Một số vị tiểu thư đứng khá xa Nhược Yên và Lục Viễn lên tiếng tò mò.
"Chắc là bằng hữu, khi nãy ta nghe vương gia gọi nàng là Yên nhi. Lục Xuyên ngươi thấy sao?"
Một tiểu cô nương quay qua hỏi Lục Xuyên, khiến nàng ta không khỏi khó chịu.
"Các người chê sống chưa đủ lâu à?"
"Chỉ hỏi chút chuyện, ngươi gắt gỏng cái gì chứ."
Người đáp lại là con gái của Ngải bộ thương thư, Ngải Ôn Vy. Ai cũng biết nàng ta thích Lục Viễn từ còn nhỏ, còn tự gán ghép bản thân với hắn.
"Một màn vừa này còn chưa đủ? Các ngươi muốn bàn tán thì tránh xa ta một chút." Lục Xuyên không muốn tự vác họa vào mình.
"Đồ nhát gan, hai người đó ở tận bên kia, có nghe được cái gì?"
Bọn họ thấy Lục Xuyên không để ý đến mình thì cũng không để ý đến nàng ta nữa, Ngải Ôn Vy trừng nàng ta một cái.
Dường như quên mất nỗi sự hãi vừa rồi, nói đến hăng sai mà không phát hiện có người đi đến.
"Có những người các ngươi không nên quá tò mò, sẽ tự thuốc lấy tai họa không nên có."
Trước mặt bọn họ là nữ tử thanh thoát dịu dàng, với tay lấy món điểm tâm, đưa xuống miệng mèo đen, con mèo ngao một tiếng trông có vẽ ghét bỏ, nhưng cũng há miệng đón lấy.
Bọn họ bị Thạc Ý bắt gặp tại trận, còn nói một câu như thế khiến ai nấy cũng cuối đầu xuống sợ hãi, có chút chột dạ.
...
"Ly cô nương, cô tới Tây Dực quốc là có việc gì sao?" Nữa tháng nay cô ấy đã đi khắp kinh thành.
"Tìm một người, nhưng chắc hắn không còn ở quý quốc." Nhược Yên nhìn Lục Chu, cũng không che dấu, nàng đã đi khắp nơi để dò hỏi về tin tức vị kia.
"Là Diêu Vũ thần y, vài hôm trước ta định hỏi nhị ca nhưng quên mất." Lục Viễn tiếp lời. "Việc này ở đây nói cũng không tiện, ngày mai ta sẽ đến Ngũ Tuyệt lâu, không biết Ly cô nương có thời gian không?"
Nhược Yên gật đầu, Lục Chu cùng Lục Viễn tiếp tục cười cười nói nói.
Nàng đã cử người tìm Diêu Vũ rất nhiều năm, nay đích thân đi không biết có tìm được hay không, cũng không ngại để thêm một người biết, hình như Lục Viễn rất thân thiết với nhị hoàng tử này, không thấy hắn đùa giỡn như vậy với những người khác.
Kết thúc yến tiệc trời đã gần tối, Lục Viễn khăng khăng muốn tới Ngũ Tuyệt lâu, còn Lục Nhân Tư rất sảng kɧօáϊ đồng ý, chẳng lo ngại về việc hắn xuất cung lâu ngày.
Nhược Yên, Lục Viễn, Thạc ý cùng tiểu Hắc trêи tay không gấp gáp trở về, dường như muốn tản bộ, Lục Viễn lên tiếng:
"Yên nhi, khi nãy nàng tặng cho phụ hoàng ta thứ gì vậy?" Hắn thấy nàng tặng cho phụ hoàng lúc không ai chú ý thứ gì đó, giờ mới tò mò hỏi.
"3 gói Nhất Dịu trà."
"A.. ta vẫn chưa được uống loại trà đó."
Giọng Lục Viễn hàm chứa một chút tủi thân. Nhất Dịu trà này chỉ có ở Ngũ Tuyệt lâu của nàng, nhưng mỗi tháng chỉ ngẫu nhiên có một ngày.
Những người may mắn uống được kể lại, hương thơm trà nhẹ nhàng, uống vào thanh mát dễ chịu.
Là trà đặc biệt nhất của Ngũ Tuyệt, vậy mà nàng tặng phụ hoàng hắn tận 3 gói, 3 gói a, một mình phụ hoàng làm sao mà uống hết...
"Ngươi đi cẩn thận, té bây giờ."
Nhược Yên khó chịu nhìn bước đi lộc xộn của Lục Viễn, không cẩn thận lại chụp ếch.
"Làm sao té được.. A..."
"..."
Chúng ta kết luận một điều...
Nhân quả đến không sót một ai.
Nhược Yên buồn cười nhìn gương mặt vô tội của hắn, đưa tay ra đỡ. Lục Viễn thấy vậy thì mắt sáng lên, nắm lấy tay nàng đứng dậy, phủi phủi bụi bám vào người, tiếp tục luyên thuyên.
"Thạc Ý, ta chắc chắn với ngươi là tên tiểu tử kia cố tình."
Thạc Ý đang nhìn bên Nhược Yên và Lục Viễn thì một giọng nói xuất hiện trong đầu, là giọng của tiểu Hắc.
"Cố tình cái gì?"
"Thì là cố tình té ngã để Yên đỡ, ngươi không nhìn thấy à?" Tiểu Hắc bực bội, tên tiểu tử kia chắc chắn lợi dụng "sờ mó" Nhược Yên.
"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chủ nhân cũng không để ý."
"Hừ, người ngoài cuộc luôn sáng mắt hơn người trong cuộc, Yên chắc chắn bị hắn dụ rồi"
"Người cái gì? Người là mèo a."
"..."
Bắt bẻ cái gì hả? Ta là mèo cũng là lỗi của ta sao? Ta là mèo ngoài cuộc được chưa?
Thạc Ý được đà trêu chọc khiến Tiểu Hắc giận đến sắp nổ tung, mặt mèo không còn chút tôn nghiêm nào cả.
.......
Về đến Ngũ Tuyệt lâu, Nhược Yên dắt Lục Viễn đi đến phòng bếp được sắp xếp riêng cho nàng, sắc thuốc cho hắn.
"Yên nhi, nếu có tin tức về thần y kia, nàng sẽ đi tìm hắn?"
Nhược Yên nhìn hắn đang nằm dài trêи bàn đợi nàng nấu thuốc, gật nhẹ đầu.
"Nếu vậy... ta đi cùng nàng được không?"
Nhược Yên dừng tay, đem thuốc đã sắc xong bỏ vào trong một cái nồi đất nhỏ đang được đun lên, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường vài phần:
"Vương gia, độc tố hiện đang ở trong người ngươi, ngươi không muốn cũng phải đi cùng ta."
Lục Viễn mơ mơ màng màng nghe được, dừng lại vài giậy rồi chợt bật dậy, nhìn Nhược Yên, giọng nói như tỉnh táo hẳn:
"Nàng nói thật? Ta sẽ đi cùng nàng?"
"Đúng vậy."
Lục Viễn cứ vậy chốc lát lại hỏi đi hỏi lại vài lần, Nhược Yên cũng không thấy phiền mà trả lời đầy đủ, khiến tâm tình hắn như đang nở hoa.
"Thuốc này, ngươi uống vào."
Nhược Yên đưa cho hắn chén thuốc đã được nấu xong, hắn mím môi cầm lấy.
"Yên nhi, đắng thật đó."
"Chỉ một chút đắng thôi, hôm nay không còn điểm tâm. Này, uống xong lại uống một ly trà cho dịu lại, giải rượu."
Hắn uống một hơi vào, xong lấy ly trà trêи uống tiếp. Trà vào quả thật làm tan đi vị đắng, còn khiến dễ chịu hơn. Lục Viễn hỏi:
"Yên nhi, trà này không giống thường ngày a."
"Nhất Dịu trà."
"Nhất Dịu trà.. Hả? Đây là Nhất Dịu trà thật à?"
"Ngươi thử đi, còn ở đó."
Nàng đẩy ấm trà vừa mới pha qua cho Lục Viễn, hắn nhận lấy rồi rót thêm 1 ly, từ từ nếm thử.
"Waa.. không hổ danh trà đặc biệt nhất ở đây."
Nàng nhìn hắn, ở một góc độ hắn không nhìn thấy khóe miệng nàng khẽ cong lên, nàng cũng không biết vì sao lại pha loại trà đó.