• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngải phủ.

Ngải Ôn Vy thấp thỏm đứng bên cạnh Ngải Cát, đối diện là Lục Viện, nét mặt hắn lại có chút khiến nàng ta sợ hãi.

"Ngải tiểu thư phá hôn lễ của bổn vương có vẻ vui?"

Lúc này Ngải Ôn Vy không dám nhìn hắn nữa, cuối đầu xuống nhìn mặt đất, trống ngực đập liên hồi nói lên nổi sợ hãi của nàng ta.

Ngải Cát thấy vậy thì đứng lên cuối người với Lục Viễn, nói vài tiếng thay cho nữ nhi của ông ta: "Vương gia thứ tội cho..."

"...Ta muốn nói chuyện riêng với Ngải tiểu thư một chúc, có thể phiền ngươi tránh mặt không?" Lục Viễn cười hỏi

Ngải Cát do dự nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đi khỏi, để lại Ngải Ôn Vy rong lòng lo sợ nôm nốp.

Không thể, dáng vẻ đáng sợ này của Lục Viễn không hề có trong ấn tượng của nàng ta, khiến người khác không kiềm được mà e ngại thế này, thật sự là hắn sao?

"Ngải tiểu thư không muốn nói gì sao?" Lục Viễn trầm giọng hỏi, đi đến trước mặt Ngải Ôn Vy, dùng ngón tay câu một lọn tóc của nàng ta, xong lại bỏ xuống, lấy ra khăn tay lau lau.

Đây là... hắn cảm thấy dơ bẩn sao?

"Ta... ta chỉ cảm thấy nàng ta không xứng..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Viễn quét qua, đầu Ngải Ôn Vy ong lên một tiếng, bả vai nàng ta đau nhức, từ phía sau một hắc y nhân xuất hiện khống chế nàng ta. Người kia không để Ngải Ôn Vy phản ứng, cho nàng ta uống thứ gì đó, nàng ta ho sặc sụa muốn ói ra.

"Vương... vương gia..."

"Nói cho ta là ai để cho ngươi biết?" Lục Viễn dáng vẻ càng lúc càng âm trầm hỏi.

"Người... người rốt cuộc đã cho ta uống gì?"



"Thuốc độc, còn có thể là thuốc bổ sao?"

Hắn quay lưng với nàng ta, cười khẽ nói, nụ cười không chút nhiệt độ.

Ngải Ôn Vy trợn mắt, không... nàng ta không muốn chết.

"Trả lời câu hỏi của bổn vương đi, đây là thuốc giải."

Lục Viễn lấy ra một bình thủy tinh nhỏ bằng hai ngón tay.

"Ta..." Ngải Ôn Vy do dự không chịu nói, ngay cả Lục Viễn và người kia đều đáng sợ như nhau, nàng ta dĩ nhiên cũng sợ phải đắc tội với người kia.

Lục Viễn im lặng nhìn nàng ta, đôi mắt nhiễm lên ý cười không mấy vui vẻ.

"Nếu vậy ta đi nhé." Hết kiên nhẫn, hắn định quay lưng rời đi.

"Đừng mà vương gia, ta không muốn chết, ta làm vậy tất cả là vì ta thích ngườu thôi, vì sao ta thích người như vậy cũng không nhận lấy được một cái quay đầu chứ... thật bất công.."

Ngải Ôn Vy gấp gáp nói, phía sau giọng dần nhỏ lại, dôi mắt nàng ta đỏ lên thể hiện sự ghen ghét với Nhược Yên.

"Ta nói ra... người có thể đồng ý với ta một chuyện không?"

...

Mấy ngày sau Thạc ý nghe lệnh Nhược Yên mà cho người truy lùng cho đến cùng tinh tức của Túc Vinh, đặc biệt rêu rao cho mọi người đều biết, kể cả Vũ Truân cũng hay tin.

"Là người đến à? Thạc Ý?"

"Đúng a, hôm qua ta lại đến để chữa trị vết thương cho ngươi."

"Tiểu thư... nàng không có ý định đến gặp ta sao?"



Thạc Ý không trả lời mà quay qua nhìn người đứng bên cạnh mình, Nhược Yên để ngón trỏ lên miệng biểu thị Thạc Ý đừng nói.

"Không, dạo này tiểu thư đang bận phải tìm tin tức của Túc Vinh nên rất bận, có thời gian chắc sẽ đến thôi."

Vẻ mặt Vũ Truân hơi bất ngờ: "Vì sao lúc này lại tìm bọn họ?"

"Ta không biết, đây là lệnh của tiểu thư, thôi ngươi ngồi xuống đi."

Thạc Ý nói xong thì thấy Vũ Truân nhíu mày nhẹ, nếu nàng không để ý cũng sẽ không nhìn ra, chắc Nhược Yên cũng nhận thấy sự khác thường của hắn.

"Kể ra cũng lâu rồi nhỉ, bọn ta thật không ngờ ngươi vẫn sống, phải chịu nhiều khổ sở rồi nhỉ?" Lời này là Thạc Ý thật tâm nói, nàng luôn hi vọng sự nghi ngờ của bọn họ là không đúng, tình bằng hữu này liệu có đáng để nàng trân trọng không?

"Chỉ cần có thể bảo vệ tiểu thư, ta có ra sao cũng không quan trọng."

Thạc Ý quay qua thì thấy Nhược Yên nhìn chằm chằm Vũ Truân, nàng không rõ tâm tư của tiểu thư nhà mình, nhưng chắc chắc tiểu thư vẫn còn để lại rất nhiều niềm tin cho hắn, người mà nàng coi trọng, đã từ lâu hắn không còn là một thủ hạ mà chính là bằng hữu.

"Ngươi có còn nhớ tiểu thư ghét nhất điều gì không?"

"Ta nhớ... là phản bội, lừa dối nàng."

"Đúng vậy, đó là lí do Lăng Dạ Uyên phải nhận một cục thê thảm, nếu hắn không động đến tiểu thư, có lẽ vẫn an ổn làm một đế vương."

Vũ Truân gật đầu, hắn đã nghe lại chuyện của Nhươc Yên và Lăng Dạ Uyên, tên khốn kiếp đó lại dám làm vậy...

"Tiểu thư vẫn luôn tin tưởng chúng ta, nên là cho dù thế nào, ta thề cả đời sẽ không phản bội người." Thạc Ý vừa nói vừa gỡ tấm vải che mắt Vũ Truân, đôi mắt hắn nhắm nghiền.

Hắn cứ như vậy, chỉ nghe mà im lặng không nói, ánh mắt của Nhược Yên nhìn đôi mắt hắn có chút khác thường.

"Ngươi biết không Vũ Truân, trong chúng ta, ngươi chính là người năm xưa tiểu thư tín nhiệm nhất, nên ta hi vọng ngươi sẽ hồi phục lại, tiếp tục đồng hành cùng bọn ta." Và cũng hi vọng nghi ngờ này là sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK