Thẩm Mặc vừa đi vừa không chịu được mà cứ lén nhìn Thẩm Kỳ bởi máy quay vẫn đi theo bọn họ, trái lại thì Thẩm Kỳ cứ thẳng thừng quay sang nhìn Thẩm Mặc rồi lén mỉm cười. Không khí nghe thì có vẻ ngượng ngùng nhưng thật ra không phải như vậy.
Khi vào phòng tập, mọi người đều ngồi xuống dưới sàn để bàn luận vì bọn họ đã quen với việc tập luyện tới mệt lả mà ngủ luôn trên sàn rồi, chỉ có Thẩm Kỳ là ung dung tự tại kiếm một cái ghế để ngồi xuống, anh từ trên cao nhìn xuống bọn họ trông giống như bố và những đứa con của mình vậy.
Ngoài Thẩm Mặc và Thẩm Hà do quen biết với anh nên không ngượng ngùng lắm, còn lại mấy người khác đều sợ tới không dám ho ra một tiếng, bọn họ không ngờ tới người mà Thẩm Mặc chọn trúng lại là người mà bọn họ có mơ cũng chả thể gặp được, càng không hiểu vì sao một tổng tài trăm công nghìn việc lại chịu tham gia một chương trình như thế này.
Bởi bầu không khí rất ngại ngùng nên Thẩm Mặc liếc sang Thẩm Hà ý bảo cậu ta nói gì đó nhưng Thẩm Hà cũng quay ra nhìn cậu y như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên hai người có chung một suy nghĩ.
Thẩm Mặc đành phải mở lời " Vậy trước tiên chúng ta bầu ra trưởng nhóm nhé?". Có người chịu mở lời nên mọi người cũng hưởng ứng theo nhưng vẫn không bỏ qua được sự tồn tại của người đàn ông ngồi trước mắt, cho nên cũng không dám nói lớn hay pha trò.
Trình Thụy tiếp lời " Được ạ?" Mấy người khác cũng gật đầu theo. Thẩm Mặc bối rối, dùng ánh mắt trao đổi với bọn họ " Mọi người mau nói gì nữa đi chứ?". Cả đám đều dùng ánh mắt tỏ vẻ không dám mà lơ đi ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Mặc.
Đúng lúc này bên ngoài vọng tới tiếng hô vui vẻ của các nhóm khác vọng lại, mấy người Thẩm Mặc lại nhìn nhau cười trừ. Thẩm Mặc ngồi ngay gần dưới ghế của Thẩm Kỳ, cậu lén đưa tay ra sau lưng ngoắc ngoắc vào ống quần của anh, thầm nghĩ góc độ này hẳn là máy quay sẽ không thấy được.
Thẩm Kỳ hiểu được ý của cậu nên anh mở lời chào thân thiện với các thành viên trong nhóm, còn tới bắt tay với từng người khiến tâm thái của mọi người đểu thả lỏng ra hơn một chút. Tân Hào lén nói nhỏ vào tai Thẩm Mặc " Em sẽ không rửa cái tay này trong một tuần, dính được tí lộc của Thẩm tổng, sau này em nhất định sẽ giàu".
Thẩm Mặc bị câu nói của cậu nhóc này chọc cho suýt cười ra tiếng, cậu hèm giọng rồi nói tiếp " Trong nhóm chúng ta chỉ có Thẩm Hà là tương đối hiểu về vũ đạo cổ trang cho nên tôi bầu cho cậu ấy làm nhóm trưởng, mọi người thấy sao?".
Thẩm Hà không nghĩ tới Thẩm Mặc sẽ công nhận năng lực của cậu ta, vốn cho rằng Thẩm Mặc sẽ không coi cậu ta ra gì nhưng xem ra trước giờ chỉ có mình cậu ta ghen ghét đi so sánh mình với Thẩm Mặc mà thôi, trong lòng Thẩm Hà vô thanh vô tức liền nhú ra một mầm non.
Mọi người cũng đều gật đầu đồng ý với ý kiến này, bọn họ là bị fan chọn vào bài hát này, căn bản không hiểu gì về phong cách cổ phong nên để Thẩm Hà làm trưởng nhóm là hoàn toàn hợp lí.
Lúc này Thẩm Kỳ đột nhiên mở miệng, trong tay anh là biên kịch của bài hát này " Trong này ghi, bài hát cổ phong này có nội dung về lễ cưới, theo biên kịch thì khách mời sẽ đóng vai tân lang, yêu cầu trong nhóm phải có một người đóng vị trí tân nương, người này sẽ đảm nhiệm vai trò center, mọi người nghĩ chọn ai sẽ thích hợp?".
Một thành viên trong nhóm lên tiếng " Anh Thẩm Hà là em trai của Thẩm tổng, trong chúng ta là người thân cận nhất với chú ấy, không bằng anh Hà đảm nhiệm vị trí này đi" bọn họ tuy cũng có tham vọng nhưng lại không dám tới gần Thẩm tổng.
Thẩm Kỳ nhíu mày, " Chú" anh già như vậy sao, cũng mới chỉ 27 tuổi chứ mấy. Thẩm Mặc biết bạn thí sinh đó hình như mới có 17 tuổi, hơn người ta tận 10 tuổi gọi bằng chú hẳn cũng không sai, cậu khẽ cười thầm, nhưng nghĩ tới bản thân cũng chỉ sắp 18 tuổi, so ra thì cậu cũng có thể gọi Thẩm Kỳ bằng chú nha. Nhưng vị trí tân nương kia nếu để người khác làm thì Thẩm Mặc liền cảm thấy khó chịu mà lén xụi mặt lại
Thẩm Hà liếc sang Thẩm Mặc thấy cậu hơi xìu xuống, dù sao thì cậu ra cũng sẽ từ chối " Không thể đâu, anh và Thẩm Kỳ là anh em ruột, đóng vai như vậy không hợp lí lẽ, tôi thấy vị trí này vũ đạo rất ít, không bằng để Thẩm Mặc đảm nhiệm đi, cậu ấy tương đối yếu mảng vũ đạo".
Thẩm Mặc ngạc nhiên quay sang, phát hiện Thẩm Hà tuy vẫn nhìn cậu bằng gương mặt như chả quan tâm nhưng ánh mặt lại không có sự ghét bỏ như trước kia nữa, cậu thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình thì ậm ừ đồng ý nhưng thực chất trong lòng thì đã vui như mở cờ.
Sau khi phân chia các vị trí xong thì cả nhóm rủ nhau đi ăn. Thẩm Kỳ bất chấp quy định của chương trình mua rất nhiều đồ ăn ngon tới, anh cũng hào phóng mua rất nhiều suất tặng cho nhân viên chương trình cũng như các nhóm khác. Không lâu sau khi nhóm Thầm Mặc bắt đầu đánh chén thì có một nhóm cũng đi vào nhà ăn, là cái nhóm của cô diễn viên Hoàng Uyển Oanh kia, lúc nãy MC giới thiệu cậu đã nhớ được tên cô ta rồi.
Hoàng Uyển Oanh đi vào thấy Thẩm Kỳ đang ngồi ăn cùng nhóm thí sinh thì đi lại đây ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Kỳ, một bên còn lại của anh là vị trí của Thẩm Mặc.
" Thẩm Tổng, rất vui được gặp lại anh ở đây, không ngờ chúng ta có duyên như vậy".
Thẩm Mặc dù tay vẫn đang gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhưng vẫn ngửa mặt lên liếc nhìn cô ta một cái. Thẩm Kỳ bị làm phiền nên khó chịu " Không có ai dạy cô phép lịch sự trên bàn ăn à?".
Cả đám thí sinh nhóm của Thẩm Mặc đang tranh nhau đồ ăn tới hăng say liền bị một câu này đánh úp lại ngừng hết động tác. Thẩm Mặc cười cười hề hề bảo " Không phải nói các cậu đâu, cứ ăn tiếp đi" thì bọn họ mới từ từ gắp đồ ăn một cách ngoan ngoãn về bát.
Hoàng Uyển Oanh lườm sang chỗ Thẩm Mặc, không phải nói bọn chúng thì chẳng lẽ Thẩm tổng nói cô ta chắc. Hoàng Uyển Oanh cười một nụ cười mà cô ta cho là xinh đẹp nhất nói " Có thể chia cho tôi ăn chung cùng được không, đồ ăn của các cậu trông rất ngon nha". Cô ta lấy một đôi đữa muốn rướn người lên gắp đồ ăn, còn như vô tình mà muốn cạ cặp ngực kia lên người Thẩm Kỳ khiến anh tức giận dịch người ra ngồi sát sạt vào bên Thẩm Mặc. Thẩm Hà lên tiếng " Anh trai tôi đã mua đồ ăn bao tất cả mọi người rồi nên nhóm của cô muốn ăn thì sang bên kia mà nhận đồ".
Đám thí sinh nhóm của Hoàng Uyển Oanh không quan tâm lắm vụ drama này, chỉ nghe tới đồ ăn lao đi như con thiêu thân, bọn họ cứ như bị chương trình bỏ đói vậy.
Hoàng Uyển Oanh chính là cái loại ngực to não nhỏ không biết sợ, dù bị hụt hẫng nhưng vẫn cố bắt chuyện " Nhưng chị muốn ăn cùng bên này, làm quen mới mọi người một chút, không lẽ mọi người không hoan nghênh sao?".
Đám người nhóm Thẩm Mặc đang nằm không cũng bị kéo vào thì đều ngượng ngùng không biết nói gì, chỉ chờ ý kiến của Thẩm Kỳ.
Thẩm Mặc thấy Thẩm Kỳ đang khó chịu tới đen cả mặt thì liền gắp một miếng thịt mà cậu cho là ngon nhất trên đĩa bỏ vào bát của anh. Thẩm Kỳ đúng lúc này nói một chữ " Cút!".
Hoàng Uyển Oanh giật mình nhíu mày nhìn qua Thẩm Mặc " Bạn nhỏ này thật không biết điều, còn dám gắp đồ ăn cho Thẩm Tổng, cậu không biết anh ấy có thói ở sạch, đồ ăn qua đũa của người khác sẽ không ăn sao, còn không mau rời đi đừng để anh ấy nổi giận".
Thẩm Mặc ngơ thật luôn, cậu đúng là không biết Thẩm Kỳ có thói ở sạch đó, khi còn ở nhà anh sẽ dùng thìa đút cơm cho cậu sau đó cũng dùng luôn đũa thìa đó để ăn cơm luôn, vẫn luôn như vậy mà ta.
Thấy Thẩm Mặc ngơ ra không tiếp thu thì Hoàng Uyển Oanh định nói tiếp nhưng lúc này Thẩm Kỳ hiếm có quay sang cô ta gằn lên lần nữa chữ " Cút" kia khiến cho cô ta mất mặt trước mặt rất nhiều thí sinh, lại thấy Thẩm Kỳ từ từ nâng đũa gắp miếng thịt khi nãy Thẩm Mặc gắp cho bỏ vào miệng ăn ngon lành, cô ta tức giận bỏ đi về bàn của mình.
Một lúc sau nhóm của Kỳ Phong và Quân Hoàng cũng vào nhà ăn, nghe nói hôm nay Thẩm tổng khao đồ ăn nên tất cả các nhóm đều chạy tới ăn ngay cho nóng.
Kỳ Phong và Quân Hoàng cũng theo lại đây ngồi ở ngay kế bên nhóm của Thẩm Mặc. Mười mấy người ngồi chung trên một chiếc bàn dài vô cùng hòa hợp và ồn ào, nhưng không ai để ý tới một góc nào đó có hai người rất ngượng ngùng. Thẩm Mặc và Thẩm Kỳ giả vờ như không thân quen với nhau nhưng ánh mắt lẫn cử chỉ ở dưới bàn thì lại khác, hai người không ngừng trêu chọc đụng chân vào nhau rồi cười thầm.