Há miệng thở dốc, lại quên phát ra tiếng như thế nào, thật lâu sau mới hỏi, “… Lan U, vì cái gì?”
“Diêu, người trên giang hồ đều nói ngươi Hoa Đà tái thế, không biết ngươi đã nghe nói đến…’Độc mị’ chưa?” Không hỏi lại, ánh mắt vẫn ung dung nhìn Diêu Phong đã bị cơn đau sinh sản tra tấn đến nỗi chỉ còn hơi thở mỏng manh, bàn tay đặt lên cái bụng đang xao động của y cũng trở nên run rẩy. Đôi mắt ngập tràn đau đớn, cho dù cơn đau như xé rách muốn lấy mạng y, nhưng cũng chẳng thể sánh với nỗi thê lương nơi đáy lòng.
Diêu Phong cứng đờ, ngẩng đầu, ‘Độc mị’?! Sao y lại không biết chứ, năm đó độc y Minh Liên vì trả thù tình nhân phản bội, đã chế ra “Độc mị”. Làm sản huyệt khép chặt, làm thai chết trong bụng…
Không thể tin những lời mình vừa nghe được, “… Ngươi, sao ngươi có thể… Ư, a ——!”
“Sao ta có thể ư? Ngươi hỏi ta sao có thể à!!!” Lan U vẻ mặt vẻ lo lắng nhìn Diêu Phong, trong mắt là lửa giận cháy bừng bừng, “Vì cái gì ta không thể! Ta hận ngươi! Ta hận sao ngươi chưa chết đi!!!”
Diêu Phong mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn, trong đầu như sụp đổ, hắn mới vừa nói cái gì? Hắn nói hắn hận mình…
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì, ư ——” Bụng đau dữ dội khiến Diêu Phong không có thời gian suy nghĩ. Bụng dưới trướng lên hết cỡ, nhưng lối ra duy nhất đã bị ngăn chặn, thai nhi ở bên trong không ngừng tìm kiếm đường ra, dường như bụng sắp nổ tung. Lan U tươi cười dữ tợn trước mắt kia, chính là nam nhân muôn vàn sủng ái, luôn che chở cho y sao? Là nam nhân mà y đã liều mình để cứu mạng hắn? Cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm của nam nhân, dâng bản thân cho hắn, không tiếc nghịch thiên sản tử. Hiện giờ hắn lại nói, hắn hận y?
Phản ứng của Diêu Phong mặc dù cũng trong dự kiến của Lan U, nhưng hắn lại cảm thấy không đủ, muốn cho y thống khổ hơn nữa, muốn y thương tích đầy mình! “Ngươi cho là lúc trước vì sao lại đúng dịp như thế, ngươi bị người ám toán, mà ta lại trùng hợp đi qua? Ha hả, Diêu Phong, ngươi cũng không tránh khỏi có lúc khờ dại mà! Hết thảy đều là ta an bài… Nhưng cũng phải đa tạ ngươi phối hợp. Nếu không phải ngươi xuất sắc như vậy, thì sao ta có thể diễn được vở kịch hoàn mỹ này?” Xoa khuôn mặt Diêu Phong, nhẹ nhàng vuốt ve, như tình nhân thân mật.
“Chẳng qua… Ngươi cũng quả thật khiến ta ngoài ý muốn, ta không ngờ rằng, ngươi lại không tiếc võ công để cứu tính mạng ta. Ha hả, ít ra như vậy thì hai ta mới có được màn kịch vui vẻ này…” Tay Lan U từ từ lần xuống, vuốt ve từng tấc da thịt của y. Cái cổ duyên dáng, xương quai xanh tinh xảo, nhũ hoa hồng hồng trước ngực, sau đó là cái bụng to tròn, những vết rạn uốn lượn trên da bụng, phá hủy dáng người hoàn mỹ.
Diêu Phong hiện tại không biết là đau trong lòng hay đau trên cơ thể, y chỉ cảm thấy mình đã đau sắp chết trong mớ hỗn độn này. Ngọn lửa trong bụng như thiêu y cháy rụi, lại không ngừng va chạm xuống dưới, ngay cả sức để kêu đau y cũng không có nữa. Nỗi đau trong tim y đã quá lớn rồi.
“Ngươi, ngươi giết ta đi…”
“Giết ngươi? Hừ, dễ vậy à, sao ta có thể nhẫn tâm giết ngươi cho được?! Ta muốn ngươi còn sống, sống thật tốt, như vậy ta mới có thể tra tấn ngươi từng chút từng chút một. Bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi, đừng nóng lòng… Điều thú vị còn ở phía sau.” Cười nhạt rời khỏi thân thể Diêu Phong, ánh đèn mờ mịt khiến Diêu Phong không biết hắn đi đâu, rồi lại quay trở lại làm gì? Chỉ cảm thấy hắn tưới vào miệng mình một thứ chất lỏng, cuối cùng y không chống đỡ nổi mà ngất đi, rồi trong hoảng hốt nghe thấy hắn nói, ngươi phải sống thật khỏe mạnh