| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, bình luận của mấy bà chính là liều thuốc tráng… âm bổ thận, tăng cường sinh lực phái… chăm chỉ edit của tuiiii 🙆♀️
_________________
Gần cửa ra có rất nhiều mây.
Những đám mây ở đây đều trắng xóa, trắng tựa kem tươi mới nặn trông khác hẳn thế giới bên ngoài.
Ở thế giới thực, mây trời có màu tím và xanh lá cây và, chưa có ai từng nhìn thấy mây trắng cả.
Ánh nắng màu cam rọi xuống những đám mây đó làm chúng thoạt trông như phần chóp kem tươi rưới đầy siro vàng.
Cánh cửa hình chữ nhật kia lặng lẽ mở ra giữa rặng mây đẫm siro vàng.
Nếu không phải vừa kinh qua một đợt tập kích khủng khiếp kéo dài đằng đẵng thì họ đã tưởng mình lạc vào thế giới cổ tích.
Đám quái vật đầu người gần như bị cắt đuôi sạch sẽ, chỉ còn một vài con tụt mãi phía đằng sau. Con cá voi sát thủ có thân hình khổng lồ thỉnh thoảng lại lượn ngang và kêu lên mấy tiếng vỗ yên lòng người.
- Cô châm hộ tôi điếu thuốc được không?
Nicole nghe thấy có người hỏi mình, là nữ lính gác thắt bím tóc nhảy vào phi thuyền đầu tiên.
Cô ta buông thõng tay, ngồi dựa lưng vào tường. Phần thân trên quấn đầy băng gạc trắng đã nhuộm đỏ màu máu.
Chẳng biết cô ta móc đâu ra được bao thuốc nhăn nhúm, nhét một điếu vào miệng. Bàn tay duy nhất còn cử động được cứ run rẩy mãi, đến mức chẳng còn sức quẹt diêm châm lửa.
Thư Cảnh Đồng đã bị lâm vào hôn mê vì sử dụng tinh thần lực quá mức, được cô ta đặt nằm giữa người mình và góc tường để che chở.
Nicole cố sáp lại gần, cầm que diêm trong tay lính gác.
“Thuốc lá” mà đám lính gác nhắc đến không phải loại thuốc người bình thường hay hút. Đó là một loại thuốc an thần được làm từ cỏ khô tẩm hormone hướng đạo nhân tạo pha loãng.
Thứ thuốc này có thể giảm bớt căng thẳng khi hoạt động tinh thần quá tải, tuy hiệu quả chẳng đáng là bao nhưng được cái nhanh và tiện, lại khó bị quá liều nên rất được đám lính gác tầng chót ưa chuộng.
Nicole quẹt mãi mới ra lửa. Nữ lính gác nhoài người sang, dùng đốm lửa trên tay cô ta châm thuốc.
- Cảm ơn nhé.
Nữ lính gác ngậm điếu thuốc, ngẩng lên nhìn cô ta nói.
- Còn... còn thuốc không?
Trong góc vọng ra tiếng hỏi yếu ớt, là người lính gác bị cụt cả hai chân kia.
Anh ta ngồi trong góc tối, đoạn chân dưới đầu gối đã cụt mất, người chi chít vết thương, đang xin đồng đội điếu thuốc.
Nữ lính gác vê điếu thuốc, dùng tàn thuốc của mình châm lửa rồi nhờ Nicole đưa cho anh ta.
Nicole mang thuốc sang cho người lính bị thương nặng kia rồi ngồi xuống cạnh anh ta, tựa người vào tường.
Người này bị thương rất nặng, mặt đã bợt ra như người chết, thậm chí không nhấc nổi tay nữa, chỉ ngậm điếu thuốc gục đầu ngồi đó.
Khắp phi thuyền đâu đâu cũng là người bị thương nặng. Nicole không biết rốt cuộc sẽ còn bao nhiêu người sống sót khi ra ngoài nữa.
Nhưng tinh thần lực của cô ta hầu như đã cạn sạch, giờ chẳng làm gì nổi, ngay cả quẹt que diêm cũng run hết tay, chỉ biết ngồi cạnh anh đồng đội bị thương nặng hàn huyên câu được câu chăng.
- Thuốc này có ngon không?
Nicole hỏi bọn họ.
- Cô sẽ không thích đâu.
Nữ lính gác ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào tường, nhìn bầu trời trên đầu, đáp bâng quơ:
- Nhưng với bọn tôi thì nó là thuốc cứu mạng đấy.
- Bao giờ về, hai người có thể tới phòng khai thông của đế quốc tìm tôi.
Nicole nói:
- Cuối tuần nào tôi cũng tới đó làm hai ngày rưỡi, đến lúc ấy tôi sẽ giúp hai người khai thông tinh thần.
Đám lính gác này còn trẻ thế mà hầu hết đều có thế giới tinh thần hư hao cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc chiến đấu, Nicole từng thâm nhập thế giới tinh thần của vài lính gác, phát hiện thế giới tinh thần của ai cũng chất đống mớ cảm xúc tiêu cực chẳng biết bao lâu rồi chưa được loại bỏ.
Đám cặn bã đó tích thành tảng cứng như đá, bám nhan nhản khắp nơi, từ từ ăn mòn thế giới tinh thần của các lính gác.
- Cảm ơn cô nhé, nhà tôi nghèo quá nên chưa đến phòng khai thông bao giờ cả.
Anh chàng cụt chân ngồi cạnh Nicole khẽ nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi được gặp hướng đạo đấy. Tôi không biết rằng hoá ra hướng đạo bọn cô là người dịu dàng thế.
Nicole và anh ta cùng ngồi dưới đất, ngẩng đầu ngắm bầu trời ngoài nóc nhà thủng, ngắm những áng mây xinh đẹp lững lờ trôi trên trời, và ngắm Lâm Uyển vẫn luôn canh giữ ở phía đuôi thuyền.
Thân hình gầy gò của cô đón gió đứng trên đỉnh thang, lẫn vào màn mây, đôi mắt luôn dõi nhìn mấy con méo cố dí theo ở đằng xa.
Cô và anh lính gác dũng mãnh kia vẫn miệt mài chiến đấu, cứ như thể không biết mệt là gì.
“Là hướng đạo chẳng có gì sai cả!” Nicole tự nhủ.
Cô ta còn nhớ vào năm mình phân hóa thành hướng đạo, người nhà lập tức thay đổi thái độ đối xử với cô ta.
Sau đó, bất kể Nicole cố gắng hay nổi loạn cỡ nào, sở hữu thể tinh thần xinh đẹp và to hơn hẳn các anh ra sao thì ở nhà vẫn luôn bị bố và hai anh trai phớt lờ như thể cô ta chỉ là một con thú cưng không quan trọng.
“Chỉ là hướng đạo thì lo mà học cắm hoa đi, đừng chõ mũi vào chuyện gia đình làm gì!”
Bọn họ thường xuyên nói vậy.
- Cô có anh chị em không?
Người lính gác bên cạnh chợt hỏi.
- Tôi có hai người anh, đều đáng ghét cả.
- Thế tốt mà, nhà tôi có năm anh chị em cả thảy, tôi là con cả.
Giọng lính gác nhẹ bẫng, cứ nhỏ dần đi:
- Đứa em gái nhỏ nhất của tôi mới lên hai, còn đi chưa vững. Tôi mà mất thì chẳng biết con bé có chết đói không nữa.
- Đừng gở miệng thế, anh cố chịu đựng một chút, chúng ta sắp ra ngoài rồi.
Nicole cổ vũ anh ta:
- Cửa ra đã ở ngay trước mặt.
Sau đó lính gác lại nói thêm câu gì đó nhưng Nicole không nghe rõ vì phi thuyền đã bay tới trước cánh cửa hình chữ nhật khổng lồ kia.
Trước ánh mắt chờ mong của mọi người, chiếc phi thuyền gắn tượng nữ thần bằng kim loại lao vào trong cái lỗ tối om kia.
Ngay sau đó, bầu trời bỗng sáng lòa, không còn là bức tranh sơn dầu vẽ cảnh hoàng hôn nữa.
Thay vào đó là một khung cảnh rõ nét và sáng sủa với đồng cỏ xanh biếc trải dài vô tận, sắc trời xanh thẳm và ánh nắng chứa chan.
Xung quanh là đồng cỏ xanh biếc xinh đẹp như trước khi họ bị lạc.
Giờ đây, khi quay lại thế giới thực thuộc về mình, tìm thấy đường sống từ chỗ chết, ngoi lên khỏi địa ngục, họ mới biết hóa ra cuộc sống thật tươi đẹp biết bao.
Trên phi thuyền, tất cả những người còn sống đều bật khóc vì vui sướng, ai còn sức nói đều reo hò ầm ĩ.
Mọi người đều ôm chầm lấy đồng đội trong tầm tay.
- Ra ngoài rồi, chúng ta ra ngoài rồi!
Nicole suýt nhảy cẫng lên, hớn hở báo cho người lính gác ngồi cạnh mình biết tin vui.
Nhưng anh ta không trả lời, chỉ gục đầu im lặng ngồi đó.
Giọng Nicole nghẹn lại.
- Này.
Cô ta dè dặt gọi tiếng nữa.
Nicole không nhìn rõ khuôn mặt đang cúi gằm của người lính trẻ khuất trong bóng râm, chỉ thấy điếu thuốc trên môi anh ta vẫn còn sáng lập loè.
Bàn tay lính gác buông thõng bên hông đang xòe ra, hai đồng đế quốc lăn xuống khỏi bàn tay đầy vết chai ấy.
Mỗi hai đồng, chỉ đủ mua một quả táo.
Nếu là ngày thường, một cô tiểu thư như Nicole mà trông thấy hai đồng đế quốc rơi dưới đất thì chắc chắn không đời nào chịu cúi xuống nhặt lên.
Nhưng lúc này đây, cô ta cắn môi, khom lưng, cẩn thận nhặt hai đồng đế quốc còn ấm hơi người kia lên, siết chặt trong lòng bàn tay, cố không để nước mắt mình rơi trên đó.
Bấy giờ trong đầu cô ta chợt văng vẳng lời dặn cuối cùng của người lính gác kia. Khi chỉ còn một bước nữa là đến cửa ra, anh ta đã dùng chút hơi tàn cuối cùng buông lời trăn trối:
- Chắc bọn họ sẽ không giao di vật cho người nhà tôi đâu.
- Phiền cô đưa ít tiền này cho em gái tôi nhé.
Chiếc phi thuyền rung lắc rồi đáp xuống vùng đất xanh biếc.
Một lúc lâu sau, đội cứu viện của Tháp Trắng mới thong thả tới nơi.
Người bị thương được đặt lên cáng đưa đi, xác lính gác nhiều đến mức đành phải chất đống lên xe tải.
Vài hướng đạo quấn khăn lông đứng ven đường không kìm nổi nước mắt.
Vốn dĩ hướng đạo là giống loài đa sầu đa cảm, giờ gặp phải chuyện bi thảm như vậy thì ai mà không đau buồn cho được.
Trong số những hướng đạo còn sống, chắc chỉ có mỗi Lâm Uyển chẳng thể hiện cảm xúc gì. Mặt cô vẫn dửng dưng như không, thậm chí còn có tâm trạng cầm khăn lông mà nhân viên y tế đưa để lau tay thật kỹ.
“Người đâu mà máu lạnh thế không biết! Cậu ta đúng là một đứa lập dị, đến lúc này rồi mà vẫn còn thờ ơ thế được, chẳng lẽ cậu ta không có trái tim sao?” Có người không kìm được mà chửi thầm.
Lau tay xong, Lâm Uyển lẳng lặng đi đến bên thi hài một lính gác, cúi xuống xé thứ gì đó trên người anh ta xuống. Đó là một cái xác bị cụt mất hai chân, đã không còn bất cứ dấu hiệu gì của sự sống nữa.
- Cậu mới xé gì thế?
Nicole bước tới hỏi cô.
Lâm Uyển xòe tay ra, lật tấm phù hiệu định danh của lính gác lên cho cô ta xem, ở đó có ghi họ tên và thông tin cá nhân của anh ta.
Khương Tiểu Hạc, nhóm máu B, địa chỉ nhà: Số 25 phố Đen quận 19. Người liên lạc khẩn cấp: Khương Dung (mẹ).
- Đưa cho tớ đi.
Nicole thoáng nghẹn ngào, cầm lấy tấm phù hiệu nhỏ từ tay Lâm Uyển, nắm chặt cùng hai đồng đế quốc kia, bảo:
- Tớ sẽ xử lý thỏa đáng.
Lúc nhận phù hiệu, cô ta vô tình chạm vào tay Lâm Uyển.
“Tay cậu ấy ấm thật!” Nicole nghĩ.
Cậu ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn mình nên mới cố ý giúp mình xé phù hiệu. Hóa ra danh tính lính gác được ghi ở đó.
Đám bạn học đều chê Lâm Uyển là đứa lạnh lùng kém thân thiện.
“Thật ra không phải thế.” Nicole nghĩ, “Cậu ấy rất tốt bụng và nhiệt tình, chẳng qua là không thích cười lắm thôi.”
Ở đằng xa, đội trưởng đội cứu viện đang đứng nói chuyện với thuyền trưởng phi thuyền.
Lúc kiểm kê nhân số, phát hiện chỉ có vài hướng đạo thiệt mạng còn đa số người chết là lính gác, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Đàm Thụ cũng đến đứng chung với họ, ba người mời nhau hút thuốc. Đó không phải là loại thuốc đểu mà đám lính gác nghèo hay hút, mà là loại hàng cao cấp có tẩm thêm hương liệu đắt đỏ.
Ba người bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn, an ủi nhau rằng chuyện này chỉ là sự cố bất khả kháng nên không ai phải chịu trách nhiệm cả, cũng có người bảo ít nhiều nhờ Đàm Thụ của Cục an ninh nhanh chóng phát hiện sự cố và cử lính gác tới cứu viện nên mới ngăn được việc một số lượng lớn hướng đạo thiệt mạng, hạn chế tổn thất xuống mức không đáng kể.
Tóm lại đây chẳng phải chuyện gì to tát, thậm chí khi nhắc tới chuyện gì đó bọn họ còn cười rúc rích nữa, cứ như thể số xác lính gác bê bết máu đang được chất dần lên xe chỉ là những thứ rẻ mạt, có thể mặc sức phung phí.
Nghê Tễ đứng xa xa mục kích hết thảy với cặp mắt lạnh.
Anh chẳng còn lạ gì cảnh này nữa vì đã phải chứng kiến vô số lần. Không ai buồn quan tâm những sinh mệnh trẻ vừa mất và di nguyện chưa hoàn thành lẫn người nhà phải chăm lo của họ.
Anh đã nhìn thấy những cảnh như thế quá nhiều lần, mà lần nào chúng cũng khiến mắt anh đau nhức, khiến lòng anh tức giận, cứ cảm thấy mình nên làm gì đó nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Cho đến khi anh thấy cô giữa đám đông.
Người con gái vừa rời khỏi chiến trường ấy lau tay xong bèn cúi xuống xé tấm phù hiệu định danh trên xác một lính gác đã hy sinh.
Sau đó cô và bạn mình cùng cúi đầu đọc thông tin ghi ở mặt sau phù hiệu.
Nghê Tễ biết hành động đó có ý nghĩa gì. Họ nhặt phù hiệu định danh để hoàn thành tâm nguyện mà người quá cố cậy nhờ trước lúc lâm chung.
Hành động của hai hướng đạo có lẽ là chút ấm áp duy nhất trong cảnh thu dọn chiến trường lạnh lẽo này.
Nghê Tễ rất muốn qua đó.
Anh muốn được đứng đối diện nói chuyện hẳn hoi với cô gái kia một lần.
Cảm ơn cô từng giúp mình, hỏi xem cô có bị thương không, hoặc yêu cầu cô nếu gặp lại thì đừng để đám xúc tu kia... Thôi, không nên đề cập đến chuyện ấy thì hơn.
Bây giờ anh đã hiểu vì sao lính gác lại mến mộ hướng đạo thế.
Nếu anh bỏ lỡ cơ hội hôm nay thì chẳng biết đến bao giờ mới có dịp gặp lại cô.
Không, tốt hơn hết là hướng đạo kia đừng dây vào một kẻ như anh.
Anh thấy cô gái có quả đầu như bị điện giật đứng cạnh Lâm Uyển chùi nước mắt. Tuy Lâm Uyển đứng im bên cạnh cô ta, nhưng một cái xúc tu lại ngoi lên khỏi mặt đất, khẽ vỗ vai an ủi cô bạn đang thút thít kia.
“Cô ấy thật dịu dàng.” Nghê Tễ thầm cảm thán.
Anh siết chặt nắm tay, xoay người rời khỏi đó.
Đâu đó loáng thoáng vọng tiếng kêu trầm thấp của cá voi sát thủ.
Tiếng kêu ấy nghe buồn như tiếng khóc, chẳng tình nguyện chút nào, thoắt cái đã bặt đi như bị ai đó bịt miệng.
Nghê Tễ quay người bước đi chẳng ngoảnh đầu lại, tiến về phía Đàm Thụ.
Về thế giới tanh tưởi mục rữa kia.
Thấy Nghê Tễ, Đàm Thụ nở nụ cười, châm thuốc cho anh, khen anh làm khá lắm. Anh bèn cúi đầu nhận điếu thuốc, đứng đó rít một hơi.
Vị hormone hướng đạo nhân tạo hoà với vị dầu mè nồng nặc lan khắp miệng anh, xộc thẳng lên não là hương vị và cảm giác rất nhiều người mê đắm.
Khẳn quá! Nghê Tễ nghĩ, chẳng muốn rít thêm hơi nào, hướng đạo thực sự không phải thế.
Hướng đạo thực sự...
Những ngón tay thuôn dài đang vân vê điếu thuốc chợt khựng lại.
Như thể cảm giác khác thường kia vẫn còn nguyên trên mu bàn tay anh.
Như thể có thứ ướt át đang bám trên đó, sẽ thình lình quất anh một cái, khiến nửa người anh tê dại.
Cảm giác ấy rất rõ ràng và khắc sâu.
Không thể gặp lại, nhưng cũng chẳng thể quên.
Anh đành chôn giấu tình cảm này xuống đáy biển sâu, để nó nằm lại đó mãi mãi.