Mục lục
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuống máy bay thì lại tiếp tục đi xe tới địa điểm cắm trại, chiều nay bọn họ sẽ cắm trại ở khu vực ven biển, sáng mai mới đi thuyền ra đảo hoang để khám phá.

Xuống xe, Thẩm Mặc có chút mệt mỏi vì đi đường dài, cậu chủ động đi theo Thẩm Kỳ và Thẩm Quân ra sau xe, muốn hỗ trợ xách đồ nhưng bị Thẩm Kỳ đuổi ra phía trước chờ đợi cùng Thẩm Hà.

Thẩm Mặc đứng riêng với Thẩm Hà, lúc này Thẩm Hà liền ném cho cậu ba lô của cậu ta, kêu cậu cầm hộ, đồ đạc câu ta mang đi nhiều, cái ba lô này không hề nhẹ. Thẩm Mặc cũng không tính toán, anh trai không cho cậu hỗ trợ thì cậu hỗ trợ Thẩm Hà cũng không sao, coi như rèn luyện sức khỏe một hồi, dù sao thời gian vừa rồi ôn thi, quả thật ít rèn luyện, cơ thể có chút yếu ớt.

Nhưng Thẩm Mặc quên rằng mới hôm trước cậu còn bị đám Phong Hi đánh một trận, tuy không có vết thương gì hiện rõ nhưng không phải không có di chứng. Khi Thẩm Mặc cố nhấc cái ba lô nặng kia lên thì khuỷu tay trái của cậu nhói lên một cái khiến cậu khẽ kêu A một tiếng, sau đó thật khó khăn mới nhấc được lên thì bị người ở phía sau giật lấy, làm cái ba lô này rơi mạnh xuống đất.

Thẩm Hà hốt hoảng kêu lên " Ôi, cậu sao vậy, tôi chỉ hỏi cậu có thể giúp tôi xách đồ không thôi, cậu không muốn thì thôi chứ sao lại ném đồ của tôi đi như vậy". Cậu ta ủy khuất chạy tới bên cạnh hai anh trai mà tỏ vẻ ủy khuất.

Thẩm Mặc còn chưa hiểu chuyện gì vì tay cậu khi nãy theo hướng cái ba lô rơi mà khuỷu tay lại nhói lên, cảm giác giống như bị trật khớp nhưng cũng không phải, lại càng giống như bị căng cơ. Chính là Thẩm Mặc quen với việc bản thân hậu đậu tự làm chính mình bị thương nhiều lần nên cũng không để ý nhiều, luôn có ý nghĩ rằng qua vài ngày là sẽ khỏi ấy mà.

Thẩm Mặc nhìn vào mắt Thẩm Kỳ, muốn nói cho anh biết cậu không làm điều đó, nhưng anh lại tránh né ánh mắt của cậu, anh trai hôm nay rất lạ, luôn tránh ánh mắt của cậu, cũng không nhìn vào mặt cậu, khiến Thẩm Mặc không hiểu sao cảm giác hơi cay mũi. Cậu không phải người sẽ chủ động giải thích, vì cậu nghĩ nếu người đó tin tưởng mình thì sẽ không cần giải thích, còn nếu họ không muốn nghe vậy thì nói cũng như không.

Thẩm Quân thì không nỡ trách cậu cho nên đi tới xách luôn ba lô của Thẩm Hà, rồi kêu gọi mọi người đi mau để kịp giờ. Thẩm Hà vốn không chịu, thấy không ai bênh cậu ta thì liền đòi Thẩm Mặc phải xin lỗi. Đến mức Thẩm Quân đen mặt nói nhỏ với cậu ta " Em đừng nghĩ mấy trò này qua được mắt anh và anh cả, ngoan ngoãn một chút". Lúc này cục diện mới khôi phục, mọi người đều giống nhau, tỏ ra như không có gì xảy ra.

Thẩm Mặc vẫn đi cuối cùng, nhưng cổ tay cậu bị Thẩm Kỳ giữ lấy kéo đi.

Cậu biết Thẩm Hà chơi mình một vố nhưng không phải cậu không muốn thanh minh, chỉ là từ trước kia, chỉ cần cậu ta nói thì cậu có làm hay không thì cũng là lỗi của Thẩm Mặc cậu, Thẩm Hà trốn học cũng là lỗi do cậu không nhắc nhở cậu ta, Thẩm Hà làm hỏng đồ của cậu cũng là lỗi do cậu không quản lí tốt đồ của mình. Dần dà Thẩm Mặc đã quen với việc không muốn cãi lại nữa, mọi lỗi lầm đều là do cậu, như vậy thì sẽ đỡ bị ăn mắng hơn.

Thẩm Kỳ đi chậm lại, tách hẳn hai người kia một đoạn " Tôi biết không phải do em làm, việc nó làm với em tôi sẽ có cách để trừng phạt nó sau, hiện tại chơi vui vẻ một chút, một tháng qua em vất vả nhiều rồi".

Thẩm Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Kỳ liền dùng tay ôn nhu đẩy mặt cậu nhìn về phía trước " Đi đường nhìn phía trước, đừng nhìn tôi".

Thẩm Mặc nắm ngược lại tay anh, thành hai người nắm lấy tay nhau, cậu còn sát lại gần anh, áp sát mặt để anh nhìn cậu mà làm nũng nói " Tại sao vậy, tại sao hôm nay anh không chịu nhìn em, có phải em làm điều gì không đúng không?".

Thẩm Kỳ cạn lời, anh đẩy mặt cậu ra, giọng trầm khàn hơn trước " Em tốt nhất không nên biết". Nhìn mặt cậu gần như vậy, anh lại nhớ tới hình ảnh bé mèo con đi ngủ tối qua, còn có giấc mơ biến thái đêm qua, sợ bản thân không kiềm được nên liền dứt khoát không nhìn mặt cậu cho tới khi anh thanh lọc được đống mực đen tối trong đầu.

Tới được điểm cắm trại, bốn người liền phân công công việc, Thẩm Kỳ dựng trại, 2 cái, mỗi cái 2 người ở. Thẩm Quân đi kiếm thức ăn trên biển, Thẩm Hà giúp sắp xếp đồ đạc, còn Thẩm Mặc nhận việc đi nhặt củi.

Thẩm Mặc đi vào trong rừng cây gần bờ biển nhặt cành cây khô, chỗ này khá dốc, lúc đi không cẩn thận liền dẫm vào rêu mà ngã ra, đầu gối bị trầy một chút, vết thương nhỏ, không thành vấn đề, vài ngày là sẽ khỏi.

Lúc Thẩm Mặc quay về thì lều trại và đồ đạc đã gần như hoàn thiện, cậu ôm bó củi đến chỗ lửa trại, đến gần lều trại thì nghe tiếng Thẩm Hà cùng Thẩm Quân còn có anh cả.

Hình như Thẩm Hà ra giúp Thẩm Kỳ dựng trại nên bị thương ở tay, hiện tại cả Thẩm Kỳ và Thẩm Quân đều đang giúp cậu ta băng bó, Thẩm Mặc đi lướt qua nhìn thấy Thẩm Hà chỉ là bị một vết sứt nhỏ ở ngón tay liền cười trừ. Địa vị của Thẩm Hà luôn là như vậy.

Thẩm Mặc bước đi cà thọt ra phía sau lều trại, cậu lấy chai nước lọc uống một ngụm cho đỡ khát sau đó đổ số nước còn lại để rửa vết thương ở đầu gối, rửa qua một lượt liền xong. Vừa thở dài một cái quay lưng lại liền thấy Thẩm Kỳ đứng ngay phía sau không xa nhìn chằm chằm cậu, trong ngực bỗng dưng liền nhói nhẹ lên.

Lúc nãy Thẩm Hà bị đau kêu lên đòi anh giúp mình băng bó, Thẩm Kỳ cũng chỉ nói với cậu ta " Đã lớn rồi, một chút vết thương nhỏ tự mình xử lí là được". Đúng lúc Thẩm Quân quay trở về, thấy vậy thì chạy vào giúp Thẩm Hà băng bó vết thương, Thẩm Kỳ rảnh rỗi vừa ngó ra ngoài liền thấy bé mèo con của mình đi cà thọt ra phía sau nên đi theo.

Lúc nãy nói câu kia với Thẩm Hà anh không thấy áy náy, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Mặc giống như một bé mèo con cô đơn tự mình liếm láp vết thương thì tim chợt thắt lại. " Em ngồi im đó cho tôi, đợi một lát".

Thẩm Mặc ngoan ngoãn ngồi im chờ anh, trái tim có chút ấm áp, lúc sau anh quay lại với hộp thuốc trên tay, anh giúp cậu sát trùng vết thương rồi dán băng y tế lên, cũng không quên mắng " Chỉ rửa bằng nước, em muốn bị nhiễm trùng hay sao, tại sao lại hậu đậu như vậy, tôi vừa rời mắt một chút em liền lại khiến bản thân bị thương".

Thẩm Mặc nghe mắng nhưng cảm thấy rất hạnh phúc, cậu không còn sợ Thẩm Kỳ như trước nữa, chủ động rúc vào ngực anh làm nũng " Sau này em sẽ chú ý, sẽ không khiến anh phiền lòng nữa đâu mà".

Lúc này Thẩm Kỳ mới nguôi ngoai mà tha cho hai cái má của cậu, thay vào đó lại xoa đầu cậu, xoa tới bộ đầu tóc của cậu muốn trọc tới nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK