| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________. Bạ𝑛 đa𝑛g đọc truyệ𝑛 tại [ tru𝓶t ruye𝑛.𝑣𝑛 ]
Từ giờ mình sẽ cố gắng ra chương đều hơn, cảm ơn mọi người vẫn đợi mình nhé 😘
_________________
Khi màn đêm buông xuống, nhiều người trong thành phố này đã chìm vào mộng đẹp từ lâu.
Ông chủ nhà tất tả cả ngày trời mà vẫn chẳng lấp no bụng nên đành ngủ sớm cho qua cơn đói khát. Bà chủ nhà vì thùng gạo trơ đáy, chẳng biết ngày mai cả nhà ăn gì mà thao thức trằn trọc. Đứa con nỉ non trong mơ, đến chiêm bao cũng ao ước được ăn một quả táo nhỏ héo quắt.
Ấy vậy mà ở trung tâm thành phố cách xa khu ổ chuột ấy, cuộc sống về đêm lại chỉ mới bắt đầu.
Sảnh tiệc trong dinh Bá tước lắp đèn sáng loà.
Những món tráng miệng phủ kem và siro bày khắp mọi góc tiệc như thể chúng là đồ miễn phí, đâu đâu cũng ăm ắp trái cây và hoa tươi vừa hái, còn có cả sườn cừu non nướng rất vừa lửa và hàu sống đã được đầu bếp tách vỏ sẵn.
Hương thơm của các loại rượu thoang thoảng trong đám đông, những chiếc máy chiếu 3D đã khuất bóng ở khu bình dân được đặt tứ tung khắp chốn trong đây.
Tiệc tùng linh đình, xa hoa trụy lạc.
Tất cả khách khứa đều diện lễ phục đẹp đẽ và sang trọng, cư xử lịch sự nho nhã như thể thế giới này vốn dĩ luôn thừa mứa tài nguyên, phồn hoa như chốn bồng lai, không hề tồn tại những khu ô nhiễm ở chốn rừng thiêng nước độc hay đám sinh vật nhiễm xạ nào cả.
Trước khi mọi người nâng ly đều sẽ nói “Xin tạ ơn Tháp Trắng”.
Ấy là tòa tháp che chở thành phố này, giữ lại chốn nương náu cuối cùng cho toàn nhân loại, là Vườn Địa Đàng duy nhất chốn nhân gian. Quầng sáng thiêng liêng của Tháp Trắng mãi mãi bao phủ một vùng rộng lớn, rửa sạch nhơ bẩn, bảo vệ niềm vinh quang của Đế quốc.
Chốn này không giống với những trạm gác xa xôi ngoài biên cương, nơi ai cũng có thể gặp rủi ro bị khu ô nhiễm nuốt chửng bất cứ lúc nào, sống giữa bốn bề nguy nan, trải đời ăn bữa nay lo bữa mai.
Chỉ cần ở gần Tháp Trắng thì thế giới vẫn an toàn, vẫn đáng tin, có thể tùy ý hưởng thụ và sống đời vô lo.
Tào Tuấn Dân dẫn hai lính gác băng qua đám đông. Dọc đường đi, lão luôn giơ ly rượu lên chào hỏi đám đồng nghiệp và cấp trên mà lão quen rồi cười tủm tỉm đãi bôi vài lời với họ.
- Lâu lắm rồi không thấy Nữ vương bệ hạ xuất hiện, thật mong có dịp được nghe lời thăm hỏi của bà.
- Hình như vừa phát hiện di tích thời đại cũ ở khu ô nhiễm số 5 thì phải, phu nhân Bá tước có vẻ hứng thú với mấy thứ trong ấy lắm.
Hàn huyên về mấy chủ đề kiểu ấy hiếm khi mắc sai lầm mà nghe lại có vẻ thân thiết.
Tào Tuấn Dân sinh ra trong một gia đình quý tộc nghèo, được thăng dần từ lính gác cấp thấp nhất tới Hiệu trưởng Học viện lính gác rồi đến cả Cục trưởng Cục an ninh.
Tuy giờ lão đã ngoài 50 nhưng vẫn giữ được vóc dáng cân đối, chẳng những toát ra khí chất đặc biệt của lính gác mà còn có phong thái nho nhã, ôn hòa và khí thế bất phàm nhờ giữ chức Hiệu trưởng nhiều năm liền, đã thế lão lại có thêm hai hộ vệ cao ráo điển trai theo sau nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhiều người cố ý bước đến bắt chuyện với lão.
Phu nhân Bá tước xách tà váy, dẫn đám phụ nữ đi ngang qua đây. Khuôn mặt bà ta khuất sau chiếc quạt lông, hàng mi dày khẽ liếc về phía này.
Tào Tuấn Dân lặng lẽ đặt ly rượu đang cầm xuống, mỉm cười xin lỗi mấy người đứng cạnh:
- Thứ cho tôi không tiếp các anh thêm, tôi nghĩ mình phải đi tuần tra xung quanh một lát, không thể để tiệc rượu của ngài Bá tước gặp bất cứ sơ sót nào được.
Nghe vậy, mọi người đều rối rít khen lão có tinh thần trách nhiệm cao, đồng thời tỏ ý thông cảm cho lão.
Suy cho cùng thì ai mà chẳng rõ chuyện nhờ có Bá tước James cất nhắc mà lão Cục trưởng Cục an ninh trước mặt họ mới ngồi được vào cái ghế hiện tại.
Sảnh tiệc chiếm một diện tích lớn, ngoài phòng khách còn có vườn hoa, các lối đi dạo, hồ nước và vô số phòng ngủ sang trọng. Dầu sao đêm hôm khuya khoắt, khi con người ta nốc đẫy rượu dưới ánh đèn hớp hồn thì chắc chắn sẽ phát sinh những chuyện ai cũng ngầm hiểu mà không tiện kể rõ.
Cục trưởng Cục an ninh là cấp dưới thân tín của Bá tước nên có cả phòng ngủ riêng tại đây.
Trong phòng kê một chiếc sô pha sang trọng, một chiếc giường êm ái, có cả tủ đồ và giá rượu.
Tào Tuấn Dân lựa hai ly rượu trên giá, cầm lên ngắm nghía.
Đàm Thụ thành thạo mở ngăn kéo, lấy vòng nhang được làm theo công thức bí mật ra, bỏ vào lư rồi đốt.
Một thứ mùi ngòn ngọt tức khắc tản ra khắp phòng.
Nghê Tễ đứng im trong phòng, lặng lẽ nhíu mày.
Anh là lính gác, cả ba bọn họ đều là lính gác. Các giác quan của lính gác rất nhạy bén, đặc biệt là khứu giác. Mùi nhang mới đốt từ mũi xộc thẳng vào tận sâu trong cơ thể, như thể đục rữa xương cốt và thần kinh khiến anh thấy vô cùng bức bối.
Đàm Thụ kéo anh ra khỏi phòng ngủ, đứng gác ngoài cửa.
Hắn nháy mắt với anh, tỏ vẻ sớm muộn gì anh cũng quen với chuyện này thôi.
Chẳng bao lâu sau, phu nhân Bá tước cao quý lấy quạt lông che mặt, một mình khoan thai đi tới.
Đàm Thụ vội cúi rạp người mở cửa cho bà ta.
Phu nhân Bá tước không nói gì, cũng chẳng buồn nhìn hắn mà đi ngay vào phòng.
Đàm Thụ đóng cửa lại, vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, đứng yên ngoài cửa hồi lâu. Đến khi biết chắc người trong phòng không sai bảo gì mình, hắn mới đứng thẳng người dậy, thở hắt ra một hơi rồi kéo Nghê Tễ tới góc bếp nhỏ xây cạnh lối ra vào để nghỉ ngơi.
- Nghê Tễ à, cậu đừng có căng thẳng thế, thả lỏng chút đi nào.
Đàm Thụ đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất ở khu nghỉ, gác hai chân lên bàn, nói tiếp:
- Cậu trông cậu kìa, sao mà cứ đứng thẳng đứ thế, ở đây người ta không ưa cái kiểu nhà binh ấy đâu.
Nếu muốn đời nở hoa chốn này thì điều quan trọng nhất là phải biết luồn cúi, biết lo liệu chu toàn hết thảy mọi chuyện cho cấp trên trực tiếp của mình như hắn vậy.
- Bây giờ cậu phải nghe tớ, tớ sẽ từ từ dạy cậu, dù gì hồi xưa bọn mình cũng là bạn thân mà.
Hắn thấy Nghê Tễ buồn cười không tả nổi. Cái gã này trông vẫn giống y một thằng lính gác biên giới, lúc nào cũng đứng thẳng đứ, chắp đôi tay đeo găng đen trước người, toàn thân căng như dây đàn.
- Chuyện này chẳng có gì ghê gớm cả, phải nói là quá sức bình thường trong giới này luôn ấy chứ. Ngài Bá tước cũng có nhân tình, thay vì bảo thầy được Bá tước nâng đỡ chẳng thà nói thầy bám váy phu nhân leo lên sẽ đúng hơn.
- Giờ bọn mình có thể uống trà và nghỉ xả hơi một chút, thậm chí đánh một giấc cũng được.
Đàm Thụ mỉm cười, hất cằm về phía căn phòng ngủ với cánh cửa cách âm cực tốt đang đóng kín, cốt khoe với Nghê Tễ rằng hắn mới là kẻ thân tín hiểu rõ Tào Tuấn Dân nhất.
- Bọn họ còn ở trong đó lâu, dễ chừng phải một hai tiếng. Cậu biết váy phu nhân có bao nhiêu lớp không? Rồi lại còn phải thưởng thức mùi nhang nữa. À mà loại nhang kia tuyệt lắm nhé, chắc chắn cậu chưa ngửi bao giờ. Mùi thơm ấy khiến người ta ngất ngây, quên sạch phiền muộn, thấy thời gian trôi thoăn thoắt, có dịp cậu cũng nên ngửi thử đi cho biết.
Hắn ngồi trên ghế, bắt tréo chân, nhìn xoáy vào Nghê Tễ khi thốt ra mấy câu trên.
Nghe hắn nói xong, quả nhiên Nghê Tễ nhúc nhích. Anh tới bên bàn trà, cầm tách trà mạ vàng lên bằng đôi tay đeo găng đen, nghiêm túc pha một ly hồng trà, còn thêm cả sữa và đường rồi đưa cho Đàm Thụ.
Ái chà, cái thằng này vừa bị đánh gãy xương đã bò đến là nhanh! – Đàm Thụ nghĩ bụng.
Khi xưa chỉ có hắn lẽo đẽo theo sau nịnh bợ Nghê Tễ, bưng trà rót nước cho anh chứ đời nào dám mơ sẽ có ngày mình được Nghê Tễ ngoan ngoãn pha trà dâng cho.
Đàm Thụ ngồi đó, nhìn chằm chằm tách hồng trà trước mặt.
Đôi tay đeo găng đen với những ngón thuôn dài cầm chắc tách trà bằng sứ đẹp đẽ dễ vỡ kia, hèn mọn chờ hắn đưa tay nhận lấy.
Hắn nhận tách trà với vẻ hài lòng, chầm chậm nhấp một hớp.
Hương trà thơm dịu, có chút đắng lẫn trong vị ngọt chủ đạo.
Trong tách, mặt nước trà nổi ít váng sữa trắng phản chiếu khuôn mặt của cả Đàm Thụ và Nghê Tễ.
Trong làn khói lờ mờ bốc lên từ tách hồng trà, Đàm Thụ bất giác nhớ lại hồi còn đi học với hình ảnh Nghê Tễ thời trai trẻ bám đôi tay đeo găng đen vào tường gạch, lấy đà, bật lên bức tường Học viện lính gác cao ngất.
Vị chiến thần bất tuân thói thường ấy ngồi trên bờ tường, cúi xuống nhìn hắn, toét môi cười hối:
- Nhanh lên chứ Đàm Thụ, rốt cuộc cậu có đi không hả?
Khi đó, Nghê Tễ ấy à, luôn là vầng trăng sáng trên bầu trời mà hắn không thể với tới.
Chỉ cần anh muốn thì chuyện gì cũng dám làm. Anh dám vi phạm nội quy nhà trường để tẩn thằng khốn định quấy rối cô bạn trong trường một trận. Anh dám cãi lệnh thầy để cứu một người bạn bị thương trên chiến trường, thậm chí anh còn chẳng sợ thầy hiệu trưởng.
Cá tính đó đã biến anh thành huyền thoại trong lòng tất cả học sinh.
Có lẽ vì hồng trà ấm áp nên Đàm Thụ dần thấy buồn ngủ, hai mí mắt cứ díu lại với nhau, mở kiểu gì cũng không ra.
Trong lúc mơ màng, hắn thấy một đôi găng đen đón lấy chiếc tách trong tay mình, đoạn nhẹ nhàng cầm chiếc tách sang trọng dễ vỡ kia tới trước bồn rửa.
Liệu thằng ranh này có giở trò gì như hồi xưa không nhỉ?
Trước khi rơi vào hôn mê, chẳng hiểu sao ý nghĩ ấy lại lóe lên trong đầu Đàm Thụ.