Hắc Thượng nghe quỷ hầu điều tra mọi việc, hắc khí toàn thân ngày càng đậm. Y tới Hoàn Tuyên tìm Nhược Yên nhưng không thấy người, hỏi những hắc y nhân gần đó.
"Này, Yên đi đâu rồi?"
"Hiền vương gia bị người khác bắt đi, chủ tử vội vã chạy đi tìm hắn, thuộc hạ cũng không biết người đi đâu."
"Còn Thạc Ý?"
"Thạc Ý cô nương vừa đuổi theo chủ tử..."
Hạc Thượng nghe vậy thì cũng buông hắc y nhân ra, vội chạy tới nơi mà y đang nghĩ trong đầu.
Trong đại lao nước Bắc Dực.
Nam nhân một thân long bào chán ghét nhìn người đang bị trói hai tay trước mặt, cất giọng: "Tạt nước cho hắn tỉnh."
Cấm vệ quân bên cạnh nghe vậy thì lất thao nước tạt vào người người kia, người kia bị tạt dẫn đến khó khăn tỉnh lại, nhìn thấy người đứng đó thi cất giọng:
"Lăng Dạ Uyên."
Lăng Dạ Uyên cười lạnh: "Lục Viễn, từ đầu ngươi không nên đến gần Nhược Yên."
"Ta và nàng làm sao thì liên quan chó gì tới tên cẩu hoàng đế ngươi." Con ngươi Lục Viễn hiện lên tia khinh bỉ rõ rệt.
"Mạnh miệng, nhưng ngươi có ở gần nàng thì đã sao? Nhược Yên và ta bên nhau bao nhiêu năm trời, ta yêu nàng gấp mấy lần ngươi, nàng sẽ trở về với ta."
"Haha... Lăng Dạ Uyên, bất kể ngươi có bên Yên Nhi bao lâu, làm cho nàng những gì. Kể từ khi ngươi buông tay phản bội nàng, thất hứa với nàng, thì ngươi đã tước bỏ đi tư cách nói yêu nàng."
"Im miệng, ngươi thì hiểu cách gì."
Lăng Dạ Uyên trừng mắt, rút roi trêи tay cấm vệ quân quất vào chân Lục Viễn.
Lục Viễn bị đau mà khụy một chân xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn. Không xong, độc lại phát tác rồi...
Sắc mặt Lục Viễn càng ngày càng tái nhợt, Lăng Dạ Uyên thấy vậy thì hạ lệnh cho người đi lấy kiếm ra.
Chỉ có khi Lục Viễn chết, Nhược Yên mới trở về bên cạnh hắn ta.
Lăng Dạ Uyên tự nghĩ, sát ý trong mắt nồng đậm, đem con dao chỉ vào Lục Viễn.
"Trước khi người chết, trẩm sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
"Ngày xưa nước Bắc Dực có một vương gia bị chính phụ hoàng của mình ghét bỏ, khi nhỏ hắn không hiểu chuyện, đã nghĩ vì mình không ngoan nên vẫn cố gắng lấy lòng phụ hoàng. Nhưng khi hắn lớn lên mới biết..."
"Phụ hoàng ghét hắn vì hắn do một phi tần không có địa vị sinh ra. Hắn đã hận, cho nên tìm mọi cách lật đổ phụ hoàng.."
"Đến khi hắn nghe về vị quốc sư, nữ nhân duy nhất trong triều đình, lại được dân chúng tôn kính như vua, hắn đã biết sau này nàng sẽ là nguy cơ lớn nhất của mình."
"Đúng lúc trong tay hắn có được kịch độc mà mẫu phi để lại, hắn đã bài mưu tính kế lúc nàng sơ suất mà hạ độc."
"Khi hạ được, hắn ngàn vạn không ngờ, nàng thế lại giúp hắn đăng cơ, có tình cảm với hắn. Hắn lúc nào vẫn nhìn chằm chằm về gia tộc nàng, một ngày hắn đột nhiên nghĩ đến, hắn có thể chiếm lấy nàng."
"Lấy đi sự tín nhiệm, điều khiển nàng, hắn đã làm được. Nhưng vài năm sau hắn gặp được mỹ nhân mà hắn tương tư khi có một lần đi đến quý quốc, hắn đã bất cẩn mà nạp nàng ta làm phi."
"Rồi một ngày quốc sư không còn kiêng nhẫn, buông tay hắn, hắn biết bản thân đã nảy sinh tình cảm với nàng, nhưng hắn không hối hận vì đã lợi dụng nàng, hắn chỉ hối hận vì bản thân quá sơ suất, nên đạp đổ gia tộc sau lưng nàng, để nàng chỉ có thể dựa vào hắn mới đúng..."
"Ta nhổ vào ngươi Lăng Dạ Uyên, ngươi quá hèn hạ."
Lục Viễn không muốn tiếp tục nghe, hắn biết Lăng Dạ Uyên đang kể câu chuyện của chính mình.
"Nghe xong rồi thì chết đi..."
Lăng Dạ Uyên không do dự đẩy mạnh kiếm tới, bên tay bổng nhiên nghe thấy tiếng gió vụt qua, hắn ta thấy Lục Viễn trợn trừng mắt hét lên:
"KHÔNG ĐƯỢC."