| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Thật… Thật là quá đáng.
Trong biển sâu, thể tinh thần nửa người nửa cá nhắm mắt lại, dùng tay bịt chặt miệng, để mặc cả người chìm xuống.
Chiếc đuôi lộ xương vô thức run rẩy giữa đám bọt nước trôi nổi.
Dưới đáy biển, rặng san hô và tảo khổng lồ thi nhau dang tay đỡ lấy Nghê Tễ. Chúng an ủi anh, giấu anh vào một góc khuất an toàn.
Vừa rồi anh mới giết một kẻ thù, và tự tay bóp chết một sinh linh vô tội từng chịu nhiều đau khổ.
Biến căn phòng xa hoa kia thành chốn hỗn loạn đẫm máu.
Đến nay, người anh vẫn bừng bừng sát khí và trái tim vẫn nhuốm máu.
Ấy thế mà thoắt cái toàn thân anh đã rủn hết ra.
“Mình thực sự phải giết cô hướng đạo này!”
Nhưng câu nói của anh chẳng vương chút tức giận nào, khẽ khàng đến mức khó nghe thấy.
Nếu anh không bịt chặt miệng thì câu nói ấy đã bị đám xúc tu nghe thấy, thậm chí nếu liếm thử chúng sẽ phán rằng câu này ngọt đáo để.
Cô mới quá đáng làm sao, chẳng những gỡ khăn trùm đầu của anh, lột vớ anh, mà còn bò lung tung và quấn lấy anh từ mọi hướng.
Nghê Tễ cảm thấy thật nhục nhã. Một người lính còn chưa rời khỏi chiến trường đã bị người ta cuốn lấy dọc đường, thoăn thoắt lột sạch áo giáp và vũ khí, từ một con thú dữ xông pha trận mạc biến thành con cá bày trên bàn ăn.
Thể tinh thần của anh – người bạn đồng hành luôn trung thành của anh - nay đã đánh rơi liêm sỉ đâu mất.
Chẳng những nó rên lên đầy thoải mái mà còn toan vùng thoát khỏi sự kiểm soát của Nghê Tễ, bơi lên mặt biển, chiều theo bọn ranh đang tra tấn chủ nó.
Nhưng đúng là... dễ chịu quá đi mất.
Sau khi bị bọn ranh kỳ quái ướt át đó chạm vào, chẳng hiểu sao anh lại thấy thần kinh vốn đang căng thẳng tột độ thả lỏng hẳn.
Toàn bộ thể tinh thần như ngâm trong bể nước ấm.
Sợi dây đàn vẫn luôn căng chặt bấy lâu nay lỏng ra, cơn đau luôn cắn xé xương tủy giảm bớt, từng mảng cặn bã tích tụ dưới đáy biển bắt đầu tan biến.
Đây là hướng đạo ư?
Hóa ra hướng đạo là giống loài như thế sao?
Chả trách ai cũng khao khát có được một hướng đạo.
Nghê Tễ hiếm khi tiếp xúc với hướng đạo. Anh cực kỳ không thích bị những kẻ xa lạ yếu đuối kia chạm vào thế giới tinh thần của mình. Lúc còn ở Học viện lính gác, chỉ là duy nhất một lần là trong một tiết khai thông nhưng hướng đạo chịu trách nhiệm khai thông cho anh chưa kịp làm gì thì đã sợ đến mức ngất xỉu khi bước vào thế giới tinh thần của anh vốn là vùng biển mênh mông và suýt thì gặp chuyện không may.
Từ đó về sau, anh không tiếp xúc với hướng đạo nữa.
Ở biên giới phía Bắc lại càng không có hướng đạo nào chịu tới một nơi đói rét như vậy.
Dù đám lính gác trong đồn biên phòng sắp sửa hóa điên thì cũng chỉ còn cách đưa về thủ đô chữa trị. Nếu họ ráng sống được đến thủ đô thì mới có thể đến những phòng tư vấn đắt đỏ để được hướng đạo khai thông tâm lý, loại bỏ hết cảm xúc tiêu cực tồn đọng trong thế giới tinh thần.
Trên thực tế, vì hầu hết lính gác cấp thấp đều không thể chi trả chi phí đắt đỏ của phòng tư vấn nên chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân từ từ mất khống chế, biến thành một con quái vật.
Còn chuyện tìm được một hướng đạo để làm bạn đời thì thôi đừng mơ là hơn.
Cho tới nay, Nghê Tễ cũng giống như đám anh em và binh lính của mình, đều dùng chất hướng đạo do đế quốc phát để cố gắng khống chế sự rối loạn tinh thần.
Trước giờ anh chưa từng bước chân vào phòng tư vấn và được một hướng đạo chân chính chữa trị bao giờ.
Mọi hướng đạo đều như thế này sao?
Nghê Tễ cắn răng cố gắng chịu đựng.
Có một xúc tu vẫn luôn xoa đầu anh, vò rối tóc anh, cố gắng truyền suy nghĩ của nó cho anh từ nơi đó.
“Này, cậu thả lỏng chút đi.”
“Đừng gắng gượng nữa, gồng dữ vậy thế làm gì!”
“Trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm, kiểu kiệt quệ luôn ấy.”
Đó không phải là những câu mạch lạc mà chỉ là vài suy nghĩ vụn vặt phát ra từ phần chóp thể tinh thần.
Lúc nó xoa đầu Nghê Tễ, nhiều khi sẽ khuyên nhủ anh, lâu lâu mấy suy nghĩ đó sẽ truyền vào não anh.
Những ý nghĩ ngây ngô, ấu trĩ ấy không hề thông qua não của chủ nó.
Đám xúc tu ấy có khả năng đọc vị người khác một cách bẩm sinh, chúng nhạy bén nhận ra những đau đớn và mệt mỏi được giấu kín.
Giống như đứa bé có tâm hồn chưa bị vấy bẩn cố tặng que kẹo cho tên sát thủ nguy hiểm đang bị thương hòng an ủi hắn.
“Không, tôi không thể làm thế. Tôi không có tư cách.”
Nghê Tễ âm thầm đáp lại nó.
“Ơ, cậu có thể thật mà, cậu nên nghỉ ngơi một lát mới phải.”
Dường như nghe thấy tiếng lòng của anh, giọng nói kia nhanh chóng trả lời.
“Có phải cậu ta vừa lên tiếng không?”
“Lần này tao chắc chắn là mình nghe thấy.”
“Hơi đắng à nha, giống thứ tên cà phê ấy.”
“Ôi trời, đây là con người.”
“Lính gác? Cá voi? Là con cá tụi mình từng sờ phải không?”
Đám xúc tu nhao nhao ngỏng hết đầu lên như vừa chịu cú sốc lớn.
Nghê Tễ nhắm hờ mắt, anh đã hết giả vờ nổi rồi.
Anh lại thua cô hướng đạo này lần nữa.
Lần này thua còn khốn đốn và toàm diện hơn cả lần đầu.
Anh giơ tay kéo đám xúc đang sốc điếng hồn ra khỏi người mình, cầm lấy khăn trùm đầu và vớ, cố mãi mới mặc vào được vì người cứ nhũn hết ra.
Sau khi im lặng quấn tóc và đeo vớ xong, anh trầm mặc lau sạch dấu vết dính trên mặt đất rồi chẳng coi ai ra gì, mím môi bò như điên về phía trước.
Kệ xác đi, chẳng sao hết, đến cả chết còn không sợ thì sao phải sợ mất mặt chứ?
Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu anh mất hết thể diện trước mặt người nọ.
Đám xúc tu bị lính gác thình lình sống lại dọa hoảng hồn.
Vô số bộ não không kịp nghĩ ngợi gì, ngơ ngác dạt hết sang hai bên, nhường đường cho con cá đang im thin thít, cúi gằm mặt bò đi kia.
Cùng lúc đó, Lâm Uyển vừa bị nhấn chìm trong vô số cảm xúc dâng trào bất thình lình của đám xúc tu á lên một tiếng và đứng phắt dậy.
Có người đang núp trong ống thông gió trên đầu cô – một lính gác bị thương thể tinh thần.
Lại còn là người cô biết nữa.
Lâm Uyển ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
Hình như đám xúc tu đã làm chuyện gì khó lường thì phải.
Vì nói chuyện với Giang Dương Sóc mà cô đã bị phân tâm, không thể tập trung kiểm soát chúng nó, để chúng làm những chuyện không mấy lễ phép.
Mặt Giang Dương Sóc đen kịt lại khi thấy Lâm Uyển tự dưng đứng bật dậy, cõi lòng hắn trào dâng nỗi nhục nhã và giận dữ.
Trong hương hoa thơm ngát, hai người lại ở trong góc kín nên hắn mới lấy hết can đảm giãi bày tâm tình với cô, ấy thế mà cô lại phân tâm, tự dưng đứng dậy ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
“Có lẽ trong lòng em ấy thực sự không có mình.” Giang Dương Sóc chua chát nghĩ.
“Có lẽ em ấy chẳng hề nếm trải mùi vị buồn bã thao thức sau khi chia tay.”
“Chỉ có mỗi mình mình chẳng đêm nào ngon giấc, ngày nào cũng nhớ em ấy.”
Lúc hắn nghe tin Lâm Uyển xin được điều tới biên giới, thâm tâm hắn trào dâng nỗi vui mừng.
Dù ngày xưa hướng đạo của hắn dửng dưng ngạo mạn ra sao thì chung quy cô vẫn quan tâm hắn.
Sau khi chia tay, cô đã đau lòng và nổi cơn ghen, thậm chí vì tránh mặt hắn mà còn làm chuyện ngu xuẩn như dấn thân vào chốn nguy hiểm.
Có nhiều đêm, Giang Dương Sóc lặng lẽ bật cười. Niềm vui thầm kín ấy vừa đáng buồn vừa đáng thương nên hắn không sao kể với người khác được.
Hắn thầm thấy hơi áy náy, bởi hắn biết một hướng đạo bị hủy hôn như Lâm Uyển sẽ phải chịu biết bao điều tiếng, khó mà sống yên ổn trong giới này.
Hắn định tối nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lâm Uyển khi cả hai đều bình tĩnh để hai năm rõ mười. Thậm chí hắn còn muốn nói với Lâm Uyển rằng hắn và cô nàng kia chẳng có gì với nhau. Nếu Lâm Uyển sống ấm ức nhường ấy, gian nan nhường ấy thì cũng không phải là hai người không thể quay lại với nhau.
Tuy hai bên đã hủy hôn nhưng chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể quay lại.
Dù sao Lâm Uyển cũng là kẻ thân cô thế cô, đâu còn ai để dựa dẫm ngoài hắn.
Nhưng giờ hắn chợt nhận ra Lâm Uyển không hề có trái tim.
Cô chưa từng có những cảm xúc như tủi thân, đố kỵ, hay buồn khổ.
Giống như cái hôm Lâm Uyển vô tình bắt gặp hắn nắm tay một hướng đạo khác. Rõ ràng là vợ chưa cưới song cô không hề do dự hay lưu luyến chút nào mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn một lúc, rồi lập tức tháo chiếc nhẫn đính hôn của hai người ra với vẻ ghét bỏ, vứt luôn xuống cống.
Quyết tuyệt mà bình tĩnh, chẳng chút chần chờ, thậm chí còn chẳng chất vấn hay chửi bới câu nào.
Như thể cô gấp gáp trút bỏ gánh nặng, thoát khỏi thứ mà mình hằng chán ghét.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn như vậy mà cô đã buông tay hắn rồi sao? Đến cả nói chuyện với mình cũng không tập trung nổi?
Đột nhiên Giang Dương Sóc thấy ngực tức nghẹn, nhói buốt như bị kim châm. Hắn lờ mờ nhận ra có điều gì đó không thể cứu vãn đã xảy ra.
Thà rằng Lâm Uyển mắng chửi hắn, kể cả đánh hắn cũng tốt hơn là thờ ơ và lơ đãng như vậy, thế chẳng khác gì coi hắn là người lạ.
Giang Dương Sóc túm lấy cổ tay Lâm Uyển, nghiến răng hỏi gằn từng chữ:
- Lâm Uyển, em không có trái tim sao?
Cổ tay cô rất nhỏ, trắng như tuyết, bị một lính gác như hắn nắm gọn trong tay, nếu bóp mạnh một cái chắc sẽ gãy ngay, chẳng tài nào giãy ra nổi.
Trong đêm tối ngập men rượu, một lính gác muốn làm gì đó hướng đạo ở gần mình là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Uyển đứng trong bóng tối, ngước lên nhìn hắn. Cô mặc bộ váy đen, ánh mặt lạnh lùng, sau lưng là hồ hoa súng thơm nức.
Khác hẳn với thiếu nữ mặc váy trắng đứng dưới ánh mặt trời trong biển hoa thuở hai người mới gặp.
Giang Dương Sóc cảm thấy có lẽ đây mới là Lâm Uyển thực sự, bí ẩn và lập dị, quyến rũ và đáng sợ.
Có thứ kỳ quái gì đó mà hắn không rõ động đậy dưới làn váy màu khói của cô.
Trong màn đêm mịt mùng, những thứ ấy bắt đầu tụ tập với nhau.
Chúng chuyển động với vẻ bất mãn, hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Giang Dương Sóc.
Đó là thể tinh thần độc đáo chỉ Lâm Uyển mới có.
Giang Dương Sóc thầm run rẩy, bàn tay đang giữ Lâm Uyển bất giác túa mồ hôi.
Hắn không nói cho bất cứ ai biết rằng trước nay hắn luôn thấy hơi sợ Lâm Uyển.
Đây là bí mật mà tới tận bây giờ, hắn cũng không dám thừa nhận.
Thân là lính gác mà lại sợ người bạn đời của mình đúng là chuyện vô cùng đáng xấu hổ.
Hắn không dám kể với ai, thậm chí là Lâm Uyển biết rằng mỗi lần cô giúp hắn khai thông tâm lý, hắn đều sợ rủn cả chân.
Thể tinh thần của Lâm Uyển rất khổng lồ và đáng sợ, dù hai người đã quen biết nhiều năm nhưng hắn chưa từng nhìn thấy toàn bộ cơ thể nó.
Lần nào thứ khổng lồ và đáng sợ như quái vật kia cũng thình lình xuất hiện trước cửa, hấp tấp mở cửa, thò một xúc tu vào khua khoắng như thể quét rác, dọn sạch trơn rác rưởi trong nhà, thế là chuyện khai thông tâm lý lỗ mãng, dữ dội, hiệu suất cao, đầy tính công kích gần như kết thúc trong nháy mắt.
Sau đó thể tinh thần của hướng đạo nghênh ngang rời khỏi đó một cách lạnh lùng, bỏ lại một mình lính gác đang run rẩy vì sợ hãi ở đó.
Thậm chí bọn họ chỉ tiếp xúc với nhau ở tầng ý thức ngoài cùng, có tác dụng chữa lành tâm lý chứ chưa hề tiếp xúc sâu hơn.
Vấn đề không nằm ở hắn.
Mỗi lần đến phiên trực của Lâm Uyển ở phòng tư vấn là số lính gác tới xin giúp đỡ luôn ít đến thảm thương.
Đám lính gác bất đắc dĩ đành phải nhờ Lâm Uyển điều trị thì đều vịn tường đi ra trong trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Nhưng hỏi họ thì họ chỉ lắc đầu ngơ ngác đáp:
- Khủng quá, thậm chí tôi chưa kịp trông thấy thể tinh thần của cô ta thì đã xong.
- Tóm lại là cực kỳ khó tả, ấn tượng khó phai.
- Việc khai thông tâm lý của cô ta giống y như lời đồn, hiệu suất cực cao. Bây giờ thế giới tinh thần của tôi vô cùng sạch sẽ, chẳng còn chút u ám cặn bã nào. Nhưng mà cô ta mạnh quá, dọa tôi sợ nhũn cả chân.
Không phải hắn có vấn đề, Giang Dương Sóc nghĩ, chẳng lính gác nào ưa một người bạn đời mạnh mẽ như thế.
Hắn chỉ bất cẩn mắc một lỗi nhỏ là bị một cô gái nhu mì dụ dỗ thôi mà.
Cô nàng dịu ngoan kia luôn nhìn hắn với cặp mắt ngưỡng mộ, trong mắt và trong lòng chỉ có mình hắn.
Thể tinh thần của cô ta là một con thỏ trắng yếu đuối hiền hòa thích rúc trong lòng hắn, khiến hắn nhất thời không làm chủ được bản thân.
Đó chỉ là một sai lầm thôi Uyển ơi!
Lâm Uyển rút tay ra khỏi bàn tay đã buông lỏng của Giang Dương Sóc.
Vào lúc hai người da kề da, cô hầu như đọc được toàn bộ tâm tư tình cảm của Giang Dương Sóc.
Cô đột nhiên thấy hơi chán ngán, nhưng rồi lại thấy nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.
- Hình như anh nhớ nhầm rồi.
Lâm Uyển xoa cổ tay bị siết đỏ của mình, nói tiếp:
- Người làm sai không phải là tôi, nên người đáng bị chỉ trích cũng không nên là tôi.
- Tuy nhiều người trách tôi sai, trách tôi làm chưa tốt và chỉ trích tôi, thương hại tôi nhưng tôi lại thấy người sai là bọn họ mới đúng, chứ tôi chẳng làm gì sai cả.
Cô xách tà váy đen như làn khói lên, đứng dậy đi khỏi đó, để lại một câu nhẹ tênh tan biến trong bốn bề đêm khuya lạnh lẽo.
Giang Dương Sóc há miệng toan gọi cô nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, kêu không thành tiếng.
Những thứ lờ mờ kia cũng theo sát bước chân Lâm Uyển, cả đám ngoái đầu lại nhìn hắn đầy khinh bỉ và căm ghét.
Giang Dương Sóc chợt có cảm giác là ngay thời khắc này, mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá và to lớn.
Mà đáng lẽ hắn nên quý trọng.
Bây giờ hẳn đã ngoài tầm tay với.
...
Đàm Thụ bị tiếng bước chân hỗn loạn đánh thức, hắn choàng tỉnh khỏi giấc mơ hỗn loạn.
Hắn thấy Nghê Tễ vẫn ăn bận nghiêm chỉnh như trước khi mình ngủ, nhưng đã tháo đôi găng tay đen đặt qua một bên, đang đứng rửa tay trước bồn nước.
- Lạ thật, sao tớ lại ngủ quên nhỉ?
Hắn ngơ ngác lắc đầu rồi hỏi:
- Tớ đã ngủ bao lâu thế? Hình như bên ngoài rất ồn ào.
- Mới được một lúc thôi.
Nghê Tễ lau khô tay, đeo găng tay vào, nở một nụ cười với hắn, bảo:
- Hình như ngoài kia xảy ra chuyện gì thì phải, tớ đang định gọi cậu dậy đây.
Đàm Thụ biết kể từ khi dùng mấy loại nhang kia cùng thầy thì sức khỏe của hắn không tốt như trước nữa, cứ thư giãn là rất dễ buồn ngủ, ngay cả vào ban ngày.
Hắn chợt cảm thấy lúc này Nghê Tễ trông có vẻ khang khác.
Như là đã thả lỏng hơn trước một chút.
Đúng, là thả lỏng. Kể từ khi về đây, Nghê Tễ giống như cây cung căng đến cực điểm, khiến người ta luôn cảm thấy u ám.
Ấy vậy mà bây giờ anh lại còn cười với hắn cơ đấy.
Mặt và tóc Nghê Tễ hơi ướt, hình như mới gội qua. Tóc đã được chải gọn, có vài sợi rủ xuống trán khiến cả khuôn mặt trông hiền hẳn, gò má còn phơn phớt hồng.
“Chẳng lẽ cậu ta vừa gặp chuyện tốt lành gì à?” Đàm Thụ lấy làm thắc mắc.
Ngay lúc này, chuông báo động réo vang. Hàng loạt vệ binh của dinh Bá tước vội vã chạy dọc hành lang.
Tào Tuấn Dân ăn mặc xộc xệch mở cửa, ló đầu ra, nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì thế hả?
Đàm Thụ hơi căng thẳng, tất nhiên hắn không thể nói mình mới ngủ dậy nên chẳng biết gì được.
Không biết Nghê Tễ có thừa cơ này ngáng chân hắn không nữa.
- Nghe nói có một vụ giết người ở đâu đó, em vừa hỏi một lính gác đi ngang qua đây nhưng cậu ta không chịu nói.
Đúng lúc này, Nghê Tễ từ đằng sau bước tới, mở miệng giải thích:
- Bọn em đang định ra ngoài hỏi thăm thì thầy tỉnh ạ.
Hai chữ “bọn em” đã gộp cả Đàm Thụ vào, nhẹ nhàng che đậy hành vi lười biếng khi đứng gác của hắn.
Đàm Thụ nhìn Nghê Tễ với vẻ biết ơn.
“Cái thằng này thay đổi rồi, bây giờ nó cư xử khôn khéo thế không biết!”
Phu nhân Bá tước cũng đi ra, liếc Tào Tuấn Dân với ý trách cứ rồi vừa sửa sang tóc tai, vừa vội vàng rời khỏi đó.
Tào Tuấn Dân dẫn Đàm Thụ và Nghê Tễ tới sảnh lớn, dọc đường đâu đâu cũng thấy lính gác chạy loạn.
Đàm Thụ chặn một gã cấp dưới trong Cục an ninh lại dò hỏi tình hình.
Mặt gã lính gác nọ hiện vẻ hoảng hốt, báo cho họ biết:
- Không hay rồi thưa Cục trưởng. Ngài Bá tước, ngài Bá tước James vừa bị ám sát trong phòng ngủ.
- Cậu bảo gì cơ?
Tào Tuấn Dân chết trân, tức giận trợn tròn mắt, túm lấy cổ áo gã kia.
- Thật, thật đấy Cục trưởng. Nghe nói hiện trường đáng sợ lắm, khuôn mặt ngài ấy đã bị biến dạng hoàn toàn.
Gã lính gác nuốt nước miếng, kể tiếp:
- Đúng lúc Cận vệ trưởng của Tháp Trắng cũng có mặt ở đây nên ngài ấy đã phong tỏa hiện trường và ra lệnh cho chúng ta phải tập hợp tại sảnh lớn ngay. Ai cũng không được phép rời khỏi đây, ngay cả người của Cục an ninh chúng ta cũng nằm trong diện tình nghi.
Tào Tuấn Dân buông tay ra, cho gã lính gác đang hoảng loạn kia đi.
Lão đứng sững tại chỗ, mặt đanh lại lúc xanh lúc trắng, với lão mà nói thì tin này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang.
Mấy năm nay lão có thể leo nhanh như vậy là nhờ phu nhân Bá tước giúp lão dựa dẫm Bá tước.
Vì thế suốt bao năm, lão luôn nín nhịn khom lưng uốn gối liếm bàn chân thối của cặp vợ chồng này và làm vô số chuyện cả trong tối lẫn ngoài sáng cho họ.
Ai ngờ cây cao bóng cả lại bật gốc đổ trong một đêm khiến bao công sức của lão đổ hết xuống sông xuống biển.
Không, giờ không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, việc cần làm đầu tiên là giải quyết vấn đề trước mắt.
Tào Tuấn Dân đảo ánh mắt âm u qua lại giữa Đàm Thụ và Nghê Tễ, rồi dán mắt vào Nghê Tễ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lão đã mỉm cười, quay về làm thầy hiệu trưởng nho nhã hiền hoà, luôn bình tĩnh trước mọi biến cố.
Lão dặn:
- Lát nữa sẽ có người tra hỏi vừa rồi chúng ta ở đâu. Tễ này, em nghĩ mình nên khai gì?
- Thầy nghỉ trưa trong phòng, em và Đàm Thụ luôn ở cạnh thầy không rời một bước.
Nghê Tễ đáp.
- Tốt lắm, ba chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau.
Tào Tuấn Dân cười tủm tỉm vỗ vai Nghê Tễ khen:
- Tễ à, em tiến bộ thật rồi, thế này tốt lắm!