Ôm bụng quay cuồng trên mặt đất, hậu huyệt nghẹn trướng khó chịu, đứa nhỏ kẹt tại đó không thể ra, kéo căng vách ruột, khiến cho bụng Diêu Phong như lớn hơn một chút. Lần tay vào hậu huyệt, nơi này một chút dấu hiệu mở ra cũng không có. Từ đêm qua đến tận bây giờ, Diêu Phong đã đau trọn một ngày. Đã sớm quên mất tôn nghiêm kêu thảm thiết, nên hiện giờ, nếu chỉ cần quỳ xuống là có thể khiến hắn cho đứa nhỏ một con đường sống, thì cũng đáng lắm.
Chậm rãi lết về phía Lan U, bụng dán trên mặt đất, da rách toạc, lộ ra vẻ thảm hại. Túm lấy vạt áo Lan U, quỳ thẳng dậy, “Ta, ư —— ta cầu xin ngươi, để ta sinh, sinh đứa nhỏ. Ô, ư ——!”
Kiêu ngạo như Diêu Phong, thanh lãnh cao ngạo như Diêu Phong, vậy mà lại quỳ gối trước Lan U, khẩn cầu hắn để y được sinh đứa nhỏ ra, đứa nhỏ thuộc về hai người bọn họ… Chỉ có Lan U tự biết, khoảnh khắc Diêu Phong quỳ trước mặt hắn, tim hắn đau đến nhường nào. Hắn ghét để sự tình vượt ra ngoài tầm khống chế, mà người khiến hắn không khống chế được, lại đang ở ngay trước mắt đây.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm y, để y nhìn mình. Đôi mắt từng vô cùng rực rỡ, hiện giờ đã mờ mịt như ao tù.”Nói ngươi là kẻ đê tiện, nói ngươi thích bị nam nhân đè!”
Diêu Phong sửng sốt một chút, con ngươi không hề gợn sóng dường như nổi lên một tia khuất nhục, nhưng rất nhanh đã bị chôn vùi. Cắn môi dưới, ôm lấy cái bụng vẫn đang xao động, chậm rãi mở miệng nói, “… Ta là kẻ đê tiện, ta… thích bị nam nhân đè.”
“Hay lắm, ta thành toàn ngươi.” Đá y ngã xuống đất, dường như trả thù mà cắn gặm đôi môi đã rách nát của y, đến tận khi trong miệng hắn cũng đầy vị máu tươi, gặm nhấm cổ y, để lại trên đó một dấu hôn, muốn mượn dục vọng để phá hết sự đau lòng đang lan tràn như cỏ dại.
Ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng cũng vứt bỏ, Diêu Phong muốn lập tức chết đi, mới không phải chịu nỗi khuất nhục này. Nhưng y không thể, vì đứa nhỏ, y nhất định phải sống sót. Nam nhân đè nặng trên người y, không ngừng luật động cơ thể, cổ họng vì áp lực mà thở dốc, quen thuộc nhường nào, lại xa lạ đến thế. Y đã không còn cảm giác đau đớn, liều mạng một lần, để sinh hạ đứa nhỏ… Chỉ cần sinh hạ đứa nhỏ là tốt rồi…
Lan U đè trên người y, một lần lại một lần hung hăng xỏ xuyên qua thân thể y, Diêu Phong cảm thấy chính mình cũng bị chọc thủng rồi. Đột nhiên cảm thấy hạ thân ẩm ướt, nước ối hòa với màu tươi ồ ồ chảy ra. Thì ra thuốc giải độc, lại là giao hợp với người khác.
‘Độc mị’ đã giải, hậu huyệt nhanh chóng khuếch trương, rất nhanh đã mở hơn bảy ngón tay, mà Diêu Phong lại không có sức để sinh đứa bé. Phí công mà liều mạng đẩy đứa nhỏ ra, máu tươi chảy ào ạt, mùi máu xộc lên trong gian ngục khiến người khác buồn nôn. Diêu Phong nằm trong vũng máu, áo trắng che tạm trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn không ra sắc màu vốn có. Cố hết sức quay đầu, nhìn phía Lan U đứng cách đó không xa, ánh nến khi sáng khi tối không thể chiếu rõ khuôn mặt hắn, Diêu Phong cảm thấy càng ngày càng lạnh, lực va chạm trong bụng vẫn mãnh liệt như cũ, thế nhưng y dần dần không còn thấy đau nữa.
Lan U giật mình nhìn Diêu Phong liều mạng rặn xuống, ôm bụng kêu rên, đứa nhỏ vẫn kẹt ở hậu huyệt, khiến cho nơi đó hơi nhô ra, hình như hắn mơ hồ có thể nhìn thấy cái đầu bết máu của đứa nhỏ, nhưng rồi mỗi lần y hết lực nó lại rụt trở về.
“Lan U… Ngươi giúp ta, giúp ta kéo, kéo đứa nhỏ ra… Ta thật sự sinh không nổi, ư, a —— ngươi giúp ta đi… A ——!” Diêu Phong nhìn về phía hắn, ánh mắt bi thương.