giờ tôi phát hiện một người rất giống loài đó!"
Laurian vừa nói vừa vứt link livestream sang bảo ông xem đi rồi biết.
Hermann thờ ơ mở ra nhìn một cái, sau đó ngồi thẳng lưng lại.
Đây không phải streamer mà học sinh xuất sắc của ông mê mệt gần đây à?
- --
Chú thích
Cẩu kỷ:
Táo đỏ:
Lẩu bò:
- -
Ngọc Thụy: Thật ra mình không cảm thấy nên dùng câu như "Hư là bị ai đó bắt đi" để dọa con nít. Lần trước mình có đọc một bài, kiểu tâm sự của cảnh sát á, mấy chú bảo là "Mong mọi người đừng nói "con không ngoan sẽ bị chú cảnh sát bắt đi", chúng tôi hi vọng bé sẽ cầu cứu chúng tôi ngay nếu gặp chuyện gì." Thật á, mọi người cứ dọa thế con nít nó tưởng cảnh sát là người xấu, sau này lỡ bị gì nó thấy cảnh sát nó bỏ chạy là chết dở. Mấy câu "con không ngoan sẽ con này cắn con kia chích" cũng không nên luôn nhe, có đứa bạn mình nó bị dọa cái này riết, bây giờ nó sợ kiến lắm luôn, kiến đen nó còn sợ mà.