“Diêu, ngươi có nhìn thấy nỗi hối hận ngấm sâu trong xương tủy ta không? Ta sống, chỉ để chứng kiến lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua, lặp lại tưởng niệm về ngươi. A, ta yêu ngươi nhất định không nhiều như ngươi yêu ta, nên mới dám khinh suất thế này, mới có thể đứng trước mộ phần ngươi như lúc này đây, nhặt lại những mảnh vỡ trong dĩ vãng. Diêu, con của chúng ta đã một tuổi, đã biết gọi phụ thân… Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng nó thành người, không để nó bị bất cứ kẻ nào bắt nạt. Ta sẽ không để cho ngươi cô đơn quá lâu đâu… Chờ Huy nhi của chúng ta trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân như một nam tử hán, ta sẽ đi theo ngươi. Ngươi chờ ta một chút, có được không?”
Ngón tay thon dài vuốt ve cái tên khắc trên bia đá, giống như đang vuốt ve gò má Diêu Phong. Đôi mắt yêu dị ánh lên vẻ bi thương, nhưng không có lệ. Nỗi bi ai lớn đến mức chết tâm, ngay cái khoảnh khắc bàn tay Diêu Phong buông thõng xuống đó, thế giới của Lan U cũng như mất đi ánh mặt trời.
“Phụ thân… Phụ thân…” Đứa trẻ trong lòng hắn một thân cẩm y hoa phục, bộ dáng tinh xảo phấn điêu ngọc mài, giống hệt Diêu Phong.
“Huy nhi… Bảo bối của ta…” Dán mặt vào gò má non nớt của đứa trẻ, đau thương vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, “Ngủ ở nơi này, là cha của con, con phải nhớ, đó là người yêu thương con nhất trên đời.” Mặc dù trước khi Diêu Phong chết, y đã bắt Lan U phải thề, đời này kiếp này không được nói cho đứa bé biết rằng người sinh ra nó là một nam nhân.
“Diêu, ta lại lừa ngươi một lần nữa rồi… Khi nào đến địa phủ, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi chuộc lỗi. Gió nổi lên rồi, hôm khác ta lại đến với ngươi…” Ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, kéo áo choàng bọc kín thân thể nó, rồi đi thẳng về phía trước. Gió thu cuồn cuộn nổi lên, cuốn lá vàng khô rụng ngập trời, bóng dáng hiu quạnh của Lan U bước đi trong gió thổi càng thêm cô độc…
Nếu có kiếp sau, ta sẽ không để cho huyết hải thâm thù che mờ đôi mắt;
Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải dùng tất cả tình yêu để biến ngươi thành người hạnh phúc nhất thế gian;
Nếu có kiếp sau, Lan U sẽ không bao giờ phụ ngươi nữa…
Mười bốn năm sau…
Cấm địa sau núi, hàng năm phụ thân đều dẫn ta đến nơi này, nhưng năm nay chỉ có một mình ta. Trải qua mười mấy năm mưa gió bào mòn, mộ bia đã mất đi màu sắc ban đầu của nó, lại càng có thêm vẻ tàn phá của thế sự xoay vần. Mà bên cạnh nó, lại có một ngôi mộ mới.
Ta lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn cái tên khắc trên bia mộ, thật lâu… “Phụ thân, cha… Huy nhi tới thăm hai người. Hôm nay Huy nhi đã tròn mười lăm tuổi, phải rời khỏi hai vị phụ thân, đi tìm kiếm cuộc sống thuộc về mình. Huy nhi nhất định sẽ không để cho hai người thất vọng.” Ta chưa từng nhìn thấy cha, bởi ngay ngày sinh ra ta, cha đã vì khó sinh, mất máu nhiều mà chết. Phụ thân nói với ta rằng, ta lớn lên rất giống cha.
Nhưng ta cảm thấy không phải, mỗi lần phụ thân say rượu, đều ôm ta khóc rối tinh rối mù, cũng chỉ có khi đó, ta mới có thể cảm giác được phụ thân rõ ràng tồn tại. Phụ thân cứ một lần lại một lần gọi, Diêu, Diêu… Nhìn ta, sau đó đột nhiên nói, không phải, ngươi không phải y… Rồi lại một mình lặng im rơi lệ, cho đến tận bình minh.
Từ khi ta hiểu chuyện, cứ cuối mùa thu hàng năm, phụ thân đều sẽ có vài ngày không thấy bóng dáng. Rồi sau đó trở về, ta luôn cảm thấy người lại thêm phần tiều tụy.
Phụ thân trong ký ức không bao giờ cười, chỉ một lần duy nhất, là khi người hấp hối, người gọi ta đến bên giường, vuốt tóc ta, nói, Huy nhi… Cuối cùng ta có thể đến bên cha con, con đã là một nam tử hán có thể tự lo cho bản thân mình. Nhớ kỹ, ta và cha con, vĩnh viễn yêu con…
Phụ thân nói, cả đời này, người đã dùng mười lăm năm để hận một người, lại dùng mười lăm năm để nhớ về người ấy.
Phụ thân nói, cha là sinh mạng, là của tất cả của người…
Phụ thân còn nói, người phải đến với cha, nói rằng cha đã tịch mịch lâu lắm rồi…
Phụ thân vĩnh viễn nhắm mắt, khóe môi lại treo lên một nụ cười. Ta nghĩ phụ thân đang vô cùng hạnh phúc, bởi vì rốt cục người đã có thể đến bên cha, đời đời kiếp kiếp…
( Hoàn)